- Bây giờ thân thể của ta vốn là chết chắc, dùng chủ chi lao chẳng qua sớm chết vài năm mà thôi. Chết sớm vài năm hay chết sau thì đối với ta không chênh lệch bao nhiêu. Thiên Lý phó chủ văn minh, ngươi quá sơ sẩy, ngươi cho rằng rất hiểu ta, ch oằng ta sẽ không đùa thủ đoạn. Thật ra không phải ta không biết dùng thủ đoạn chẳng ra không muốn mà thôi. Ta cho rằng quân tử nên làm việc đường đường chính chính, nhưng lúc cần thiết thì cũng sẽ dùng thủ đoạn. Chủ chi lao này ta đã sớm chuẩn bị rồi, vốn là dùng để đối phó với cường địch, nhưng nếu ngươi đã đến thì dùng vào ngươi vậy.
Chủ chi lao, nó rốt cuộc là cái gì? Lục Nguyên chìm trong suy tư.
Khổng Ni đứng một bên thấy Lục Nguyên thắc mắc, biết Lý sư đệ sống ở đây ngắn kiến thức còn cạn nên truyền âm nói.
"Chủ chi lao là lồng giam người cấp chủ văn minh sử dụng, có thể triệt để bắt nhốt người cấp phó chủ văn minh. Nghe nói có một chủ văn minh dùng chủ chi lao nhốt một phó chủ văn minh trăm vạn năm mà không thể đột phá, mãi đến một trăm vạn năm mới thả ra cho.
Lục Nguyên nghe vậy thầm líu lưỡi, đây là đại chiêu nha. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
Không ngờ Nho Chi phó chủ văn minh thầm chuẩn bị đại chiêu như vậy, nhưng Lục Nguyên rõ ràng phát hiện Nho Chi phó chủ văn minh và Thiên Lý phó chủ văn minh đều đứng trong khu vực chủ chi lao, gã không ra được. Lục Nguyên thấy rõ ràng Nho Chi phó chủ văn minh đang liều mạng, nếu không liều thì Thiên Lý phó chủ văn minh sẽ chạy thoát. Nho Chi phó chủ văn minh thà rằng chính gã cũng bị nhốt trong chủ chi lao quyết phải kéo Thiên Lý phó chủ văn minh nhốt chung.
Thiên Lý phó chủ văn minh quát to:
- Nho Chi phó chủ văn minh, ngươi thật sự không muốn sống nữa ư?
- Ta vốn không có mạng, tối đa vài chục năm nữa thôi, đem vài chục năm còn lại dùng hết thì sao nào?
Nho Chi phó chủ văn minh cũng rống ngược lại:
- Bắt được ngươi, nhốt ngươi trong chủ chi lao thì ngươi sẽ không tai họa được nữa!
Chủ chi lao dần hoàn thành, mđó là một văn minh thiên lao thật sự, dần không thấy bộ dạng của Nho Chi phó chủ văn minh và Thiên Lý phó chủ văn minh được nữa nhưng có thể nghe giọng họ.
Đột nhiên vang lên tiếng rống:
- Nho Chi phó chủ văn minh, chủ chi lao thật sự cần chủ văn minh thi triển, bây giờ ngươi không thể nào làm ra chủ chi lao thật sư. Chủ chi lao của ngươi có sơ hở, sơ hở to lớn, dựa vào chủ chi lao này ngươi tối đa chỉ có thể nhốt ta ba mươi năm!
Nho Chi phó chủ văn minh bình tĩnh nói:
- Có thể nhốt ngươi ba mươi năm cũng được rồi.
- Hay cho Nho Chi phó chủ văn minh, ngươi nhốt ta ba mươi năm rồi sao? Sau ba mươi năm ta sẽ đi ra, đến lúc đó ta sẽ đem mỗi một khúc thân thể ngũ đại cổ văn minhm ngươi đưa đi, đem mắt ngươi, tay ngươi, đầu ngươi, đem tất cả của ngươi đưa đi chiêu đãi các cao thủ khắp nơi, khiến thiên lý văn minh của ta càng cường thịnh. Ba mươi năm sau lại hủy diệt nho chi văn minh!
Đây là một loại nguyền rủa rất đọc, bình thường văn minh cảnh chết nếu cùng một môn phái thì sẽ đem thi thể toàn bộ lấy văn minh thần hỏa đốt cháy, đây là tôn trọng cái xác.
Nhưng bây giờ Thiên Lý phó chủ văn minh mặc kệ mọi thứ, gã phải phân thây xác Nho Chi phó chủ văn minh ra, lấy mỗi phần chiêu đãi cao thủ khắp nơi khiến họ giúp đỡ gã, khiến thiên lý văn minh càng cường đại, ba mươi năm sau là lúc hủy diệt nho chi văn minh.
Thanh âm vừa dứt thì chủ chi lao đã hoàn chỉnh.
