Hóa Ra Người Ở Nơi Này

Chương 66

Trước Sau

break
Lời của Giang Diệc Thành khiến Ninh Vịnh Tuấn không thể phản bác lại, chỉ có thể thở dài, không nói gì nữa, ra khỏi văn phòng làm việc của hắn.

Lục Tâm đang ngồi, khi thấy ông ta đi ngang qua vẫn nhu thuận gọi một tiếng “Ba”, Ninh Vịnh Tuấn cũng liền cười nhu hòa một cái với cô, cũng không nhiều lời.

Ông ta không giống Ngô Văn Nhã, để tình cảm lộ ra bên ngoài, vừa thấy Lục Tâm liền nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Thái độ của Ninh Vịnh Tuấn đối với Lục Tâm cũng không quá thân thiết, chỉ cần dùng hai chữ huyết thống là có thể giải rõ ràng được mối quan hệ giữa bọn họ.

Nhưng dù sao cô cùng đã thừa nhận Ninh gia này, chỉ có thể học cách để bản thân dung nhập vào trong nhà này.

Sau hơn một tháng, Lục Tâm theo người nhà Ninh gia đến Singapore một chuyến, nhưng ở vài ngày liền trở về, ngoại trừ Ninh Tư không còn cách nào tiếp nhận một chị gái đột nhiên nhảy ra như cô thì Ninh Tông Viễn đối với cô rất tốt, như để bù lại hai mươi năm thiếu thốn tình thân của cô, hết sức che chở cô, Ninh Tông Trạch và Ninh Tư thì ngược lại, tuy đã đón nhận cô như một thành viên trong gia đình, nhưng dù sao họ cũng đã không gặp hai mươi năm, lại sớm cho rằng cô đã chết, chung quy vẫn không có biện pháp thân thiết với cô, đối với cô vô cùng khách khí lễ độ.

Ngô Văn Nhã cũng hết lòng đối tốt với cô, cả ngày ân cần hỏi han, khiến Ninh Tư luôn được nuông chiều bao lâu nay khó chịu, động một chút là hờn dỗi ra mặt, hôm nay lúc ăn cơm, bởi vì Ngô Văn Nhã gắp cho Lục Tâm nhiều hơn cô ta hai khối thịt mà hung hăng ném văng chiếc đũa.

“Không ăn nữa.” Đẩy ghế ra thật mạnh, Ninh Tư đứng lên, quyệt miệng trở về phòng, không ăn một hạt cơm trong bát.

Tính khí hay giận của Ninh Tư khiến không khí hài hòa ban đầu thoáng chốc trở nên gượng gạo.

Ninh Vịnh Tuấn mặt nghiêm: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn giận dỗi như trẻ con nữa, con nhìn chị con mà xem.”

Một lời quở trách này của ông ta nháy mắt khiến Ninh Tư oán khí đầy bụng: “Đúng vậy, con chỉ biết giận dỗi như trẻ con, cái gì con cũng kém xa chị ta, chị ta dung mạo xinh đẹp, tâm địa lại tốt, biết hiếu kính với hai người, vậy hai người cứ coi như chỉ có một đứa con gái là chị ta là được rồi, còn quản con làm cái gì?”.

Ra sức rống xong Ninh Tư xoay người bước đi.

Giọng Ninh Vịnh Tuấn trầm xuống: “Đứng lại.”

Nước mắt ấm ức của Ninh Tư trong nháy mắt liền chảy xuống, trước kia, khi Lục Tâm chưa quay về, Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã đối với cô rất tốt, bất luận cô có náo loạn ầm ĩ ra sao cũng không bao giờ nặng lời với cô, nhưng hơn một tháng nay, Ninh Vịnh Tuấn giống như thay đổi hoàn toàn, tính tình trở nên rất xấu.

Không khí trên mâm cơm vì hai người mà nhanh chóng trở nên gượng gạo, Lục Tâm cũng có chút xấu hổ, nhìn Ninh Vịnh Tuấn mềm giọng khuyên nhủ: “Ba, Tư Tư chỉ là……”

“Chị không cần ở đây giả mù sa mưa.” Ninh Tư lập tức lên tiếng cắt ngang lời Lục Tâm, đem toàn bộ ấm ức trút lên người Lục Tâm: “Nếu chị không trở về, tất cả sẽ không thay đổi. Chị cái gì cũng có vì sao còn trở về tranh giành với tôi? Lục gia xem chị như con gái ruột, Lục Cảnh Hành cũng phủng chị trong lòng bàn tay, hoàn toàn không để ý tới những người khác, chuyện tốt gì chị cũng đã chiếm hết rồi, vì sao chị còn trở về tranh giành với tôi? Chị có biết tôi từng hy vọng người lạc đường năm đó là tôi không, như vậy người gặp được anh ấy trước chính là tôi……”

“Hồ đồ!” Ninh Vịnh Tuấn vừa quát vừa giơ tay lên, Lục Tâm ngồi gần Ninh Tư nhất nên liền đưa tay chụp lấy cổ tay ông ta trước khi ông ta tát xuống.

Cái tát của Ninh Vịnh Tuấn cũng vì thế mà không thể thực hiện được, Ninh Tư cắn chặt môi dưới, oán hận trừng mắt nhìn ông ta một cái, khóc lóc chạy ra ngoài.

“Để con ra ngoài xem thế nào.” Ninh Tông Viễn đứng lên, nhìn Lục Tâm: “Nó từ nhỏ đã bị chiều đến hư rồi, em đừng để trong lòng.”

Lục Tâm nhìn hắn nặn ra một nụ cười: “Em biết, anh mau đi xem xem Tư Tư thế nào rồi, cô ấy đang trong cơn nóng giận sợ là sẽ làm ra chuyện không có lý trí.”

Ninh Tông Viễn gật đầu, đuổi theo Ninh Tư.

Ninh Tông Trạch từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu ăn cơm, vẻ mặt không tốt lắm.

Tuy Ninh Vịnh Tuấn đã bỏ tay xuống, nhưng nét mặt vẫn sa sầm.

Ngô Văn Nhã cười cười hoà giải, khuyên Lục Tâm đừng để trong lòng.

Lục Tâm cũng cười cười, khẽ gật đầu, nhưng ăn cũng không còn thấy ngon nữa, không biết có phải do gần nhất áp lực công việc lớn quá hay không, hơn một tuần lễ gần đây khẩu vị ăn uống của cô không tốt lắm, đụng tới thức ăn nhiều dầu mỡ là cảm thấy buồn nôn, tùy tiện ăn một chút rồi buông bát đũa xuống, lên lầu nghỉ ngơi.

Ninh gia đại khái vì chiều theo ý cô nên từ sau khi cô nhận thân không bao lâu liền tạm thời ở đây, nơi này là sản nghiệp của Giang gia.

Hiện tại Ninh gia ở tạm trong biệt thự do Giang gia đứng tên, chi nhánh của công ty đặt trong nước sắp đi vào hoạt động, Ninh Tông Viễn phải ở dài hạn ở đây để quản lý, bình thường Ninh Tư cũng thích về nước đi chơi, nay Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã đều ở đây, đương nhiên Ninh Tư cũng có mặt, riêng Ninh Tông Trạch mặc dù vẫn ở Singapore như trước, nhưng ngày công ty khai trương chi nhành, cũng bớt chút thời gian trở về nước, vì vậy cả nhà mới có cơ hội tụ họp cùng nhau.

Lục Tâm cũng vì thế mà tới ở vài ngày, vốn dĩ Lục Cảnh Hành không hề đồng ý chuyện này, nhưng do không lay chuyển được cô, nên đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng anh có điều kiện đó là một tuần không được phép ở quá ba ngày, Lục Tâm tất nhiên cũng vui vẻ đồng ý, mặc dù nơi này trên danh nghĩa là nhà của cô, nhưng suy cho cùng cũng không phải là ngôi nhà cô lớn lên từ nhỏ, thế nào đi nữa cũng kém xa nhà của Lục Cảnh Hành, nhưng nếu không đến ở, sẽ không có biện pháp tiếp tục điều tra.

Mấy ngày tới đây ở, Lục Tâm chuyên tâm sắm vai con gái hiếu thảo, bất cứ lúc nào cũng có thể dành thời gian nói chuyện, đi dạo phố với Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã, lần nào nói chuyện cũng chỉ là những chuyện khi cô còn bé, ngoài ra không nói thêm bất cứ chuyện gì.

