Chỉ thấy chủ thái cổ văn minh bị đánh văng ra dường như bay rất xa, rồi lại ngự tốc độ càng nhanh. Lúc này tốc độ của chủ thái cổ văn minh đã nhanh đến đột độ, mặc dù không đến giai đoạn thứ sáu tốc chi cảnh nhưng nói sao cũng đã là tốc độ tầng thứ năm vô địch chi tốc độ rồi.
Bình thường gã có tốc độ nhanh như vậy sao? Không ngờ che giấu đến tận bây giờ.
Lục Nguyên luôn rất kiêng dè về chủ thái cổ văn minh, đặc biệt khi thấy gã hại Hoang Chi Tử thì càng như vậy. Chủ thái cổ văn minh mặt ngài là bộ dạng hời hợt, đầu trọc nhưng tâm kế rất thâm trầm, âm ngoan độc ác, hại người thì cực kỳ khủng bố.
Hiện tại thế cục trong sân khá hỗn loạn, đều tranh giành phút cuối, mấy người khác không có bao nhiêu người chú ý đến chủ thái cổ văn minh nhưng Lục Nguyên thì luôn luôn để ý đến gã.
Chủ thái cổ văn minh tăng tốc hướng thẳng tới vĩnh hằng chi môn.
Khoan đã!
Gã đi tới vĩnh hằng chi môn làm gì?
Lục Nguyên không dám khinh thường, chớp mắt ngự kiếm bộ đuổi theo chủ thái cổ văn minh.
Chủ thái cổ văn minh nhanh mà Lục Nguyên càng nhanh hơn.
Lục Nguyên đuổi theo sát.
Nhưng chủ thái cổ văn minh không vội vã, ở không trung đánh một chưởng hướng Lục Nguyên. Bùm! ầm ầm! Va chạm chưởng với Lục Nguyên. Thực lực giữa Lục Nguyên và chủ thái cổ văn minh Lục Nguyêngang nhau, mặc dù hắn có khắc tự trong tay nhưng không dám nói thắng chắc. hai người ở không trung chạm nhau một chưởng, Lục Nguyên bị phản kích trở lại, chủ thái cổ văn minh cũng bị chấn thụt lùi.
Chủ thái cổ văn minh bị đẩy lùi cách vĩnh hằng chi môn càng gần.
Lúc này thì mấy người đang giao đấu khác cũng phát hiện chủ thái cổ văn minh không thích hợp.
Không sai, ở bên cạnh vĩnh hằng chi môn không phải tùy tiện đến gần được. Trong ba ngàn trượng cạnh vĩnh hằng chi môn có một vĩnh hằng chi quang quyển, dù là ai cũng không thể tới gần nó. Nhưng rõ ràng bây giờ chủ thái cổ văn minh đã vào trong vĩnh hằng chi quang quyển, đánh vỡ quy luật của vô số kỷ nguyên đến nay.
Chủ thái cổ văn minh chắp tay sau lưng, gã tràn ngập khí chất tông sư, như khí thôn sơn hà.
- Các vị, các ngươi tranh giành chư thiên thần vật rất dữ dội nhỉ. Không sai, có được chư thiên thần vật là có thể từ từ thăng cấp, nhưng các ngươi không cảm thấy chậm quá sao?
- Đương nhiên, có lẽ đối với các ngươi thì thế này không tính chậm.
- Các ngươi còn ở thời đại chủ văn minh, không hiểu ý nghĩ người ở trình độ càng cao.
- Ta và các ngươi ở đẳng cấp khác nhau.
Chủ sát na văn minh nhìn hướng chủ thái cổ văn minh, nói:
- Đẳng cấp khác nhau? Rốt cuộc thì ngươi muốn làm cái gì? Chủ thái cổ văn minh?
Khi chủ sát na văn minh thốt lời thì chủ bất tử văn minh vèo một tiếng đến bên ngoài vĩnh hằng chi quang quyển, gã muốn nhìn xem có thể vào bên trong được hay không. Nhưng bùm một tiếng, gã mạnh va chạm vào vĩnh hằng chi quang quyển lại không cách nào xâm nhập, quả nhiên vẫn không thể vào trong vĩnh hằng chi quang quyển, chỉ mình chủ thái cổ văn minh là và được.
Tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn chủ thái cổ văn minh ở trong vĩnh hằng chi quang quyển.
Chủ thái cổ văn minh chắp tay sau lưng, nói:
- Sát na, bất tử và các vị, cùng với Lục Nguyên, các ngươi sẽ không cho rằng vì sao đang yên đang lành một vạn ba ngàn năm sau mới tính định ra bùng phát trung đẳng vĩnh hằng chi môn? Tại sao sẽ tiến hành trước tiên một vạn ba ngàn năm? Đó là bởi vì ta.