Trận chiến này lấy cách quái dị đi đến chấm dứt.
Trên không trung chủ chi lao yên tĩnh bềnh bồng, bên trong chắc chắn còn đang kịch chiến nhưng trong vòng ba mươi năm sẽ không liên quan gì đến bên ngoài.
Diệt Luân phó chủ văn minh lập tức bỏ trốn.
Lúc gã trốn là khi chủ chi lao mới vừa hiện ra. Đối thủ của gã, Khí Tiết phó chủ văn minh có chú ý, nhưng một là lập tức bị chủ chi lao hấp dẫn tầm mắt, hai là thực lực của gã ngang ngửa với Diệt Luân phó chủ văn minh, Diệt Luân phó chủ văn minh muốn trốn thì gã cản cũng không được.
Sức chú ý của Tam Thư phó chủ văn minh cũng bị chủ chi lao hấp dẫn, thoáng chốc không để ý thấy Diệt Luân phó chủ văn minh bổ trốn.
Vậy nên Diệt Luân phó chủ văn minh an toàn trốn đi.
Gã trốn rất nhanh nhưng những người khác thì không như vậy. Khi chủ chi lao hoàn thành thì Tam Thư phó chủ văn minh, Khí Tiết phó chủ văn minh nỗi bi phẫn trong lòng khó thể trút ra. Hai phó chủ văn minh bi phẫn vung tay áo, tru sát sạch cao thủ của thiên lý văn minh, thực lực yếu kém thì bị vô thượng pháp lực tuyến khóa lại. Dù có trong cơn cuồng giận thì hai phó chủ văn minh nho chi văn minh vẫn không hề tàn sát.
Tiếp theo là công tác xử lý, gồm cứu họ người bị thương, chôn người chết.
Những chuyện này giao cho người cấp thiên tôn làm, lần này nho chi văn minh thương vong không lớn lắm.
Lục Nguyên bay lên trời, Khổng Ni, Khổng Minh Đức cũng bay lên theo.
Hiện tại Tam Thư phó chủ văn minh xem như là chủ nhân nho chi văn minh, chỉ thiếu nghi thức phút cuối. Nhưng hiển nhiên Tam Thư phó chủ văn minh thăng chức mà không thấy vui chút nào.
Lão nói:
- Ba mươi năm, thời gian cho chúng ta chỉ có ba mươi năm. Khí Tiết phó chủ văn minh, trong ba mươi năm tiếp theo mọi chuyện nhờ ngươi, ta phải đi bế quan.
Đám Khổng Ni, Khổng Minh Đức ngây ra.
Tam Thư phó chủ văn minh nói:
- Ta là Thiên Lý phó chủ văn minh có cộng sự một đoạn thời gian, đó là kẻ cực tàn nhẫn, sau khi hắn phản bội nho chi văn minh thì càng như vậy. Chủ chi lao có thể nhốt gã ba mươi năm mà thôi, sau ba mươi năm gã sẽ thoát lồng bay ra. Bây giờ gã có pháp lực tám kỷ nguyên, ta thì chỉ có pháp lực sáu kỷ nguyên, đến khi đó muốn bảo vệ nho chi văn minh thì ta có nước tăng cao sức mạnh.
- Hơn nữa Thiên Lý phó chủ văn minh nói muốn phân thây Nho Chi phó chủ văn minh giao cho các cao thủ, việc như vậy hắn thật sự sẽ làm, vậy nên ta nhất định phải tăng cao thực lực.
Tam Thư phó chủ văn minh hóa thành luồng sáng chớp mắt tan biến, hiển nhiên là đi bế quan, cho dù một giây lão cũng không thể lãng phí.
Lục Nguyên nghe muốn điên lên!
Chuyện này, không ngờ thật sự xảy ra.
Vậy là thời gian cho mình cũng chỉ có ba mươi năm.
Trong vòng ba mươi năm nhất định phải thắng Thiên Lý phó chủ văn minh.
Nếu không thì Nho Chi phó chủ văn minh sẽ bị phân thây!
Đó là đáng hận cỡ nào!
Nho Chi phó chủ văn minh xem như là có chút ân tình với mình.
Mình tuyệt đối không cho phép việc này!
Nhất định phải tăng thực lực!
Chính vì cảm thấy nhất định phải tăng sức mạnh nên Lục Nguyên không ở lại nho chi văn minh lâu, còn lại thời gian không nhiều, ba mươi năm, ít nhất có thể thắng được người pháp lực tám kỷ nguyên, đây thật là khó khăn cực kỳ biến thái nhưng mình không thể không làm, không thể không thực hiện! Bây giờ phải tăng thực lực đã, trước tiên cần tu hành Bách Bại Chân Kinh, hắn đã gom đủ mười sáu bại rồi vậy bước tiếp theo là tiếp ai?