Ninh Vịnh Tuấn nói không nhiều, thái độ với cô cũng không thân thiết lắm, cũng không nói gì nhiều về những chuyện khi cô còn bé, Ngô Văn Nhã cũng không muốn nói nhiều về đề tài này, ngược lại bà ta vô cùng hứng thú với cuộc sống 20 năm qua của cô.

Suốt 20 năm qua của Lục Tâm, nếu không phải theo Lục Cảnh Hành học này học kia, thì chính là tiếp nhận sự huấn luyện bí mật của Đinh Lão, không có gì hay để nói, do đó đều tùy tiện trả lời cho có lệ, hai bên đều không thể thám thính ra tin tức hữu dụng gì từ miệng đối phương.

Sau khi Lục Tâm lên lầu liền trở về phòng, gọi điện cho Lục Cảnh Hành nhưng lại thấy buồn ngủ rũ rượi, lại có phần lo lắng cho Ninh Tư đang tức giận chạy ra ngoài, không phải là áy náy đau lòng, chỉ là lo lắng mà thôi. Lục Tâm thấy mình không hẳn phải cảm thấy áy náy với Ninh Tư, cho dù cô chỉ đơn thuần muốn trở về cái nhà này, thì cô cũng nên được hưởng quyền lợi mà cô vốn được hưởng, không tồn tại bất kỳ điều gì xâm phạm, tước đoạt đi quyền được hưởng hạnh phúc gia đình của người khác.

Chỉ là Ninh Tư không nghĩ như vậy, Ninh Tông Trạch cũng không nghĩ như vậy.

Khi đang nằm ngủ mơ màng trên ghế sofa, thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Lục Tâm, cô có ở trong phòng không?” Là giọng của Ninh Tông Trạch.

Từ sau khi cô quay về tới nay, Ninh Tông Trạch luôn luôn coi cô như không khí, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đến tìm cô.

Lục Tâm đứng dậy mở cửa, muốn gọi một tiếng “Nhị ca”, nhưng lại không gọi ra tiếng, liền đạm nhạt hỏi hắn: “Có chuyện gì không?”.

“Lục Tâm.” Ninh Tông Trạch đứng ở cửa, sắc mặt bình tĩnh: “Có thể nói chuyện không?”.

Lục Tâm gật đầu, nghiêng người để hắn đi vào phòng.

Ninh Tông Trạch giơ tay lên ngăn cô lại: “Không cần, đứng đây nói chuyện là được rồi.”

Lục Tâm cũng nghe theo hắn, im lặng nhìn hắn, lặng lẽ đợi hắn nói tiếp.

Ninh Tông Trạch cũng không phải là người ưa dông dài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lục Tâm, cô cũng thấy rồi đấy, từ sau khi cô quay về, nhà chúng ta trở nên thực……vi diệu. Đương nhiên, không phải tôi muốn nói cô không nên trở về, mà hy vọng cô có thể để ý tới cảm nhận của Ninh Tư một chút, dù sao nó mới là con gái chân chính của Ninh gia, nó có quyền được hưởng hết thảy mọi thứ.”

Cô ấy mới là con gái chân chính của Ninh gia? Lục Tâm bất giác nhíu mày, ánh mắt nghi vấn nhìn về phía hắn: “Tôi không phải sao?”.

“Thế nào? Bọn họ không dám nói cho cô biết sao?” Ninh Tông Trạch câu nhếch môi, Lục Tâm không nhìn ra nụ cười này của hắn là trào phúng hay là có ý gì khác, nhưng chưa kịp đợi hắn mở miệng, giọng nói bén nhọn của Ngô Văn Nhã đã đột ngột chen vào: “Tông Trạch, con ở đó nói hưu nói vượn cái gì vậy hả?”

Ánh mắt lãnh đạm của Ninh Tông Trạch dừng trên người Ngô Văn Nhã, ánh mắt nghiêm nghị 20 năm qua chưa từng xuất hiện khiến bà ta có phần lạnh sống lưng, bà ta nghĩ hắn sẽ nói cái gì đó, nhưng không ngờ Ninh Tông Trạch chỉ thản nhiên thu hồi ánh mắt, quay qua nhìn Lục Tâm.

