Trùng kích văn minh cảnh, bất cứ vật gì có thể tăng một phần trăm trùng kích văn minh cảnh đều bị mọi người tranh giành đến vỡ đầu. Văn minh chi thư chỉ có thể tăng năm phần mười cơ hội, cái gọi là hỗn độn văn minh mảnh vỡ coi như thu gom đủ đầy khắc tự phân thân thì chỉ tăng một phần khả năng mà thôi.
Trùng kích văn minh cảnh chính là chuyện khó khăn như vậy đấy.
Chủ pháp cổ văn minh nói tiếp:
- Ba mươi ba bại này cần phải đem một phần kiếm cổ khí vận và vật bí ẩn hóa thành ba mươi ba tầng, đây là cực hấnu khi giảm bớt rồi. Dù là sinh linh mạnh nhất hiện nay thiên địa ra tay cũng e rằng không thể đem Bách Bại Chân Kinh giảm bớt hơn ba mươi.
Chủ pháp cổ văn minh có tự tin như vậy đấy. Gã vốn là có thực lực xếp mười hàng đầu trong cõi trời đất, gã chỉ làm được điều này mà trong thiên địa người mạnh nhất, tối đa chỉ đem 'Bách Bại Chân Kinh' áp súc đến ba mươi bại mà thôi, không thể rút gọn hơn được nữa.
Lục Nguyên vô cùng vui sướng, điều này đã vượt qua dự đoán rồi.
Bản thân hắn vốn cần dưới văn minh cảnh bại một trăm lần.
Mà hiện tại, chỉ cần dưới văn minh cảnh bại ba mươi ba lần mà thôi.
Ba mươi ba lần khó khăn thấp hươn một trăm lần rất nhiều.
Con người phải biết thỏa mãn, không biết đủ thì khó mà thật sự thỏa mãn, thỏa mãn mới an vui.
Lục Nguyên nhận lấy 'Bách Bại Chân Kinh' sau khi được chủ pháp cổ văn minh sửa chữa, lật sơ xem phát hiện nó rất có đạo lý, so với nguyên bản tốt hơn rất nhiều.
[Thiên địa có âm dương, hóa thái hư, đạo phân chân quả, sinh linh có chiến tranh, sau đó có thắng bại.]
Đây là khúc dạo đầu của 'Bách Bại Chân Kinh', Lục Nguyên tiếp tục xem.
[Người thắng trộm đến thiên địa huyền cơ, kẻ thua có được một tia thiên địa huyền cơ, nếu như có thể nắm giữ huyền cơ, bị thua lấy đi tinh hoa, hút kiếm cổ thái hư cũng có thể được tinh hoa trăm bại, xông văn minh đại đạo...]
Lục Nguyên ngồi xếp bằng tu hành, quyển đại cương và tình hình cụ thể bên trong xẹt qua đáy lòng. 'Bách Bại Chân Kinh' này không toàn là dựng tốt trúc cơ, môn công pháp phải có trúc cơ rồi mới luyện tiếp.
Trúc cơ hoàn thành xong Lục Nguyên rống một tiếng:
- Lục Nguyên muốn khiêu chiến với chủ pháp cổ văn minh, xin chỉ giáo cho!
chủ pháp cổ văn minh nhìn Lục Nguyên, nói:
- Rất tốt.
Gã nhẹ búng ngón tay, cái búng thật sự là kinh thiên động địa. Lục Nguyên cảm giác trời sụp, không chỉ vấn đề trời sụp mà còn mấy kỷ nguyên trong chớp mắt sụp đổ. Lục Nguyên muốn trốn nhưng phát hiện xung quanh bất cứ không gian nào đều bị kẹt cứng. Lục Nguyên muốn chặn, nhưng phát hiện đối diện lực lượng vượt qua vài kỷ nguyên ngay cả sức mạnh rút kiếm của mình cũng đánh mất. Muốn suy nghĩ, nhưng phát hiện lực lượng suy nghĩ dường như hoàn toàn mất đi.
