Nước Pháp, Paris, Thì Quang trà lâu, hai giờ chiều
“Thiên Mạch đại ca, anh đến rồi” Tiểu Ải giương mắt nhìn Thiên Mạch vào cửa, cười nói
“Ừ, tiểu DĨnh có ko?” Minh Thiên Mạch mỉm cười hỏi, trong trà lâu lúc này có rất nhiều người, tiếng nhạc cổ điển du dương vang lên khiến cho tâm tình người nghe cũng thả lỏng
“Hôm nay Dĩnh tỷ ko có tới” Tiểu Ái trả lời
Vương Tư Tư vừa đưa bánh xong, liền cảm khay trở về, nhìn Minh Thiên Mạch đứng trước quầy bar, chào hỏi nói “Thiên Mạch đại ca, buổi chiều tốt lành”
“Xin chào” Minh Thiên Mạch quay người lại mỉm cười đáp trả
“Đến tìm DĨnh tỷ sao? Hôm nay chị ấy ko đến!” Vương Tư Tư buông khay cười nói
“Ko phải, anh và tiểu Tuyết có hẹn sẽ gặp mặt ở đây” Minh Thiên Mạch nói, vốn nghĩ đến Tiểu Dĩnh sẽ có mặt ở đây, nhưng lại ko ngờ đến hôm nay nàng ko đến trà lâu
“Như vậy đi! Minh Thiên Mạch đại ca, anh ra văn phòng chờ trước, lát nữa em sẽ cho người đem trà vào” Tiểu Ái nói
“Đúng rồi, Thiên Mạch đại ca, lần mẹ của Mạch đại ca có đến đây tìm DĨnh tỷ” Tiểu Ái mở miệng nói
Minh Thiên Mạch rất nhanh xoay người hỏi “Đến khi nào? Mẹ tìm tiểu Dĩnh có chuyện gì?”
“1 tuần trước, tìm tiểu Dĩnh chuyện gì thì em ko biết, em chỉ biết hai người họ nói chuyện ko êm đẹp, ly trà cũng bị đập vỡ” Tiểu Ái đem những điều mình biết nói ra hết
“Cảm ơn, anh biết rồi” Minh Thiên Mạch nói xong liền xoat người, theo đà đi vào văn phòng, mẹ tìm tiểu Dĩnh có chuyện, muốn Tiểu Dĩnh rời bỏ hắn sao?
“Đúng là hoàng tử nha! Tao nhã, lịch thiệp, lịch sự, khi cười lên lại rất đẹp trai nữa” Vương Tư Tư nhìn hắn bước vào phòng, chép miệng cảm thán
“Tiểu Ái nâng tay, vỗ vào đầu nàng 1 cái “Ngươi thôi đi! Người đó là vị hôn phu của tiểu Dĩnh, ngươi ko có cơ hội, đi pha trà!”
Vương Tư Tư xoa xoa chỗ bị đánh, trừng mắt nhìn nàng, báo oán nói “Ta chỉ là muốn xem thử thôi , có sao đâu, ngươi ko biết lực đánh của mình rất lớn sao? Đau chết ta mất!”
“Rất đau sao? Được rồi, ta đã biết, lần sau ta sẽ dùng lực nhỏ lại” Tiểu Ái tỉnh bơ nói
“Cái gì? Còn có lần sau? Lần sau ngươi đánh ta, ta sẽ đánh trả” Nói xong, nàng hung tợn liếc mắt nhìn Tiểu Ái 1 cái, rồi tự mình đi pha trà, mà về chuyện mẹ của Mạch đại ca, nàng đã sớm biết, cho nên cũng ko muốn hỏi gì thêm
Tiểu Tuyết lắc lắc đầu cười, nha đầu kia, đánh một chút cũng có sao đâu, đúng là thích so đo, nàng cúi đầu sửa sang lại trà cụ , rồi sắp đặt chúng thật chỉnh tề
“Tiểu Ái , Thiên Mạch có tới ko?” Nang Cung Tuyết nhẹ nhàng gõ gõ quầy bar hỏi
“Tuyết tỷ, chị đến rồi, Thiên Mạch đại ca đang ở văn phòng chờ chị” Tiểu Ái đưa tay chỉ vào cửa văn phòng nói
“Hắn đã đến rồi sao?” Nam Cung Tuyết hỏi
“Đến sớm hơn so với chị 5 phút” Tiểu Ái đại khái ước lượng
“Chị đi vào trước” Nam Cung Tuyết nói xong, liền hướng vào trong
“Tuyết tỷ, chị đã đi vào vậy thì thuận tiện đem trà vào cùng luôn, đỡ cho em phải đi 1 chuyến” Vương Tư Tư đem bình trà ngon, đặt trên khay, nói nói trước mặt nàng
“Đồ quỷ này!” Nam Cung Tuyết quở trách 1 câu, rồi bưng khay trà đi vào văn phòng, nhân tiệc đem cửa văn phòng đóng lại
Minh Thiên Mạch đứng trước cửa sổ, quay người, nhìn Nam Cung Tuyết cười nói “Em đã đến rồi” Vừa nói hắn lại vừa quay về sô pha
“Ừ” Nam Cung Tuyết đem bình trà đặt kên bàn, mang khay không đặt xuống bên rồi ngồi xuống
Minh Thiên Mạch ngồi xuống đối diện nàng, nâng trà lên, hé miệng uống 1 ngụm ” Tìm anh đến đây ko phải là chỉ uống trà thôi chứ?”