“Được rồi, tôi đã nói xong, hy vọng cô có thể ghi tạc trong lòng, đừng mưu toan cướp đoạt tất cả những thứ thuộc về Tư Tư.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Lục Tâm cảm thấy trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, cũng có chút lạnh sống lưng, kinh ngạc nhìn Ngô Văn Nhã, muốn hỏi bà ta, chuyện Ninh Tông Trạch nói rốt cuộc là chuyện gì, Ngô Văn Nhã đã giành mở miệng trước: “Tâm Tâm, con đừng nghe Nhị ca con nói hưu nói vượn, nó từ nhỏ đã có tình cảm tốt với Tư Tư, không chịu nổi cảnh Tư Tư phải chịu ấm ức.”

“Con thật sự là con gái của hai người sao?” Lục Tâm hỏi, giọng nói mơ hồ có một tia không xác định.

“Nói ngốc cái gì vậy, con không phải là con gái của chúng ta thì có thể là con gái của ai được chứ? Tấm hình chụp cả nhà khi con còn nhỏ kia không lẽ còn giả được sao?” Trả lời chính là Ninh Vịnh Tuấn vừa mới lên lầu, giọng nói nặng nề, cảm xúc vẫn chưa khôi phục lại như cũ.

Lục Tâm biết ông ta đang nói tới tấm hình nào, dưới đáy đáy rương sách của Ninh gia có một ít hình chụp khi cô còn bé, có hình mấy anh em cùng nhau chụp, có hình gia đình, cũng có hình chụp cá nhân, tuy không nhiều lắm, nhưng Lục Tâm có thể xác định được đó là cô.

“Thật xin lỗi.” Lục Tâm thấp giọng nói.

Ngô Văn Nhã vỗ vai của cô, ôn nhu an ủi: “Từ bé Nhị ca con đã không đứng đắn rồi, con đừng để những lời của nó trong lòng.”

Vừa được Ninh Tông Viễn đưa về, Ninh Tư vừa lên lầu liền nhìn thấy một màn này, lại chu cái miệng nhỏ nhắn lên, hừ một tiếng rồi đẩy Ninh Tông Viễn ra, bước thật nhanh về phòng, đóng cửa thật mạnh lại.

“Đứa con này……” Ngô Văn Nhã bất đắc dĩ lắc đầu.

Lục Tâm cũng không tiện nói gì, tuy bây giờ Ninh gia đối đãi với cô không tệ, nhưng cô vẫn kiếm cớ để về bên nhà Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành vừa trở về, thấy mặt mày cô có phần ủ rũ ủ rũ, liền dang cánh tay ra ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Lục Tâm lắc đầu, có vài phần làm nũng tựa đầu vào ngực anh không nói lời nào.

Lục Cảnh Hành dứt khoát cúi người xuống, bế bổng cô lên, đi đến ngồi xuống ghế sofa, để cô tùy ý tựa trong ngực mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt đoan trang của cô: “Có phải ở Ninh gia bị ức hiếp không?”.

“Không phải.” Lục Tâm lắc đầu, đem chuyện lúc ăn cơm buổi chiều nói sơ qua một lượt, nhất là khi Ninh Tông Trạch đi tìm cô, câu nói có ý tứ không rõ kia, cùng với lời phủ nhận giấu đầu hở đuôi của Ngô Văn Nhã, đừng để xảy ra chuyện cẩu huyết là cô không phải người Ninh gia.

“Đừng suy nghĩ quá nhiều.” Lục Cảnh Hành ôn nhu trấn an cô: “Nói không chừng là do Ninh Tông Trạch hiểu lầm chuyện gì đó.”

Lục Tâm gật đầu một cái, rồi ngửa đầu nhìn anh: “Khoảng thời gian vừa qua, em đã nói chuyện không ít với ba mẹ em, nhưng bọn họ cơ bản không đề cập tới chuyện năm đó, muốn tìm được chứng cớ cũng không dễ. Hiện tại, chỉ có thể tìm xem có thể tìm thấy Trương Tịnh năm đó không, cô ấy đoán chừng là người duy nhất năm đó……”

Nói được một nửa liền ngừng lại, Lục Tâm nắm lấy cổ tay anh: “Đúng rồi, anh có thể giúp em một tay tìm hình chụp năm đó của Trương Tịnh và Tiếu Vĩnh không?”

