Mà ở trên Thanh đàn đài của Phượng Thủ đại lục, ngoại trừ bốn mươi năm mươi vi Văn Minh cảnh kỳ thực tới không ít người, tỷ như Pháp Chi Tử và Võ Chi Tử cũng tới đây, Thanh Âm chuông vừa vang lên, mọi người liền không khỏi nghị luân.
- Lục Nguyên và Việt Nữ Tiểu Thanh tại sao còn chưa xuất hiện?
- Chắc không đánh lại miêu nữ Thanh Liên nên chạy trốn rồi.
- Không thể có khả năng này.
- Tuy nhiên Lục Nguyên và Việt Nữ Tiểu Thanh đúng là không có cơ hội, Miêu Nữ Thanh Liên vốn có thực lực hơn Tiểu Thanh nhiều, hơn nữa đằng sau là Miêu chi văn minh, mà đằng sau của Tiểu thanh chỉ là Lục Nguyên, Lục Nguyên hiện tại tuy đạt tới Văn Minh cảnh nhưng không thể so với Miêu Chi văn minh được.
- Đúng thế, kỳ thật không kể Lục Nguyên có tới hay không, Lục Nguyên và Tiểu Thanh cũng không có cơ hội.
- Cho nên bọn họ có rất nhiều khả năng là không tới.
- Đương.
Lại một thanh âm du dương vang lên là thanh âm thứ ba.
Sau một lúc lại một thanh âm du dương vang lên nữa, tiếng chuông lần thứ tư, Miêu Nữ thanh liên lộ ra thần sắc tự đắc, Lục Nguyên cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, cuộc Thanh Nữ chi tranh này xem ra mình chắc chắn đã ngồi lên địa vị Thanh Nữ, đúng lúc này Thanh Liên cảm thấy từ phía đông nam truyền ra một luồng khí thế cường đại, làm cho nàng phải toát mồ hôi, hắn đến rồi sao?
Hắn quả nhiên là hắn.
Hắn.
Đúng thế là hắn đến.
Khi tiếng chuông thứ năm vang lên, một nam tử áo xanh cầm thanh trường kiếm đặt bên vai trái, tay phải cầm một hồ lô rượu màu vàng nhạt bước tới, mà ở sau lưng hắn thì là một thiếu nữ áo xanh, thanh lệ mang theo một luồng anh khí, vóc người thon dài, eo lưng nhỏ nhắn, bên hông mang theo một đai lưng thanh sắc, vang lộ ra vẻ phong tư.
Lục Nguyên đến rồi, việt nữ Tiểu Thanh đến rồi!
Lục Nguyên mỉm cười hắn cũng không biết rằng hắn đã làm cảm phục tấm lòng của rất nhiều thiếu nữ, ví dụ như Hoa chi văn minh lúc này đang bắt đầu nghị luận về hắn, thấy Lục Nguyên cười sắc mặt của bọn họ cũng ửng hồng, Lục Nguyên là một trong những thần tượng ở trong Trung Ương thiên triều, cùng với Hoang chi tử nổi danh như nhau, hơn nữa hắn còn đi tới từ môn phái bình dân kiếm môn nên thật sự người hâm mộ hắn còn nhiều hơn hâm mộ Hoang Chi Tử, cho nên nhìn thấy Lục Nguyên, rất nhiều thiếu nữ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Lục Nguyên đi vào trong trường, thi lễ với Phượng Cổ văn minh chi chủ:
- Lần trước ở Pháp Cổ văn minh, Hoang Cổ văn minh chi chủ bức áp, đa tạ Phượng Cổ văn minh chi chủ tương trợ.
Phượng Cổ văn minh chi chủ nhìn về phía Lục Nguyên, đúng là một hậu bối tiềm lực cường đại, hơn nữa còn biết lễ tiết, không giống như Hoang Chi Tử cuồng ngạo, rất tốt, trong mắt của bà Lục Nguyên trở nên thuân mắt hơn rất nhiều.
- Không cần đa lễ, ngồi ở vị trí của ngươi đi.
Nàng chỉ một ngón tay về phía xa xa, Lục Nguyên thản nhiên tới đó ngồi.
Mà Tiểu Thanh cũng thi lễ:
- Bái kiến Phượng cổ văn minh chi chủ.
Phượng cổ văn minh chi chủ gật đầu:
- Hôm nay thanh nữ chi tranh, bản văn minh cũng không thiên vị ngươi, ngươi trước tạm ngồi xuống.
Tiểu Thanh thi lễ xong cũng ngồi xuống bên cạnh Lục Nguyên.
Đương. Thanh âm chuông lần thứ sáu vang lên.
Sau ba lần vang lên nữa Thanh Nữ chi tranh mới bắt đầu.
Lúc này mọi người đều nóng lòng chờ đợi, một đạo thanh âm hùng hồn từ Miêu Chi Văn minh bỗng nhiên truyền tới:
- Phượng Cổ văn minh chi chủ, ta nhớ ở trong truyền thuyết, Cửu Thiên Huyền nữ năm đó thân nhân bị giết, nên phẫn hân mà báo thù, cái thù thân nhân này có nên báo không?
- Tự nhiên là báo.
Ở phía trên Phượng Cổ văn minh chi chủ nói.