“Đương nhiên là ko phải” Nam Cung Tuyết mở túi xách ra, từ bên trong lấy ra 1 phong thư, đưa đến trước mặt hắn nói “Nè! Đây là bức thư tiểu Dĩnh đưa cho anh”
Minh Thiên Mạch hồ nghi tiếp nhận bức thư, nhìn phong thư hắn hỏi “Sao cô ấy lại đưa thư cho anh? Hơn nữa tại sao ko tự mình đưa mà lại nhờ em làm hộ?” Hỏi xong, hắn ngước mắt nhìn
“Ách………..chuyện này………..” Nam Cung Tuyết nâng ly trà lên uống 1 ngụm rồi nói :” Em cũng ko rõ vì sao nàng lại ko tự mình đưa thư cho anh, nhưng về chuyện vì sao em lại đem thư đưa cho anh là vì hiện tại nàng ko ở Pháp, buổi sáng ngày hôm qua nàng đã lên máy bay về nước” Cẩn thận nhìn sự biến hóa trên gương mặt của hắn, nàng có chút kì quái , tại sao tiểu Dĩnh lại muốn các nàng gạt Thiên Mạch chuyện nàng về nước?
Về nước? Từ này đã làm sóng lòng của hắn nổi lên thật mạnh, sao nàng ko nói với hắn chuyện về nước “Cô ấy quyết định về nước khi nào?”
“Một tuần trước” Nam Cung Tuyết trả lời chi tiết
Một tuần trước? Trong đầu hắn chợt hiện lên 1 tia sáng, 1 tuần trước nàng cũng đã chạm mặt Cung Thần Hạo, lẽ nào là vì “hắn”(*Hạo ca)? Vì “hắn” cho nên nàng mới quyết định quay về? Hay là vì chuyện mẹ hắn đến gặp nàng? Mẹ hắn đã muốn nàng rời đi vì thế nàng mới về nước
Nam Cung Tuyết thấy hắn ko nói lời nào, khuôn mặt lại lạnh lùng , liền mở miệng nói “Thiên Mạch ca, anh có muốn xem thử trong thư tiểu Dĩnh muốn nói gì hay ko?”
Minh Thiên Mạch bị nàng cắt đứt suy nghĩ liền giương mắt nhìn nàng nói “Thật có lỗi, thư anh sẽ xem, anh hiện tại có chút chuyện, trước hết nên đi thôi!” Hắn phải về nhà hỏi mẹ một chút, xem rốt cuộc nàng đã nói gì với Tiểu Dĩnh
“Kẹt…..” Nam Cung Tuyết nhìn Minh Thiên Mạch đứng dậy rời khỏi cửa, đây là tình huống gì? Nàng cũng muốn xem qua nội dung tiểu Dĩnh viết trong thư. Tuy bức thư nằm trong tay nàng, nhưng nàng ko muốn đọc thư của người khác, làm như vậy rất vô đạo đức, cũng ko phải là tác phong nhất quán của nàng
Minh Thiên Mạch ngồi vào trong xe, nhìn vào bức thư trong tay, cuối cùng vẫn mở ra, hắn cũng muốn biết, nàng viết cái gì, chữ viết thanh tú liền xuất hiện trước mắt hắn
Thiên Mạch ko nói với anh lời nào mà đã rời đi, em thật sự xin lỗi, lần này về nước tuy có chút vội vàng. Nhưng xin anh hãy đợi em 3 tháng, 3 tháng sau nhất định em sẽ quay về. Để anh phải chờ đợi, em thật rất băn khoăn, nhưng đây là lần cuối cùng, về sau này em sẽ ko để anh phải đợi nữa, đừng đến tìm em, em sẽ sống tốt, tiểu Huyên Huyên cũng sẽ sống tốt, em chỉ nói đến đây thôi, hãy tin em, em sẽ trổ về . Lôi DĨnh
Chỉ vỏn vẹn mấy câu, tuy rằng mỗi câu đều rất kiên quyết, nhưng làm cho hắn rất bất an, đem thư của nàng gấp lại bõ vào phong bì, hắn bỏ thư vào túi áo , phải chờ 1 lần nữa sao? Không phải hắn đã đợi nàng từ rất lâu sao? Ko biết, thật rối loạn
_________________________
Lôi Dĩnh nhìn lên trần nhà không thay đổi của căn hộ, căn hộ vẫn giống như trước kia, ko có gì thay đổi, thật sạch sẽ,xem ra mỗi ngày hắn đều cho người đến quét dọn