Lục Cảnh Hành nâng mắt nhìn cô, rất nhanh hiểu được ý cô: “Anh sẽ giúp một tay tìm xem thế nào.”

Đứng dậy gọi điện thoại, ngày hôm sau liền có người mang hình của Tiếu Vĩnh cùng Trương Tịnh tới.

“Em phải cẩn thận một chút.” Lục Cảnh Hành dặn dò: “Nhất là phải đề phòng Giang Diệc Thành, hắn hình như đang tiến hành di dời tài sản.”

Lục Tâm nhíu mày, Lục Cảnh Hành cũng không tiện giải thích nhiều với cô, từ khi cô trúng đạn bị thương, vụ án của Đế Tân toàn bộ đã giao cho Lục Cảnh Hành tiếp nhận, cô tin tưởng năng lực của anh, vì vậy cũng không hỏi nhiều.

Lục Cảnh Hành cũng không tiếp tục đề tài không có lời giải này nữa, ôm cô đi đến bàn ăn: “Ăn cơm trước đã, từ sáng tời giờ em đã bận rộn vì chuyện này rồi.”

Bữa sáng là món cháo hải sản và trứng chiên do chính tay Lục Cảnh Hành nấu, đều là những món gần đây Lục Tâm thích ăn, nhưng không ngờ vừa ăn hai miếng đã bị mùi vị đó làm cho buồn nôn.

Lục Tâm bất đắc dĩ đưa tay ôm ngực, trừng mắt nhìn bát cháo hải sản đang bay mùi thơm trước mặt, bởi vì vừa buồn nôn nên sắc mặt có phần tái nhợt.

Lục Cảnh Hành thấy sự khác thường của cô liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Thấy sắc mặt cô có phần tái nhợt, liền đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ.

“Em ăn không nổi.” Lục Tâm chu môi, nắm tay thành quyền đấm nhẹ vào ngực: “Gần đây khẩu vị không được tốt lắm.”

“Ai bảo em cả ngày đều ăn đồ ăn ngon. Một bữa không có liền không ăn nổi.” Lục Cảnh Hành càu nhàu, đi lấy cho cô ít thuốc kích thích tiêu hoá.

“Cũng không phải do em tiêu hóa kém, chỉ là gần nhất không ăn được đồ ăn có nhiều dầu mỡ.” Lục Tâm nói xong liền đứng lên, tìm xem trong bếp còn có gì ăn được không, nhưng chỉ có cháo trắng.

—-

Buổi chiều sau khi tan tầm, Lục Tâm trở về Ninh gia, vì chuyện tối hôm qua nên khuôn mặt Ninh Tư vẫn âm u như cũ, Ninh Tông Trạch cũng vẫn dáng vẻ không nóng không lạnh, coi như sự không liên quan đến mình, Lục Tâm cũng không chủ động đi lấy lòng hay trêu chọc hai người đó, im lặng ăn cơm, sau đó im lặng cùng Ngô Văn Nhã và Ninh Vịnh Tuấn xem TV.

Xem TV được một lúc thì Lục Cảnh Hành gọi điện tới, khi Lục Tâm mở túi xách tìm điện thoại thì làm như “bất cẩn” đánh rơi hình của Tiếu Vĩnh và Trương Tịnh ra ghế sofa.

Ngô Văn Nhã nhìn thấy, vừa nhắc cô lần sau cẩn thận hơn vừa giúp cô nhặt lên, khi nhìn thấy người trên tấm hình thì giọng nói đột nhiên ngừng lại, đôi mắt nhìn thẳng Lục Tâm.

“Làm sao con có được những tấm hình này?”

Lục Tâm đang nghe điện thoại, nghe vậy liền nhìn qua, nói hai câu với Lục Cảnh Hành rồi cúp máy, đi tới cầm lấy tấm hình.

“Mẹ, mẹ cũng biết cô ấy sao?” Lục Tâm ngước mắt nhìn bà ta.

Ngô Văn Nhã mín môi, lắc đầu: “Không biết.”