Đối mặt lực lượng đẳng cấp chủ cổ văn minh, đối mặt chủ văn minh tùy tiện búng một cái mình không thể ngăn cản, xuất kiếm hay thậm chí là suy nghĩ.
*Ầm!*
Một ngón tay nặng nề đập vào người Lục Nguyên, hắn phát hiện đã bị thương rất nặng, tất nhiên đây là vì chủ pháp cổ văn minh trong phút cuối đã thu lại đa phần sức mạnh rồi.
Trong đầu Lục Nguyên giờ mới trở lại trạng thái suy nghĩ. Quá mạnh, quá mạnh, đây chính là lực lượng của chủ văn minh. Lúc chủ pháp cổ văn minh chiến với chủ thái cổ văn minh ở bên cạnh xem đã thấy rất rung động rồi, nhưng đối mặt với chủ pháp cổ văn minh mới thấy sự thật càng khiến người chấn động, quá khoa trương! May là đây chỉ thử nghiệm thôi chứ không phải đánh thật, nếu không thì mình không thể đỡ một chỉ đã bị tiêu diệt rồi. Lục Nguyên vội vàng nuốt vào một đống lớn linh dược, ngồi xếp bằng bắt đầu trị thương, qua một lúc mới hơi hồi phục lại.hắn cảm thấy Bách Bại Chân Kinh đúng là thay đổi vài thứ, một thứ gì đó khó thể hình dung.
Vết thương đỡ hơn thì hắn rời khỏi pháp giới ba mươi ba tầng thiên, sau đó tiếp tục trị thương. Bây giờ Lục Nguyên ở trong pháp cổ thế giới cũng có một cung điện khá lớn. Lục Nguyên giờ xem như một nửa người pháp cổ văn minh rồi, hắn đặt tên cung điện đó là Kiếm Đạo Cung.
Kiếm Đạo Cung lạnh lùng vắng bóng người, trừ Lục Nguyên ra không có người thứ hai. Vốn cung điện phải điều vào một số người hầu hạ nhưng Lục Nguyên từ chối hết, không cần người ta hầu hạ làm gì.
Vết thương lành xong Lục Nguyên bắt đều khiêu chiến trận thứ hai, Pháp Nhất Đế Tử.
Pháp Nhất Đế Tử có biết việc Lục Nguyên luyện 'Bách Bại Chân Kinh' nên dứt khoát chấp nhận khiêu chiến của Lục Nguyên. Pháp Nhất Đế Tử cũng bắn ra một chỉ, đó là một chỉ trời sụp. Trong một chỉ trời như sụp xuống, công kích như vậy khiến tâm linh Lục Nguyên chấn động.
Nhưng may là Lục Nguyên phát hiện ra cho dù có rung động hơn thì sao, bây giờ hắn có thể xuất kiếm, suy nghĩ.
Phó chủ văn minh và chủ văn minh quả nhiên không cùng đẳng cấp, tạo thiên uy cũng hoàn toàn khác hẳn.
Lục Nguyên búng kiếm khỏi vỏ, đối diện Pháp Nhất Đế Tử hắn lấy ra kiếm thuật lục đại thiết tắc kiếm nhất, một kiếm đâm thẳng đi. Trong một kiếm này xuất hiện luân hồi chi bàn, âm dương chi bàn, trật tự chi hà, thời gian trường hà, không gian trường hà, cùng với đại nhân quả chi bàn. Một kiếm cực kỳ tinh diệu đâm thẳng qua, chặn lại công kích của phó chủ văn minh.
Chớp mắt Lục Nguyên phát huy kiếm thuật đến mức tận cùng.
Kiếm thuật như thế dù là Pháp Nhất Đế Tử cũng phải khen một tiếng.
Nhưng mà, vô dụng.
Thật sự không có chút tác dụng gì cả.
Chiêu thức của đối thủ rất đơn giản, chỉ là một chỉ, không có bất cứ biến hóa nào.
Nhưng lực lượng quá to quá lớn, đây là lực lượng của văn minh cảnh.
Một chỉ điểm xuống đã đập tan tất cả chiêu thức của Lục Nguyên.
*Bùm!*
Lục Nguyên lại bị thương không nhẹ.
Pháp Nhất Đế Tử lạnh nhạt nói:
- Một kiếm này không sai, nhưng đáng tiếc lực lượng chênh lệch quá lớn, vẫn không thể tiếp một chỉ của ta.
Không có khoe khoang, cũng không cần khoe khoang, vốn thế giới cảnh và văn minh cảnh chênh lệch vô cùng lớn lao, kiếm thuật có mạnh hơn gặp phải khoảng cách to như vậy thì cũng vô dụng thôi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Lần bại thứ hai!
Đây là lần bại thứ hai trong ba mươi ba bại. Trong lần bại thứ hai Lục Nguyên cảm giác đến một lực lượng huyền mà huyền chi, hư mà hư chi, xem ra Bách Bại Chân Kinh lại có ích lợi nhất định rồi.
Tuy nhiên, một bại này kích thích sự cứng cỏi bên trong Lục Nguyên.
Đúng vậy, Bách Bại Chân Kinh cần ba mươi ba bại đối với văn minh cảnh.
Nhưng mình dựa vào cái gì mỗi một lần đều thất bại, không thể đỡ được một chỉ?
Mình muốn khiêu chiến, muốn có thể tiếp được một chỉ của văn minh cấp.
Nếu bị một chỉ của văn minh cảnh tiêu diệt thì hết nói nổi.
Lục Nguyên hùng tâm tráng chí, bởi vì trong cõi trời đất người dưới văn minh cảnh có thể tiếp được một chỉ của văn minh cấp ít ỏi đến đáng thương. Mỗi người tiếp được một chỉ của văn minh cấp đều có thể lấy đó để khoe khoang khắp nơi, so với Lục Nguyên ở văn minh thánh địa một chọi sáu chiến thắng càng đáng giá khoe.
Bây giờ Lục Nguyên có mục tiêu cực kỳ hùng hồn như vậy đấy.
Thời gian tiếp theo Lục Nguyên một bên trị thương một bên chìm đắm trong một chỉ của Pháp Nhất Đế Tử. Chủ pháp cổ văn minh là nhân vật xếp mười hàng đầu còn sống hơn mười kỷ nguyên trong thiên địa, một chỉ của gã không thể tham khảo, hết sức cường đại rồi, không thể nào phá giải được.
Vậy nên tập trung nghĩ về một chỉ của Pháp Nhất Đế Tử, trong lúc suy tư có nghĩ ra làm sao tăng cao thực lực mới tiếp được một chỉ kia.
Cứ thế một tháng trôi qua.
Lục Nguyên lần thứ hai khiêu chiến, một lần này đối tượng khiêu chiến chính là Mộng Hồ Đế Hậu.
Mộng Hồ Đế Hậu là nhất đại đế hậu, có được ban đầu văn tự mộng tự trong thiên địa.
Mộng Hồ Đế Hậu ngây ra:
- A? Tìm bổn hậu làm đối thủ?
Pháp Nhất Đế Tử nói:
- Đây là ý của phụ thân.
Chuyện 'Bách Bại Chân Kinh' chỉ có chủ pháp cổ văn minh và Pháp Nhất Đế Tử biết, không định nói cho người khác, bây giờ có kể cho Mộng Hồ Đế Hậu nghe. Dù sao Mộng Hồ Đế Hậu là đế hậu duy nhất của pháp cổ văn minh, thân phận cao quý, bàn về thân phận thì chỉ dưới chủ pháp cổ văn minh.