- Ta, thật ra sớm khác với các ngươi, ta luôn nắm giữ mấu chốt tiến và vĩnh hằng chi môn. Vốn ta không có mấu chốt này, nhưng kỷ nguyên trước đám ngốc kiếm cổ đấu thiên thất bại, mặc dù là thất bại đã xuất hiện mấu chót này. Theo lý thì đây nên là người xuất thân chủ kỷ nguyên của kỷ nguyên này, vừa sinh ra không lâu liền biết mấu chốt đó, cho nên ta từ lúc ban đầu liền biết ta khác với các ngươi. Nhưng mấu chốt này cần có vô số máu hóa thành huyết dịch chi thược. Huyết dịch chi thược là việc rất rắc rối, cần có hơi thở chiến tranh vô tận, vậy nên ở trong trung ương thiên triều ta luôn gầy dựng không khí hai phái đại quyết chiến. Lần đại quyết chiến trước là liên minh Hoang Tiên Phật thua, nhưng không có gì phải lo, thua thì thua đi, dù sao trong đại quyết chiến ta lấy đủ máu hóa thành huyết dịch chi thược.
- Máu thật sự là thứ rất thú vị.
- Sống thì có máu, chết có máu, tồn tại càng có máu.
Chủ thái cổ văn minh dõng dạc nói:
- Huyết dịch chi thược phối hợp với vật đặc biệt của ta là có thể mở ra vĩnh hằng chi môn. Đương nhiên điều này chỉ một mình ta làm được, các ngươi không thể. Ta hấp thu khí vận của Hoang Chi Tử cũng toàn chuẩn bị cho điều này.
Gã không chút vội vã, gã sắp là kẻ chiến thắng rồi, là người thắng, gã không cần gấp gáp, gã phải tuyên bố thắng lợi cho tất cả cao thủ.
- Ta sắp vào trong vĩnh hằng chi môn, không lâu sau ta sẽ trở về, khi đó ta đã không còn là chủ văn minh bình thường. Mười sáu kỷ nguyên ư? Đừng nói đùa, ta sẽ trở thành hai mươi kỷ nguyên, chủ vĩnh hằng hai mươi kỷ nguyên. Khi đó ta sẽ đứng trên bất cứ ia trong các ngươi. Bất tử, tiên cổ, phật cổ, các ngươi đều phải quy thuận dưới chân ta. Sát na, ngươi sẽ chết trong tay ta. Pháp cổ, võ cổ, là kẻ thù từ trước đến nay, ta sẽ giết chết các ngươi. Lục Nguyên, còn có ngươi nữa, ta rất ghét ngươi, đến lúc đó ngươi cũng sẽ chết dưới tay ta. Nhưng ngươi nên thấy vinh hạnh đi, vô số kỷ nguyên chưa từng ra chủ vĩnh hằng, ta là chủ vĩnh hằng duy nhất, đến lúc đó từ ta đánh chết ngươi thì xem như ngươi có mặt mũi.
Chủ thái cổ văn minh cười cười, đó là nụ cười khinh thường nhìn xuống chúng sinh. Lưng gã cõng trường đao, đi hướng vĩnh hằng chi môn.
Mọi người đều thấy hình ảnh này.
Có lẽ trong vô số kỷ nguyên, ức ức ức ức ức ức vạn năm.
Chỉ có một mình gã làm được điều này.
Đây là hình ảnh vô số kỷ nguyên chỉ xuất hiện một lần.
Chủ thái cổ văn minh từng bước một đi vào vĩnh hằng chi môn.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Bốn bước.
Năm bước, mỗi một bước đều là kinh tâm động phách.
Chủ thái cổ văn minh rốt cuộc đi tới bên cạnh vĩnh hằng chi môn, lúc này vĩnh hằng chi môn ở trạng thái nửa khép. Chủ thái cổ văn minh lấy huyết dịch chi thược bỏ vào vĩnh hằng chi môn, còn lấy ra một vật rất kỳ lạ không có hình dạng cố định phi dịch phi cố phi khí bỏ vào đó.
- Lấy tên của ta, mở ra!
*Ầm!*
Vĩnh hằng chi môn mở rộng!
Trong chớp mắt gần như mọi người đều rơi vào một sự mỹ lệ. Đó là giấc mộng vô cùng xinh đẹp, trong mộng đẹp dường như thứ gì đều có, nhưng lại như không có gì cả. Mộng đẹp dường như là ngàn năm nhưng lại như chỉ trong chớp mắt. Loại cảm giác khoảnh khắc ngàn năm này khống chế còn đáng sự hơn chủ sát na văn minh. Đợi mọi người phản ứng lại thì chỉ thấy chủ thái cổ văn minh đã biết mất, vĩnh hằng chi môn từ từ khép lại.
Chủ thái cổ văn minh sẽ đứng trên tất cả mọi người, họ không còn hứng thú bàn tán về tin có bao nhiêu chư thiên thần vật nữa, vì tin này quá khủng bố, khủng khiếp không giống bình thường.