Hoa Rơi Nguyệt Tận

Chương 1: Nhận nuôi

Trước Sau

break

Năm Tô Nhược Yên lên bảy tuổi, cha mẹ nàng trên đường đi cứu trợ bị sơn tặc cướp của giết người, một nhà ba người chỉ còn mình nàng may mắn sống sót.

Cũng may mẫu thân và thừa tướng phu nhân có giao tình tỉ muội thân thiết, bà nhận Tô Nhược Yên làm nghĩa nữ rồi mang về nuôi dưỡng.

"Yên nhi, sau này đây chính là nhà mới của con." Lâm Lệ Chi cười hiền hoà nói. Bà và mẫu thân của Tô Nhược Yên thân thiết từ thời còn thiếu nữ, cũng thường hay liên lạc. Tiếc cho người bạn tốt xấu số chỉ còn lại một nữ nhi, bà phải ân cần thay tỷ muội tốt chăm sóc.

"Phu nhân, nơi này thật lớn." Từ khi gia đình xảy ra biến cố, đây là lần đầu tiên Nhược Yên nói chuyện.

Lâm Lệ Chi vuốt vuốt tóc Nhược Yên: "Sau này con có thể gọi ta là mẫu thân. Dù không sinh ra con nhưng ta hứa sẽ đối xử với con thật tốt."

Môi Nhược Yên mấp máy, thật lâu sau nàng mới thốt ra được hai chữ: "Mẫu thân..."

Mắt Lâm Lệ Chi đột nhiên đỏ lên.

"Ngoan!" 

"Mẫu thân, người về rồi." Từ xa có một thiếu niên khoảng mười tuổi mặc y phục xanh lam tiến đến.

"Hàn nhi, mau... đến đây." Người nọ là Lãnh Dạ Hàn là con trai của Lâm Lệ Chi, trước khi đón Nhược Yên về bà cũng cho con trai và phu quân của mình hay sự việc.

"Nhược nhi, đây là Dạ Hàn, nó hơn con 3 tuổi. Sau này hãy đi theo ca ca con nhé."

Lãnh Dạ Hàn nhìn cô nhóc ốm yếu đứng nấp sau lưng mẫu thân, tuy mảnh mai nhưng làn da rất trắng, đôi mắt tỏ vê ngây ngô. Dạ Hàn đưa tay ra.

"Huynh là ca ca của muội, từ nay về sau ta sẽ bảo vệ muội, muội đừng sợ."

Ánh mắt cổ vũ của Lâm Lệ Chi thúc giục, Nhược Yên chậm rãi đưa tay ra nắm lấy bàn tay của nam nhi.

"Hàn... ca ca" 

Lãnh Dạ Hàn nghe được giọng của Nhược Yên thì càng nắm tay nàng chặt hơn.

Lâm Lệ Chi rơi nước mắt trước tình cảm của con trẻ, bà nắm tay hai đứa con đi vào thừa tướng phủ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc