“Bạch Tử Họa!” Nghe nói như thế, Sát Thiên Mạch bỗng nhiên phun ra một ngụm máu. Độc của Bấc Nguyên Đỉnh trong người hắn vừa mới giải, lại còn thay Hoa Thiên Cốt hứng lấy một cây đinh Tiêu Hồn, thân thể có làm bằng vàng cũng không chịu đựng được.
“Ma Quân!” Đan Xuân Thu lo lắng hét to.
“Đan Xuân Thu, triệu tập tất cả yêu ma trong Yêu Ma lưỡng giới, chúng ta đến ép Trường Lưu Sơn trao trả Hoa Thất Đồng, nếu không liền huyết tẩy Trường Lưu!” Sát Thiên Mạch điên cuồng nói.
“Tỷ tỷ, muội đi cùng với tỷ.’’ Hoa Thiên Cốt kiên định nói.
“Tiểu bất điếm nhi, muội hãy ở lại đây đi.’’ Hoa Thiên Cốt đang bị thương nặng, Sát Thiên Mạch đời nào lại nỡ để nàng đi chịu tội.
Hoa Thiên Cốt lắc đầu: “Trên đời này chỉ có ca ca và tỷ tỷ là thực lòng thương yêu muội, vì ca ca muội có thể cùng Trường Lưu Sơn là địch!”
Hoa Thiên Cốt tới lúc này mới hiểu tại sao lúc ở trên Hoa Đảo Hoa Mãn Lâu lại để cho nàng rời đi trước, ca ca của nàng muốn một mình gánh chịu mọi hậu quả.
Tuy rằng nàng yêu Bạch Tử Họa, thế nhưng giữa tình yêu và tình thân, Hoa Thiên Cốt nàng vẫn lựa chọn Hoa Mãn Lâu. Lúc trước ý định lên Trường Lưu Sơn học nghệ của nàng đơn giản chỉ là có thể bảo vệ ca ca, làm một muội muội có thể bảo vệ Hoa Mãn Lâu! Ước nguyện này nàng chưa từng có quên đi!
“Tiểu bất điếm nhi, muội không thể đi được!” Sát Thiên Mạch nói lại một lần nữa.
Hoa Thiên Cốt lắc đầu: “Tỷ tỷ, muội nhất định phải đi.”
“Dù cho lần này đi muội sẽ phải đối mặt với Bạch Tử Họa?”
Hoa Thiên Cốt ngẩn người một chút, tâm tư không thể khống chế được run rẩy: “Dù có phải đối mặt với sư phụ, muội cũng muốn đi!”
Nói tới đây, trong tròng mắt Hoa Thiên Cốt đã đong đầy nước mắt.
Sát Thiên Mạch tiến tới ôm Hoa Thiên Cốt vào trong ngực: “Tiểu bất điếm nhi.”
Hoa Thiên Cốt chỉ cảm thấy đầu nặng trịch, từ từ chìm xuống, ở trong lòng Sát Thiên Mạch hôn mê bất tỉnh.
Nàng là muội muội mà Hoa Mãn Lâu phủng trên lòng bàn tay, là người mà Sát Thiên Mạch yêu thương từ tận đáy lòng. Hắn dù sao cũng không cam lòng để Hoa Thiên Cốt phải rơi vào tình cảnh khó xử: “Tiểu bất điếm nhi, tỷ tỷ thế nhưng không nỡ để muội chịu thương tổn, không nỡ thấy muội phải khổ sở.”
Hắn quay đầu, ra lệnh với Đan Xuân Thu: “Ngươi ở chỗ này chăm sóc cho Tiểu Cốt.”
“Ma Quân!” Đan Xuân Thu ngây người ra, dù gì ở Ma giới pháp lực của Đan Xuân Thu cũng xếp vào hạng số một số hai, nếu hắn đi theo, phần thắng khẳng định cũng nhiều lên một ít.
