Ngày mồng 6 tháng 5, thế tử của phủ thừa tướng nay là phó tướng ngự lâm quân vừa chinh chiến từ biên cương trở về.
Lãnh Dạ Hàn từ nhỏ đã luyện kiếm, lớn lên thì làm việc cho triều đình lại lập nhiều công lớn nên hoàng thượng rất trọng dụng.
"Tham kiến phụ thân!" Lãnh Dạ Hàn sau khi vào triều được hoàng thượng ban thưởng xong thì được về nhà vài ngày.
"Mau đứng dậy đi." Lãnh Mộ Viêm ôn tồn nói. Ông là thừa tướng đương triều, lại có nhi tử được hoàng thượng tin dùng, địa vị trong triều ngày càng thêm vững chắc. Đứa con trai này đúng là mang đến cho ông nhiều may mắn.
"Con vất vả cũng lâu rồi, hôm nay ta sẽ mở yến tiệc chiêu đãi, mời các quan viên khác tới dự. Con nghỉ ngơi rồi tối nay tiếp đãi khách quý."
"Vâng, phụ thân." Lãnh Dạ Hàn đáp. Cha con bọn họ ngoài việc trong triều cũng không có nhiều điều để nói với nhau.
Lãnh Dạ Hàn sau khi đi ra từ chỗ phụ thân không vội về chỗ ở của mình mà ghé qua Lan Nhược hiên.
Nhược Yên đang tưới cây, nhìn thấy một bóng dáng tiêu sái đi vào thì vội đặt bình tưới sang một bên rồi nhào vào lòng người kia.
"Hàn ca ca, huynh đã trở lại." Nàng vui đến mức bật khóc.
Lãnh Dạ Hàn xoa đầu rồi dỗ dành bảo bối trong lòng như trẻ nhỏ: "Khóc sẽ xấu lắm, muội còn dám khóc."
Nhược Yên khẽ đấm vào ngực nam nhân nhưng bộ ngực kia lại cứng như sắt đá làm nàng đau tay, thấy vậy Lãnh Dạ Hàn nắm lấy tay nàng xoa xoa.
Tình cảm của bọn họ từ huynh muội không biết từ bao giờ đã vượt xa hơn thế, muốn ở cạnh bên nhau mãi về sau. Lãnh Dạ Hàn còn nói sau lần chinh chiến này sẽ thông báo với phụ thân mẫu thân về tình cảm của họ.
"Mẫu thân đang ở nhà, huynh mau đến vấn an người." Nhược Yên nói.
Lãnh Dạ Hàn thấy thế thì mỉm cười: "Vậy thật tốt quá, muội đi cùng ta."
Lãnh Dạ Hàn nắm tay Nhược Yên đi đến Ngọc Sương trai.
"Đại ca!" Đi vừa được một đoạn thì có tiếng gọi.
"Tâm Nhu muội." Lãnh Dạ Hàn gọi.
Người đến là Lãnh Tâm Nhu là muội muội cùng cha khác mẹ, mẹ nàng ta vốn là thị thiếp không có tư cách sinh con cho thừa tướng. Nhưng mẫu thân từ bi giữ lại một sinh mạng nên mới có Lãnh Tâm Nhu.
Thế nhưng mẫu thân nàng ta không có số hưởng phú quý, vừa sinh không bao lâu thì mắc bệnh mà qua đời. Nàng ta dù sao cũng là ŧıểυ thư phủ thừa tướng, không thiếu kẻ hầu người hạ nên sống rất tốt. Dù vậy tính tình lại rất đanh đá, còn hành hạ hạ nhân không ngớt.
Nàng ta vội chạy đến đây, đám hạ nhân cũng vội vã chạy theo sau đến toát mồ hôi.