Ngọc Sanh Hàn dừng một chút, lại nói, “Nhưng hãy nhớ, chỉ cần các bộ tộc phương Bắc chưa động binh, Tây Ngọc quốc quyết không thể động binh trước họ.”
“Hoàng thượng, thay vì chờ đợi đối phương chủ động, còn không bằng phái quân ta đi diệt trừ trước, chẳng phải trực tiếp?” Một văn thần bước ra khỏi hàng, Ngọc Sanh Hàn cười lạnh một tiếng, coi như không nghe thấy, Tần Khê lại nhảy ra, “An Thượng Thư! Lời này của ngài không đúng rồi, nếu là người ta chẳng qua chỉ cao hứng kết minh đùa giỡn, căn bản không có ý làm phản, ngài không hỏi nguyên do đã xuất binh san bằng người ta, ngài đây là muốn cho người trong thiên hạ đều nói Tây Ngọc quốc chúng ta cậy mạnh ngang ngược, hay là Hoàng Thượng của Tây Ngọc quốc thích giết chóc bạo ngược?”
Nghe vậy, tất cả mọi người dưới triều hai mắt nhìn nhau, im lặng, Ngọc Sanh Hàn nhìn Tần Khê, trong mắt mang theo vài phần tán thưởng, chuyển mắt, lại trở nên lạnh lẽo tiêu điều, “An khanh gia, chuyện này sau này hãy bàn, chúng ái khanh còn có chuyện gì nữa không?”
“Hoàng Thượng, biên giới phía bắc cửa khẩu Ngọc Hồ gặp hạn hán….”
“Vương phó tướng! Thật là đúng dịp nha ~ bản hầu cũng nghe nói có chuyện này ~”
*Châu là đơn vị hành chính thời xưa, châu mục là người cai quản đơn vị hành chính đó.
“Lưu đại nhân! Ngài đội mũ nghiêm chỉnh thật nha ~”
“Hoàng Thượng, trong triều có lời đồn Hoàng Thượng vì nữ nhi của Tần gia liên tiếp hai ngày bỏ bê triều chính, vi thần to gan, xin Hoàng Thượng chấn chỉnh triều cương, giữ đúng quân phạm của Tây Ngọc quốc.” Nam tử trung niên nói xong, cố ý liếc Tần Khê một cái, “Ngọc Khê hầu gia có gì muốn bổ sung chăng?” Ngọc Khê hầu này từ lúc bắt đầu đến giờ toàn chen miệng vào!
Tần Khê nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười, “Không có, Cao thân vương ~”
Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh khẽ chuyển, thì ra là một Thân vương, Hương Diệp hình như đã nói qua, một trong tứ phi, Hinh phi, chính là con gái của vị Cao thân vương này.
Chỉ trong nháy mắt, quan viên đã ầm ĩ lên, chẳng qua chuyện này hắn đã sớm dự liệu được. Ngọc Sanh Hàn chỉ nhàn nhạt lướt qua đám người đứng dưới sân triều, trong ánh mắt băng lãnh thờ ơ tựa hồ như thoáng qua một tia đùa cợt, hơi thả lỏng thắt lưng, đổi sang một tư thế nhẹ nhõm, giọng nói hời hợt, “Nếu chúng ái khanh đã chú trọng triều cương như vậy, trẫm cũng có chuyện muốn tuyên bố với chúng ái khanh.” Dừng một chút, rồi nói tiếp, “Trẫm quyết định chọn ngày lập Tần Hương Diệp làm hậu.”
“Hoàng Thượng vạn vạn không thể!”
“Tần Hương Diệp tuy là nữ nhi của Tần tướng quân, nhưng dù sao vẫn là cô nhi, thực sự không phải là ưu tuyển cho vị trí Hoàng hậu.”
Chúng thần giống như kiến vỡ tổ, Ngọc Sanh Hàn lẳng lặng nghe, không tỏ vẻ gì, chỉ đợi tiếng hỗn loạn của mọi người dần dần lặng xuống, mới không nhanh không chậm nói, “Trái với lời Vương ái khanh , Tần Hương Diệp nếu đã là cô nhi của Tần tướng quân, đương nhiên có thể gánh vác được vị trí Quốc mẫu này.”
Giọng nói hời hợt, lại lộ ra sự uy hiếp sắc bén khiến người ta không thể cự tuyệt, “Luận tài đức, luận tính tình, nàng đều có thể gánh vác vị trí Hoàng hậu, chủ ý của trẫm đã quyết, chúng ái khanh không cần nói nữa.”
Vừa nói, trực tiếp đứng dậy, mắt lạnh bắn phá càn quét phía dưới, khí phách vua trong thiên hạ, không thể nghi ngờ.
“Bãi triều!”
Hạ triều, đang trở lại Thi Ngưng điện, thấy Hương Diệp đang tỉ mỉ lau chùi bụi bẩn trên lá sen, đôi mắt tinh tế tỉ mỉ, lộ ra ánh sáng dịu dàng, “Khụ khụ….” Đột nhiên ho nhẹ một tiếng, Ngọc Sanh Hàn cầm chiếc hộp đang để một quả phật thủ, đang muốn đưa cho cô, An Quế lại dẫn một lão thái giám bước vào, cung kính hành lễ, “Tham kiếm Hoàng Thượng ~ nô tài đến truyền khẩu dụ của Thái hậu nương nương, mời Hoàng Thượng lát nữa đến Tiêu Ninh cung cùng dùng bữa.”
Hương Diệp quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn lướt qua vị thái giám già kia, không nói gì, Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh vừa chuyển qua, “Trở về bẩm với Thái hậu, nói trẫm bề bộn công vụ, hôm khác sẽ đến Tiêu Ninh cung dùng bữa cùng lão nhân gia người.”