“Lần này coi như là ngươi lấy công chuộc tội, nếu sau khi bản quân trở về nhìn thấy tiểu bất điếm nhi thiếu một sợi tóc gáy …” Sát Thiên Mạch hồng mâu trừng lên: “Tội cũ cộng tội mới đồng loạt trừng phạt cả thể.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Đan Xuân Thu lĩnh mệnh, hiện tại hắn cũng biết. Ở trong mắt Sát Thiên Mạch ngoài Hoa Mãn Lâu thì Hoa Thiên Cốt là người quan trọng nhất.
Tại Man Hoang.
“Hoa Mãn Lâu, trên người ngươi thậm chí có cả yêu thần lực!” Trúc Nhiễm nhìn Hoa Mãn Lâu từ trên xuống dưới.
Trải qua một năm sống chung, Hoa Mãn Lâu đã phần nào hiểu được bản chất của người gọi là Trúc Nhiễm này, nói cho cùng cũng là một kẻ cố chấp trong tình yêu.
Năm đó vì ngỗ nghịch với Ma Nghiêm, Trúc Nhiễm mới cố tình gần gũi thân cận Sát Thiên Mạch, nhưng lại không thể ngờ rằng cuối cùng lại yêu phải người kia.
Nhưng trong mắt Sát Thiên Mạch nào có thứ gì ngoài dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của bản thân, khiến cho Trúc Nhiễm đồng thời cũng là vì khí khí những cái được gọi là tiên nhân.
Trúc Nhiễm không cam lòng, hắn muốn được Sát Thiên Mạch chú ý, nên mới đi quyến rũ em gái của hắn – Lưu Hạ.
Lưu Hạ thầm mến Trúc Nhiễm đã lâu, nàng là người đầu tiên trên đời này đối tốt với Trúc Nhiễm, trong thời gian chung đụng, ước nguyện ban đầu của Trúc Nhiễm dần biến đổi.
Nhưng là sau khi Ma Nghiêm biết chuyện, lại dùng kế để chia rẽ bọn họ. Vì không muốn chuyện xấu trong nhà truyền tới tai người ngoài, hắn cố ý nói cho Lưu Hạ mục tiêu khi Trúc Nhiễm muốn tiếp cận nàng.
Lưu Hạ đau lòng, trở lại Thất Sát điện, Sát Thiên Mạch giận dữ, hắn muốn thay Lưu Hạ xả giận.
Ngay trong thời khắc Sát Thiên Mạch muốn giết Trúc Nhiễm, Lưu Hạ xuất hiện, nàng thay Trúc Nhiễm đỡ lấy một chưởng kia.
Đến bây giờ Trúc Nhiễm vẫn còn nhớ như in câu nói của Lưu Hạ trước khi chết: “Trúc Nhiễm, muội biết huynh không yêu muội, nhưng muội yêu huynh là đủ rồi.”
Từ đó Trúc Nhiễm liền đọa tiên.
Đến Man Hoang, suy nghĩ cả ngày lẫn đêm, tới cuối cùng hắn vẫn không thể nào hiểu nổi rốt cuộc bản thân là yêu Sát Thiên Mạch hay hận Sát Thiên Mạch, cả ngày lẫn đêm dằn vặt, để hắn chìm sâu trong sự ích kỷ điên cuồng.
Thời gian tại Man Hoang không giống với thời gian thuộc ngoài lục giới, thời gian ở nơi này tựa như đã ngừng lại, ở bên ngoài một ngày, ở trong nơi này có thể đã là một năm.
Cái này cũng là một biện pháp giày vò tàn ác nhất của Man Hoang thời gian vô tận…
“Ngươi trời sinh đã có tiên cốt, hiện tại trên người lại có cả yêu thần lực, ngươi còn có cả tình yêu của người kia, tại sao những gì ta không có ngươi đều có!”
Trúc Nhiễm nói, càng nói tâm tình hắn lại càng trở nên điên cuồng.
Hoa Mãn Lâu cười cợt, nụ cười này tựa hồ có thể an ổn lòng người: “Vì sao phải chấp nhất người khác có những gì?”