Ninh Vịnh Tuấn thấy thần sắc Ngô Văn Nhã khác thường, cũng nghiêng đầu nhìn qua, xem xong sắc mặt liền trầm xuống, đưa mắt nhìn cô: “Con giữ những hình này để làm gì?”

“Không để làm gì cả.” Lục Tâm khó hiểu lắc đầu: “Năm đó, sau khi bị lạc hai người không phải con bị bắt cóc sao, chính hai người này đã bắt cóc con. Bọn họ là manh mối duy nhất để con tìm được hai ngươi, cho nên con đã nhờ một người bạn làm ở Cục Công an điều tra giúp, vô tình tìm được hai tấm hình này, muốn đến quê nhà của bọn họ tìm một chút, hình vẫn luôn ở trong túi xách, quên không lấy ra.”

“Người đã chết rồi, con còn giữ hình lại làm gì.” Ninh Vịnh Tuấn tức giận nói, đưa tay qua giựt lấy tấm hình trong tay cô, ngón tay dùng sức một chút, tấm hình liền bị xé thành hai mảnh.

Lục Tâm nhìn trộm thần sắc của Ninh Vịnh Tuấn, ngập ngừng hỏi: “Ba, ba làm thế nào mà biết bọn họ đã chết?”

“Không phải năm đó cảnh sát từ trên người hắn mới tìm được thi thể của con, khiến mọi người đều nhầm lẫn sao?”

Vẫn là giọng nói giận dữ như cũ, nghe có vẻ có gì không đúng.

Lục Tâm cũng không tiếp tục truy cứu nữa, gật đầu giống như đã hiểu rõ, cầm tấm hình Trương Tịnh đưa lên: “Con nghe người bạn kia nói, người phụ nữ này vẫn còn sống, hình như sống tại một thị trấn nhỏ vùng duyên hải phía nam, nghe nói đã tỉnh lại sau gần 20 năm hôn mê, con muốn đi tìm bà ta.”

Ninh Vịnh Tuấn nhìn cô: “Nghe ai nói? Con đã trở về nhà mình rồi, còn đi tìm bà ta làm cái gì?”

“Năm đó, khi con ta bị bắt, có một tiểu muội rất quan tâm đến con, là em ấy giúp con trốn đi, con muốn biết em ấy còn sống hay không.” Lục Tâm đưa mắt nhìn ông ta, trong đôi mắt mơ hồ ngấn lệ: “Ba, nếu không phải có em ấy giúp đỡ, đời này con cũng không có cơ hội đứng ở đây, con thật sự rất muốn biết em ấy còn sống hay không.”

Ninh Vịnh Tuấn nhìn tấm hình cô nắm trong tay: “Bà ta ở chỗ nào? Con làm sao biết đó không phải là cái bẫy? Một người đã mất tích hai mươi……”

Lời còn chưa nói ra đã nuốt trở vào, Lục Tâm cũng làm như không nghe thấy, chỉ thấp giọng nói ra một cái địa chỉ, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cho dù là bẫy, chỉ cần có một tia hy vọng, con cũng sẽ không bỏ qua. Hơn nữa…..”

Lục Tâm ngước mắt nhìn ông ta: “Con với bà ta không thù không oán, tại sao bà ta phải đặt bẫy với con?”

“Lúc trước con cũng không thù không oán với người khác, nhưng không phải thiếu chút nữa đã đánh mất cái mạng nhỏ sao?”

Đây là sự thật, Lục Tâm không phản bác được, cúi đầu xuống, nhưng vẫn quật cường nói: “Ba, thật xin lỗi, con biết hai người lo lắng cho con, nhưng nếu không đi tìm con thật sự không cam lòng. Đây là manh mối duy nhất để con có thể tìm được em ấy.”

“Aiz, con thật là……” Ngô Văn Nhã thở dài, không biết nên khuyên gì cho phải nên dứt khoát không khuyên gì cả, ngồi ở phòng khách cùng Ninh Vịnh Tuấn một lát rồi trở về phòng.

Lục Tâm cũng ngồi một lát rồi về phòng, ở đây cả đêm.

