Những người khác đúng là không thể làm gì được pháp thuật đồng mệnh tỏa của Hoang Chi Tử, nhưng Lục Nguyên có Sư Phi Tiên văn minh chi thể, nhờ vào cảm ứng văn minh chi thể với nhau nên trong vô tận biển rộng mênh mông tìm ra một hòn đá, tìm thấy Loan Loan, dập tắt hy vọng cuối cùng của Hoang Chi Tử.
Lục Nguyên nhìn Hoang Chi Tử, nói:
- Bây giờ thì đã đến giờ chết của ngươi, Hoang Chi Tử, kỷ nguyên chi tử, từ đây xóa tên.
Lục Nguyên rống to, kiếm quang như tia chớp đâm thẳng hướng Hoang Chi Tử.
Tuyệt đối không cho Hoang Chi Tử có con đường sống.
Bây giờ Hoang Chi Tử đã cùng đường mạt lộ.
Không cam tâm, ta đường đường là Hoang Chi Tử, kỷ nguyên chi tử, sao có thể chết trong tay tiểu nhân vật ti tiện như Lục Nguyên chứ.
Hoang Chi Tử quát một tiếng, mang theo vô tận không cam lòng.
Nhưng kiếm không để ý gã có cam lòng hay là không.
Kiếm đâm thẳng hướng trái tim của Hoang Chi Tử.
Kiếm quang ngay chính giữa trái tim!
Hoang Chi Tử sắp chết rồi ư?
Chính trong chớp mắt này, có luồng sáng toát ra từ người Hoang Chi Tử, luồng sáng hoang nhàn nhạt trong suốt, ánh sáng hoang đạo bao bọc gã bên trong. Kiếm quang của Lục Nguyên bị bắn ngược trử lại, hắn giật mình chớp mắt rút kiếm đâm tiếp.
Nhưng rút kiếm đâm tiếp mà ánh sáng không chút sứt mẻ.
- Hồng hoang chiến giáp thuật!
Mặc Sĩ Tịch Mịch khẽ kêu, đây không phải pháp thuật bình thường mà là hồng hoang chiến giáp thuật, năm đó thái cổ văn minh mạnh nhất là pháp thuật phòng ngự, chuyên môn tác dụng lên bản thân. Khi ấy nhiều phó chủ văn minh bao vây Thái Cổ lúc vẫn còn là phó chủ văn minh. Kết quả bị Thái Cổ dùng hồng hoang chiến giáp thuật phòng ngự, những phó chủ văn minh phá phòng ngự còn khó khăn, cho nên hồng hoang chiến giáp thuật danh chấn một kỷ nguyên.
Nhưng mà hồng hoang chiến giáp thuật không có người thứ hai học được, luôn là pháp thuật của riêng chủ thái cổ văn minh.
Không ngờ Hoang Chi Tử bây giờ lại dùng hồng hoang chiến giáp thuật! Không đúng, không phải Hoang Chi Tử dùng đến mà hiển nhiên có người ấn nó lên thân thể gã, lúc gã gặp nguy hiểm tính mạng thì mới phát ra, xem ra chủ thái cổ văn minh sớm chuẩn bị sẵn rồi.
Hoang Chi Tử ngây ra rồi cất tiếng cười to:
- Hồng hoang chiến giáp thuật, Lục Nguyên, ngươi không tổn thương được ta, không thể giết chết ta, ha ha ha ha, ta quả nhiên là kỷ nguyên chi tử. Lục Nguyên, lần này là trước tiên bị ngươi tập kích làm bị thương, ta chắc chắn sẽ trả thù lại, nhất định phải chém ngươi ngã ngựa để chứng minh văn minh chi đạo của ta!
Lục Nguyên lại dùng kiếm khắc hoang nhưng khắc tự sáu phần không thể khắc được hồng hoang chiến giáp thuật. Chủ thái cổ văn minh không uổng là chủ thái cổ văn minh, thủ đoạn cực kỳ cao siêu. Lục Nguyên bất đắc dĩ, Hoang Chi Tử cười to vài tiếng rồi nhanh chóng rời đi, nhưng dù có đi thì vẫn ở trong thế giới côn bằng.
Lại nói thế giới côn bằng vẫn đang sụp đổ.
Thế giới vách không ngừng rơi xuống, cái này đối với nguyên sinh vật thế giới côn bằng mà nói là tai nạn tiêu diệt, nhưng đối với cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng mà nói là vở kịch nhỏ tiểu thiên thế giới bị hủy diệt mà thôi.
*Ầm!*
Thế giới côn bằng rốt cuộc hoàn toàn hủy diệt.
Lục Nguyên phát hiện đang đứng trong không trung, nơi này rất là trống trải, chỉ thấy phía xa có bia ngọc thanh to khổng lồ, dường như bên trên có hơn ba mươi cái tên. Đây là ngọc bia gì? Không lẽ là Thiên Bảng Ngọc Bia trong truyền thuyết đấy ư? Thật ra thì việc cũng bình thường, Côn Bằng Vương từ chỗ này dùng bí thuật chuyển mọi người tới, nên thế giới côn bằng tan vỡ thì tất cả quay về đây.
Chính lúc này, từng người đáp xuống đất, có nhiều cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng, rồi có điểu chi thành, ngư chi thành. Tất cả cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng đều tại đây cộng thêm vô số điểu yêu ngư yêu, trong khoảnh khắc cực kỳ hỗn loạn. Hắn lập tức chế tạo ra một phân thân, có thực lực hạng sáu, bảy Thiên Bảng, chính là Lý Thái Sử. Bây giờ Lục Nguyên chính là hạng nhất Thiên Bảng nên chế tạo phân thân giả không có gì khó khăn. Cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng đều ở đây thì đương nhiên phải có mặt Lý Thái Sử, nhưng bây giờ hiện trường hỗn loạn chắc không có mấy ai chú ý đến Lý Thái Sử đâu.
Cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng đều xuất hiện, tất cả cảm giác có hơi khí thế cwngf địa.
Một là Lục Nguyên, một là Hoang Chi Tử.
Mặc dù hai người đều bị thương nhưng khí thế rõ ràng bao trùm trên Côn Bằng Vương.
Mấy người khác đều nhìn hướng Lục Nguyên, Hoang Chi Tử, hiển nhiên không chiểu chuyện gì đã xảy ra. Đa số người cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng không biết gì cả, nhưng Phương Truy Thủ phát ra tin tức thì lập tức mười truyền mười, mười truyền ba mươi, tất cả cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng cùng kinh sợ.
Tin tức thứ nhất là bom nổ, cao thủ hạng hai Côn Bằng Vương bị Hoang Chi Tử giết.
Tin thứ hai càng tạc chết người, Hoang Chi Tử bị Lục Nguyên đánh bại.
Hai người này cũng quá đáng sợ đi!
Cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng ở hai năm trước đều không quá xem trọng Hoang Chi Tử và Lục Nguyên, kết quả hai người trong thời gian ngắn đã đến chỗ mạnh nhất Thiên Bảng. Dù là hạng nhất Cổ Thủy đến thì e rằng chưa chắc thắng được Hoang Chi Tử, Lục Nguyên. Trong Thiên Bảng nếu nói bây giờ phải xếp hạng thì là Cổ Thủy, Lục Nguyên, Hoang Chi Tử ngang hàng.
Hoang Chi Tử quát to:
- Lục Nguyên, sau này gặp lại ta nhất định sẽ chém chết ngươi!
Gã cầm thiên mệnh thần kích đi nhanh.
Lục Nguyên cũng lấy thần thức tiến vào tân kiếm thế giới, bên trong có hai thiếu nữ.
Một là thanh lệ như tiên nữ Sư Phi Tiên.
Một là áo trắng chân trần ma nữ Loan Loan.
Hai người đối mặt nhau, hiển nhiên trước khi Lục Nguyên tiến vào thì họ đã đấu một thời gian rồi. Hai người trời sinh chính là một mất một còn.
Nàng không dùng loại mị thuật, biết nó không có tác dụng gì với Lục Nguyên. Đây là khí chất của nàng, nhu nhược yếu ớt khiến người yêu thương. Loan Loan hiểu tình cảnh hiện tại của mình, thấy Sư Phi Tiên chưa chết, đương nhiên nàng không muốn bị Lục Nguyên rút ra văn minh thần hoa.
Lục Nguyên nhún vai nói:
- Được rồi, không cần giả bộ. Loan Loan, chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt, năm đó từng thấy một lần, không cần lo ta sẽ giết ngươi. Ta giết người là có vài quy tắc, một kẻ làm ác giết, hai kẻ phạm ta giết, ba kẻ âm tà giết. Ngươi luôn tu luyện không phạm vài sát lệnh của ta, ta sẽ không vì lợi ích của mình mà tùy tiện giết ngươi.
Nên giết đã giết, không nên giết thì cũng tuyệt đối không giết.
Đời này mình giết người tuyệt đối không vượt qua một trăm năm mươi, có lẽ khoảng một trăm, chưa từng giết sai người nào, không thẹn với lòng.
- Lục Nguyên lạnh nhạt nói:
- Cho dù ta cứu ngươi thì không phải không trả giá. Ngươi có bốn phần văn minh thần hoa, hãy ngoan ngoãn giao ra một nửa, ta bảo đảm ngươi ở trong tân kiếm thế giới bình yên, chắc ngươi không dám đi ra ngoài, vừa ra liền có người muốn bắt ngươi, giết chết ngươi.