Thế nhân đáng buồn nhất chính là điều đó, luôn ganh ghét đố kỵ với những thứ mà người khác có trong khi lại không nhìn lại bản thân mình đã có được những thứ mà người khác dù có mơ ước cũng không thể có được.
“Bởi vì ngươi cái gì cũng có!” Trúc Nhiễm hét lên.
Hoa Mãn Lâu lắc đầu một cái, hắn chỉ tay vào đôi mắt của chính mình: “Ta không nhìn thấy.”
Trúc Nhiễm không tin, hắn nhìn đi nhìn lại mới phát hiện hai tròng mắt của Hoa Mãn Lâu thực sự không có tiêu cự.
“Nhưng ta có một viên thấy khiếu lung linh tâm, ta biết mình có được cái gì.”
Chính vì có một viên thất khiếu linh lung tâm ấy Hoa Mãn Lâu mới có được yêu thần lực mà không bị đọa tiên.
“Ta không tin, ta không tin trên đời này lại có người hoàn toàn không có chấp niệm!” Trên đời này sẽ không có kẻ nào là hoàn mỹ vô khuyết: “Ngươi chẳng lẽ chưa từng oán hận qua?”
Hoa Mãn Lâu lại lắc đầu: “Mỗi người đều có chấp niệm, ta cũng không ngoại lệ, ta là người không phải tiên.”
“Đúng nha, mỗi người đều có chấp niệm, nhưng tại sao có kẻ vì chấp niệm của bản thân mà đọa tiên, mà có mấy người lại có thể bình an sống tốt, ngươi nói cho ta biết rốt cục là vì cái gì?” Trúc Nhiễm có chút mê mang.
Hoa Mãn Lâu cười đùa: “Tại sao lại nói là chấp niệm? Chấp niệm một khi thừa nhận đối mặt với nó thì không còn gọi là chấp niệm.”
Hắn đi tới trước mặt Trúc Nhiễm. “Trúc Nhiễm, ngươi hận Ma Nghiêm lơ là không quan tâm ngươi, ngươi không thừa nhận bản thân mình yêu Lưu Hạ.” Hoa Mãn Lâu thở dài.
“Ta không có, ta không có yêu Lưu Hạ, người ta yêu là Sát Thiên Mạch.” Trúc Nhiễm vẫn còn mạnh mồm không thừa nhận.
Hắn không muốn thừa nhận kẻ khiến Lưu Hạ phải mất mạng là hắn, người yêu đã chết, vậy hắn giãy giụa sống sót ở trên đời này làm cái gì, hắn sở dĩ còn ý nghĩ sống sót là bởi vì người hắn nhận định yêu thương là Sát Thiên Mạch!
“Ngươi thực sự không yêu Lưu Hạ?” Hoa Mãn Lâu ép hỏi.
Trúc Nhiễm muốn phản bác lại ngay lập tức, nhưng lại bị tâm ý của chính mình làm cho kinh sợ.
Hắn ôm đầu lui lại góc tường, hình ảnh về cái chết của Lưu Hạn cứ hiện rõ mồn một trước mắt hắn.
“Trúc Nhiễm, muội biết huynh không yêu muội, nhưng muội yêu huynh là đủ rồi.”
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu: “ Ta hận Sát Thiên Mạch, nếu không phải tại hắn Lưu Hạ sẽ không chết!”
Hoa Mãn Lâu lắc đầu: “Sở dĩ Lưu Hạ chết là vì không muốn một trong hai người các ngươi có bất kỳ ai bị thương.” Tuy rằng đây là một sự thực vô cùng tàn nhẫn, có những lúc chết đi là một chuyện quá là dễ dàng.
“Nếu như Sát Thiên Mạch chết, ngươi sẽ làm như thế nào?” Trúc Nhiễm đột nhiên hỏi.
“Nếu có kiếp sau, ta sẽ chờ kiếp sau của hắn, tìm kiếm chờ đợi hắn đời đời kiếp kiếp.’’ Hoa Mãn Lâu ôn nhu cười: “Nếu không có kiếp sau, ta nguyện ý bồi hắn cùng hồn phi phách tán, hắn còn sống, ta sẽ sống.”