“Ba, về sau tiểu Huyên Huyên sẽ sống ở đây sao?” Lôi Tử Huyên nhảy nhót ở trong phòng hỏi
“Đúng vậy! Đây chính là nơi mà trước kia ba và mẹ con đã từng sống” Cung Thần Hạo mỉm cười trả lời, tiểu Huyên Huyên ngoại trừ khi ngủ sẽ im lặng, những lúc khác con bé cứ như se sẻ, líu ríu nói ko ngừng, hỏi ko ngừng
“Hì hì………..tiểu Huyên Huyên rất vui nha…………..” Lôi Tử Huyên leo lên sô pha, nhảy bắn xuống
“Cẩn thận kẻo ngã, ngồi xuống” Lôi Dĩnh nói với Lôi Tử Huyên, nhảy như vậy rất dễ ngã
“A! ” Lôi Tử Huyên nghe lời ngồi xuống, nhưng lập tức lại trượt xuống sô pha, nhìn nhìn mọi nơi xung quanh
“Chuyện chúng ta về nước, ba mẹ và ông có biết ko?” Lôi Dĩnh xoay người hỏi hắn
“Anh vẫn chưa nói với họ” Cung Thần Hạo cởi áo khoác, móc lên giá áo nói
“Như vậy sao? Ngày mai em muốn mang Huyên Huyên đi gặp ông ” Lôi Dĩnh hỏi ý kiến của hắn
“Có thể” Cung Thần Hạo ko phản đối, có ba mẹ và ông giúp sức, 3 tháng sau, nàng sẽ càng khó rời đi
Cung Thần Hạo giúp nàng mang hành lý vào phòng ngủ, rồi đặt hành lý vào bên trong, sau đó cầm một ít đồ đạc mình muốn mặc bước vào phòng tắm “Em và Huyên Huyên ngủ ở phòng ngủ, anh ngủ ở phòng khách” Nói xong hắn liền lướt qua nàng, đi đến phòng khách
Lôi Dĩnh kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời đã quên mất mình nên làm gì, mãi cho đến khi Lôi Tử Huyên kéo kéo tay áo của nàng, nàng mới hồi phục tinh thần trở lại “Làm sao vậy” Lôi Dĩnh ngồi xổm xuống hỏi
“Mẹ………..tiểu Huyên Huyên muốn đi đi………………” Lôi Tử Huyên quyện hai chân lại, sắc mặt có chút gấp gáp
“Mẹ mang con vào toi lét!” Kéo bàn tay nhỏ bé của nó, đi vào phòng ngủ, nàng chỉ vào nhà tắm nói “Nè! Bên phải là toa let, vào đi thôi! Có muốn mẹ giúp con ko?”
“Ko cần! Tiểu Huyên Huyên có thể tự mình làm nha………….” Lôi Tử Huyên ngước đầu nói
“Được rồi!” Lôi Dĩnh cười gật đầu, tiểu Huyên Huyên tuy chỉ mới hai tuổi rưỡi, nhưng có rất nhiều chuyện nó muốn tự mình làm
Cốc, cốc…..
“Buổi tối chúng ta đi ăn ở bên ngoài đi?” Thay xong quần áo Cung Thần Hạo nhẹ nhàng gõ cửa nói
“Anh thấy sao thì làm vậy!” Lôi Dĩnh xoay người nói
“Anh đi đặt bàn” Nói xong, hắn lại xoay người rời đi, bây giờ hắn ko được quá vội vã, phải làm từ từ từng bước
Lôi Dĩnh ngồi trước giường, ko biết mình làm ra cái quyết định này rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng mà hiện tại nàng đã về nước, cho nên nàng ko thể lùi bước nữa
“Mẹ……………..”
Trong phòng tắm truyền ra tiếng kếu cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng, đứng dậy đi vào phòng tắm, Lôi Dĩnh nhìn nó khẩn trương hỏi “Làm sao vậy?”
“Muốn rửa tay, nhưng mà tiểu Huyên Huyên với ko tới” vóc người Lôi Tử Huyên so với lavabo còn kém một chút, đương nhiên nó sẽ ko thể với đến vòi nước rồi
“A………..mẹ sẽ ẵm tiểu Huyên Huyên lên cao 1 chút” Lôi Dĩnh xoay vòi nước ấm nói
“Dạ” Lôi Tử Huyên gật gật đầu
Lôi Dĩnh cười ẵm nàng lên, giúp nàng rửa cái tay bé nhỏ, con bé này, có đôi khi rất ngoan ngoãn nhưng có lúc cũng rất phiền…