- Vậy thì tốt.
Miêu Đao văn minh phó chủ nhẹ nhàng gật đầu :
- Ta hiện tại cũng có người thân bị giết ta cũng muốn báo thù, vừa vặn hiện tại Thanh Âm chuông vẫn chưa vang đủ chín lần, ta muốn tiến hành ngay.
Miêu Đao văn minh phó chủ nói:
- Miêu Trường sinh chính là chất nhi chuyển thế của ta, kiếp trước là chất nhi của ta, kiếp này cũng thế, mà Miêu Trường Sinh chết trong tay của Lục Nguyên, cho nên ta muốn khiêu chiến với Lục Nguyên.
Yêu cầu này của hắn hợp lý dù sao thân nhân của hắn cũng bị giết, loại thù này tự nhiên phải báo, hơn nữa hắn cũng không ngăn cản Phượng cổ văn minh Thanh nữ chi tranh hoàn toàn là ân oán cá nhân, về tình về lý Phượng cổ văn minh chi chủ vô pháp cự tuyệt.
Thế đạo hiện nay có đôi khi là dùng lực phục người có đôi khi là dùng lý phục người.
Phượng cổ văn minh chi chủ hiện tại ở trạng thái trung lập không thiên vị bên nào cũng đành phải theo lý mà làm.
Mà theo lý mà làm thì miêu đao văn minh phó chủ hoàn toàn có thể báo thù.
Tuy nhiên Miêu Đao văn minh phó chủ đối chiến với Lục Nguyên, tuyệt đối là không công bằng, bởi vì hắn có tu vi ba kỷ nguyên văn minh mà Lục Nguyên cũng là văn minh cảnh nhưng mới tiến vào không thể nào là đối thủ của hắn được.
Hiện tại phải xem Lục Nguyên ứng đối thế nào.
- Chờ một chút.
Miêu cổ văn minh phó chủ đột nhiên nói:
- Miêu Trường Sinh là nghĩa tử của ta, mọi người có nhớ rõ không?
Điều này là sự thật mọi người không nói gì.
- Lục Nguyên giết nghĩa tử của ta, thù này dĩ nhiên ta cũng muốn báo.
Miêu Cổ văn minh phó chủ buồn bã đi tới trước mặt Phượng Cổ văn minh chi chủ:
- Phượng cổ văn minh chi chủ trung lập loạn ân oán cá nhân này không can thiệp chứ?
Miêu Cổ văn minh phó chủ muốn khiêu chiến với Lục Nguyên, hắn có pháp lực hai kỷ nguyên, tuy nhiên bình thường hắn không chỉ như vậy, hắn đã từng giết qua nhân vật có pháp lực ba kỷ nguyên văn minh cảnh.
Hiện tại cả hai người Miêu Đao văn minh phó chủ và Miêu cổ văn minh phó chủ đều đồng thời khiêu chiến Lục Nguyên.
Đây không phải là khiêu chiến bình thường.
Mà là khiêu chiến tuyệt đối không công bằng.
Hoàn toàn khi dễ Lục Nguyên mới tiến vào Văn Minh cảnh.
Miêu Đao và Miêu Cổ hai đại văn minh cảnh liên thủ, chắc chắn dễ dàng diệt sát Lục Nguyên.
Hơn nữa bọn họ không chỉ riêng đối phó với Lục Nguyên mà thôi mà còn muốn trước hết đánh chết chỗ dựa của Việt Nữ tiểu Thanh, ảnh hưởng tới niềm tin của nàng, khiến cho Việt Nữ Tiểu Thanh phát ra sai lầm, từ đó có thể đối phó dễ dàng với nàng.
Đây là kế hoạch của Miêu Chi văn minh.
Miêu Trường Sinh bị chết, Miêu Chi Văn minh cũng không tìm Lục Nguyên gây phiền toái mà bây giờ mới gây chuyện.
Một khi gây chuyện thì dùng thế bão táp.
Lục Nguyên rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn.
Một chiêu này của Miêu Chi Văn minh đã đem Lục Nguyên và Việt Nữ tiểu Thanh dồn tới tuyệt địa.
Phượng Cổ văn minh chi chủ bởi vì bảo trì trạng thái trung lập nên không dễ nói chuyện, Pháp Không văn minh phó chủ quát dài:
- Miêu Đao và Miêu Cổ hai người các ngươi thành danh đã lâu, còn đi vây công một mình Lục Nguyên, không ngại mất mặt sao?
Mà bên kia Hoang Ôn phó chủ văn minh cũng ôn hòa cười cười:
- Nếu như Pháp Không văn minh phó chủ không thuận mắt thì hai người chúng ta có thể qua lại và ichiw, ta đã sớm muốn lĩnh hội tuyệt học của Pháp Không văn minh phó chủ.
Lúc này Hoang Cổ Văn Minh phái ra Hoang Ôn phó chủ văn minh, y có thực lực sáu kỷ nguyên, mà Pháp Không văn minh phó chủ chỉ có thực lực năm kỷ nguyên, điều này cho thấy rõ ràng Hoang Ôn văn minh phó chủ chiếm ưu thế.
Bọn họ đột nhiên gây ra khó dễ, ứng phó vô cùng khó khăn.