Ngày hôm sau, cô ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, khi cô dậy thì Ninh Tông Viễn và Ninh Tông Trạch đều đã đi làm, Ninh Tư vẫn giận dỗi như cũ, im lặng ôm gối tựa ngồi trên sofa, khi thấy Lục Tâm xuống lầu cũng không chào hỏi.

Lục Tâm cũng không để bụng, cô chào hỏi Ngô Văn Nhã rồi bắt đầu ăn sáng, xem TV với Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã một lúc mà cô ngáp liên tục, dứt khoát quay đầu lại hỏi Ngô Văn Nhã: “Mẹ, trong phòng của hai người có sách gì hay không? Con muốn tìm hai quyển để đọc.”

Phòng ngủ trong biệt thự của Giang gia rất lớn, kết hợp phòng ngủ với thư phòng làm một, bên ngoài là thư phòng, bên trong là phòng ngủ.

Bình thường Ngô Văn Nhã không thích đọc sách, nên cũng không biết trong thư phòng có sách gì: “Con muốn đọc gì thì tự mình lên đó tìm đi.”

“Dạ.” Lục Tâm gật đầu, xoay người bước lên lầu.

Đột nhiên Ninh Vịnh Tuấn cũng đứng lên đi theo: “Để ta cùng lên tìm với con, giá sách rất lộn xộn.”

Bước chân của Lục Tâm thoáng dừng lại, sau đó bất động thanh sắc thủ tiêu, quay đầu cười với Ninh Vịnh Tuấn: “Cám ơn ba.”

Chờ Ninh Vịnh Tuấn đi tới, cùng ông ta đi lên lầu.

“Muốn tìm sách gì thì tự mình tìm đi.” Vừa trở về phòng, Ninh Vịnh Tuấn liền nói, sau đó đi vào phòng ngủ.

Lục Tâm nhìn về phía phòng ngủ, thấy Ninh Vịnh Tuấn ở bên trong, cũng không tiện đi vào, liền tùy tiện chọn hai quyển sách rồi trở về phòng, buổi chiều cùng nhau ăn cơm tối rồi mới về chỗ Lục Cảnh Hành.

“Thế nào?” Lục Tâm vừa vào nhà, Lục Cảnh Hành liền thấp giọng hỏi.

“Có cảm giác rất kỳ quái.” Lục Tâm thấp giọng nói, mở laptop lên: “Tối hôm qua, em làm bộ như vô tình đánh rơi mấy tầm hình để bọn họ nhìn thấy được hình của Tiếu Vĩnh và Trương Tịnh, phản ứng của bọn họ có phần kỳ lạ, ngồi một lát ở phòng khách rồi trở về phòng.”

Vừa nói vừa mở một đoạn video lên, từ khi cô bắt đầu vào Ninh gia ở, cô đã âm thầm lắp máy quay lén trong phòng của Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã, tuy không quang minh chính đại, nhưng đây là biện pháp nhanh nhất có thể tìm được dấu vết.

Thời gian qua Ngô Văn Nhã và Ninh Vịnh Tuấn không nói chuyện với nhau nhiều lắm, sau khi trở về phòng mỗi người đều tự nghỉ ngơi, bởi vậy đoạn thời gian sau này, Lục Tâm không còn mỗi ngày đều xem băng ghi hình nữa, tối hôm qua cũng không có xem.

Lục Tâm dứt khoát kéo băng ghi hình đến thời gian tối hôm qua, lúc Ngô Văn Nhã và Ninh Vịnh Tuấn vừa về phòng, trong quá trình kéo bất ngờ nhìn thấy Ninh Tông Trạch, Ninh Tông Trạch bước vào, Lục Tâm liền nhìn xuống thanh thời gian, thời gian vừa vặn là khuya ngày trước nữa, hai tiếng sau khi Ninh Tông Trạch nói ra những lời mang hàm ý không rõ trước cửa phòng cô.

Tay cầm chuột của Lục Tâm bất giác ngừng lại.

Lục Cảnh Hành cầm lấy con chuột, muốn kéo qua đoạn này.

“Chờ một chút.” Lục Tâm ngăn tay anh lại: “Em muốn xem.”

Lục Cảnh Hành thở dài, vòng tay qua ôm lấy vai cô, cùng cô xem đoạn băng ghi hình.
break
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc