Họ muốn thử giới hạn của mình, vậy mình sẽ cứng rắn hồi âm cho họ xem.
Lý Phóng gật đầu, lập tức múa bút thành văn. Sướng thật, đó, lão chưa từng cứng rắn hồi ấm thủ lĩnh thế lực khác như vậy, sinh tồn trong nhiều thế lực gian khổ biết bao, giờ rốt cuộc viết đã tay, trong thư hồi âm cứng răn. Tu tiên giả đứng cạnh cũng thầm sung sướng. Thiếu chủ chính là thiếu chủ, tình thế vốn đối mặt các thế lực đâu cứng rắn như vậy được, chỉ có đi theo thiếu chủ mới cứng rắn đến thế, theo thiếu chủ có thịt ăn a. Vị tu tiên giả này lần trước bị thương nhẹ, được ba linh thạch, kiếm được món hời nhỏ, trong lòng rất ùng bái Lục Nguyên.
Bây giờ tăng sâu thêm sự tôn sùng.
………
Bóng trúc theo gió lay.
Lục Nguyên ở hậu viên yên tĩnh ngồi.
Không biết tại sao muốn luyện kiếm.
Dưỡng Ngô kiếm rút ra khỏi vỏ, yên tĩnh nhìn thanh Dưỡng Ngô kiếm ba thước ba tấc. Thân Dưỡng Ngô kiếm dường như phản chiếu ánh trăng. Thôi, luyện kiếm đi.
Vẫn là luyện kiếm chiêu cũ Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.
Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, từng chiêu thi triển ra. Lục Nguyên tùy ý thi triển kiếm chiêu, không niệm không tưởng, đầu óc trống rỗng, không phải ngộ đạo cũng không muốn ngộ cái gì. Bây giờ trăng treo trên cao, hắn chỉ là muốn dưới ánh trăng tùy ý thi triển Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm mà thôi.
Từng chiêu từng thức kiếm chiêu ở trong tay ánh chiếu ánh trăng trên trời, kiếm quang sáng trong.
Bây giờ chỉ đơn thuần thưởng thức trường kiếm trong tay, trường kiếm múa ra kiếm chiêu mà thôi.
Bộ kiếm pháp như vậy thi triển ra cực kỳ mỹ lệ.
Kiếm, vô cùng linh hoạt trong tay, đã biến thành một phần thân thể.
Thì ra bất giác mình đã thích Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm như vậy, kiếm chiêu khắc sâu vào xương cốt, trôi chảy thành huyết dịch mình. ‘Phong Bình Vân Tịch’, đây là chiêu cuối cùng trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, theo kiếm chiêu này thi triển ra, Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm đã xong.
Dưỡng Ngô kiếm chậm rãi trở vào bao, thu vào vỏ kiếm cổ xưa.
Theo Dưỡng Ngô kiếm trở vào bao, Lục Nguyên bất giác nhớ sư phụ. Thân thể sư phụ chắc kém hơn rồi, tuy bình thường hắn luôn là bộ dáng lãng tử say rượu, không để gì vào lòng, nhưng đến đêm trăng vắng lặng, tay múa Dưỡng Ngô kiếm sư phụ tặng thì sẽ nhớ đến ông.
Thôi, thôi, tất cả suy nghĩ đều hóa thành ngụm rượu.
Gỡ nắp hồ lô rượu ra, uống ngụm rượu vào bụng.
Đây là sáng sớm đầy sương.
Mặt trời còn chưa mọc, giọt sương từ lá cây rơi xuống mặt đất thành đường cong tự nhiên.
*Bóc* giọt sương vỡ hóa thành từng hạt châu.
Trong bụi cỏ, trong rừng cây, vô cùng tĩnh lặng.
Cho dù ở sáng sớm thì đêm tĩnh lặng không hoàn toàn tán đi. Túc điểu còn đang vỗ cánh, hiển nhiên vừa mới dậy, đám sâu còn đang lười biếng nằm trong hốc, có chút chui ra ngoài hốc cây tìm đồ ăn. Con cóp đang ở địa bàn của nó chưa tỉnh lại.
Lục Nguyên dụi mắt, đầu óc không tỉnh táo.
Quá sớm.
Bình thường đã quen ngủ nướng, dậy sớm thế này không quen chút nào. Ừng ực hớp ngụm rượu, thế này mới tỉnh táo chút. Đối với tửu quỷ, rượu chẳng những khiến người say, cũng làm người tỉnh.
Đầu óc tỉnh táo, hắn nhìn Lý Phóng vội vàng đến nói là có chuyện bẩm báo.
Hắn nói:
- Có gì thì cứ nói đi.
Lý Phóng mở miệng:
- Thiếu chủ xin đi theo ta.
Theo Lý Phóng dẫn đường tới chỗ vọng tháp cao nhấ Lý gia sơn trang. Đứng trên vọng tháp nhìn xuống dưới, chỉ thấy ngoài mấy chục vạn dặm có một đội hơn trăm người, phỏng đoán chừng hai trăm người đang đi tới Lý gia sơn trang. Những người đó bước chân rất nhanh, không chậm hơn tuấn mã, hiển nhiên là tu tiên giả.
Một hơi đến hai trăm tu tiên giả, trong Đông Đạo phủ tuyệt đối không ai làm được như vậy, trừ phi là thế lực các nơi liên hợp. Lý Phóng tay động, đằng trước xuất hiện hai mặt thủy kính, hai mặt thủy kính một gồ một lõm khiến tình hình phía xa biến cực kỳ rõ ràng.
Đây là vọng pháp thuật.
Mười pháp thuật tu tiên giới thường dùng có thiên lý truyền âm, có từ kính thuật, có thủy kính thuật, cũng có vọng pháp thuật.
vọng pháp thuật có thể khiến cảnh vật phía xa biến rõ ràng, xem như là pháp thuật thực dụng.
Nhìn vọng pháp thuật thủy kính diện, chỉ thấy đội ngũ khoảng hai trăm người có bốn người dẫn đầu. Nhưng Tôn Thiên Cương khí thế không bao nhiêu, ba người kia thì hừng hực khí thế.
Lý Phóng chỉ vào mấy người này, nói:
- Lão già chính giữa vóc dáng cao to râu trắng là tại Đông Đạo phủ cát cứ ngàn năm thế gia Vương gia gia chủ Vương Hoành Đồ, nổi danh địa đầu xà, dù là cường long chốn nào đến đây đều phải chừa mặt mũi cho lão.
- Người bên trái tràn đầy quý khí, mặc áo tím, người đàn ông trung niên mặc quan bào chính là Hoàng gia gia chủ có quan hệ với Đại Tấn hoàng tộc Hoàng Phong Ba.
- Người bên trái là ông lão mặt âm trầm, co ro khúm rúm, nhưng đừng coi thường vị này, đây là có trung đẳng tu tiên môn phái làm hậu thuẫn Tiền gia gia chủ Tiền Lãnh.
- Một số người khác đứng hàng đầu đều là thủ lĩnh thế lực khác.
- Theo sau là thuộc hạ của họ.
Lý Phóng nói:
- Đông Đạo phủ nhiều người như vậy đều hướng đến Lý gia sơn trang chúng ta.
Lục Nguyên ngẫm nghĩ sơ đã biết là tại sao. Hôm qua thủ lĩnh các thế lực đều gửi thư đi, trong thư nội dung nhảm nhí, cái gì tạm thời gác lại tranh luận, cùng nhau khai phát các quặng mỏ Tượng Sơn, đấy chẳng phải là vớ vẩn ư?
Đương nhiên mục đích đám người gửi thư là để xem giới hạn của hắn, thăm dò hắn.
Kết quả hắn hồi âm cứng rắn cực kỳ.
Chẳn những muốn họ trả lại quặng mỏ đã chiếm đoạt còn phải họ bồi thường tổn thất.
Kết quả đám người này nóng nảy.
Các quặng mỏ họ đã ăn vào miệng rồi kêu họ phun nói dễ hơn làm, nhưng chắc cũng nghĩ tới hắn đã thắng Tôn Thiên Cương, họ không tin tưởng một chọi một thắng được hắn. Cho nên thế lực mười phương hợp thành liên minh, muốn hiếp bức hắn đi vào khuôn khổ, ngoan ngoãn chấp nhận việc quặng mỏ Tượng Sơn.
Họ văn không được thì dùng võ.
Tất nhiên họ tuyệt đối không dám giết hắn. Cái giá giết một đệ tử chân truyền, họ tuyệt đối trả không nổi. Nhưng chỉ cần thắng hắn vậy có thể buộc hắn đồng ý hàng loạt điều kiện. Nếu khiến họ thành công thì hắn mất mặt, sư phụ cũng không còn mặt mũi.
Nhưng họ nghĩ quá tốt đẹp rồi.
Lý Phóng nói:
- Thiếu chủ, làm sao đây. đối phương có gần hai trăm tu tiên giả, chúng ta nên đối phó làm sao? Nếu không thì chúng ta trước trốn đi?
- Trốn? Đùa gì vậy.
Lục Nguyên cười nói:
- Ta vốn chỉ muốn giết gà dọa khỉ, nhưng đám khỉ này gan quá to, giết gà mà dọa không được, xem ra chỉ có thể cho chúng biết mùi.
Lục Nguyên cười đặc biệt tiêu dao, nụ cười rất đẹp.
Lý Phóng cảm thấy nên nhắc nhở Lục Nguyên, lão nói:
- Nhưng đối phương có hai trăm tu tiên giả.
Lục Nguyên xua tay, bộ dạng tự tin nói:
- Hai trăm thì hai trăm, không có gì, hai trăm con khỉ mà thôi.
Lý Phóng rơi lệ đầy mặt. Thiếu chủ tự tin qua, đối mặt hai trăm tu tiên giả trong mắt hắn thành hai trăm con khỉ. Nhưng làm sao thắng được đây, giờ phe mình chỉ có mười mấy tu tiên giả mà đối thủ đến hai trăm tên, đánh sao cũng là bên mình thua.