Đột nhiên, một bóng màu xanh thoáng qua trước mắt, Tần Khê sửng sốt, lại thấy khuôn mặt nôn nóng của Tiêu Cẩm, trong nháy mắt biến mất, trên tay hắn đang cầm một bó hồng hoa, lảo đảo chạy về phía kiệu hoa, sắc mặt biến đổi, vội vàng phân phó gia đinh, “Mau! Đuổi theo Tiêu vương gia, ngăn hắn lại!”
” Hương Diệp Nhi!” Tiêu Cẩm lảo đạo chạy phía sau đoàn người, một thân hoa phục có chút chật vật, trong mắt, tuôn ra những giọt lệ khổ sở, nhìn phía trước, “Hương Diệp Nhi!” Tiêu Cẩm khóc kêu phía sau kiệu hoa, lại không xuyên qua nổi dòng người, truyền không tới tai Hương Diệp, tuấn nhan tiều tụy, lòng bàn tay nhẵn nhụi bị hoa tươi đâm cho sứt sẹo, chen vào đám người, muốn đến gần Hương Diệp Nhi của hắn hơn, Hương Diệp Nhi chỉ thuộc về hắn.
Một Vương gia tôn quý, chen lấn trong đám đông, che chở bó hoa của hắn, măt thấy sắp đến gần kiệu hoa.
Hương Diệp Nhi, quay đầu lại, nhìn Tiêu Cẩm ca ca một chút thôi.
Hồng hoa tươi mơn mởn lóng lánh chói mắt, trùng với màu rèm trường, Tiêu Cẩm dùng tất cả khí lực gọi to, “Hương Diệp Nhi!”
Hương Diệp trong lòng hơi nao nao, cố gắng lắc cái đầu nặng trịch muốn chuyển động, cung nữ bên cạnh cung kính hỏi, “Nương nương, có chuyện gì sao?”
Hương Diệp rất muốn nói mũ phượng trên đầu quá nặng, cố sức nhìn ra ngoài xe một cái, nhưng không nhìn thấy gì. Thẳng người, Hương Diệp thản nhiên nói, “Không sao cả.”
Hoa tươi của Tiêu Cẩm, cùng với rèm đỏ tung bay lướt qua sát bên người, mang theo một trận hương thơm, hắn nhìn thấy nàng rồi, Hương Diệp Nhi của hắn hôm nay đẹp như vậy.
Cánh tay bỗng dưng bị kéo chặt, là gia đinh của Ngọc Khê hầu phủ kéo hắn lại, rõ ràng chỉ còn kém chút nữa thôi.
Cánh tay giơ hoa tươi bị ai đó đụng phải, hồng hoa tán loạn, tràn ngập trong đám người, Tiêu Cẩm không kịp nắm lại hoa của hắn, những đóa hoa dần nát vụn trong đám đông, yêu dị lả tả mất hồn, tàn theo hương bay.
Hắn đuổi không kịp nàng.
Tần Khê từ phía sau chạy tới, kéo Tiêu Cẩm còn đang ngây ngẩn trong mộng, trong lòng thầm than thở cho sự si tình của hắn, quả nhiên, vẫn còn là thiếu niên.
“Tiêu Cẩm vương gia, tuổi trẻ bao giờ cũng đau đớn, mối tình đầu giữ lại trong đáy lòng mới đẹp, nam tử hán, phải nhìn về phía trước.” Tần Khê khuyên như vậy, lại thấy nước mắt nơi khóe mặt Tiêu Cẩm, rớt xuống mu bàn tay hắn, nóng bỏng đến dọa người.
Cho dù từ trước đến giờ hắn không có giao tình tốt đẹp gì với Tiêu Cẩm, giờ phút này, cũng vẫn không nhịn được mà đau lòng thay hắn. Trước mắt không phải là Vương gia tôn quý gì, hắn chỉ là một thiếu niên nhỏ bé, dùng nước mắt, cùng cánh hoa tàn, để tế điệu cho mối tình đầu đã chết.
Ngọc Sanh Hàn, anh là cái đồ cầm gậy chọc uyên ương!
Được rồi, chỉ có thể coi là uyên ương nửa đường vậy.
Hoa giá của Hoàng hậu vẫn tiến vào thâm cung, cửa cung này cô đã đi qua biết bao nhiêu lần, chưa từng nặng nề giống như giờ khắc này, đội nghi lễ đại hỉ dừng lại trước Hoa Hinh các, bên trong đã được trang trí đổi mới hoàn toàn, mười mấy cung nhân hầu gả chờ ở bên, trong tay bưng cung trang dùng trong đại lễ phong hậu.
Trong lòng thở dài, muốn sao thì làm vậy thôi.
Hương Diệp giống như tượng gỗ để mặc đám cung nữ lăn qua lăn lại, một lúc lâu sau, một lần nữa bước ra khỏi cửa son Hoa Hinh các, đầu đội mũ cửu long tứ phượng, đeo dây kết long phượng cùng châu bảo, hoa lệ mà tinh sảo, giá y đỏ thẩm, thêu kim văn phượng vũ giữa ráng mây, quanh người là tơ vàng lụa đỏ, váy dài thướt tha, vạt váy lay động như mây đỏ buông dài, long trọng đoan trang.
Khuôn mặt xinh xắn thanh tú, nhuộm vẻ trong trẻo lạnh lùng, phượng loan hỉ giá đang chờ ở cửa, chờ để đưa nàng đến đại điện hoàng kim kia.
Đang muốn bước lên phượng giá, đột nhiên cánh tay chợt bị níu chặt, vòng phượng ngọc xuyến trên cổ tay leng keng rung động, Hương Diệp ngẩng đầu, chống lại ánh mắt ngưng trọng của Tiêu Cẩm.