Giang Diệc Thành vội vàng hỏi thăm khiến Lục Nhiên bất giác ngẩng đầu lên nhìn hắn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Giang Diệc Thành – tên đàn ông đã khiến cho Lục Cảnh Hành liên tiếp mất khống chế cãi nhau với Lục Tâm.
Ánh mắt đánh giá của Lục Nhiên buộc Giang Diệc Thành phải chú ý quay đầu lại nhìn sang hướng cô, nhưng chỉ nhìn một cái rồi lực chú ý lại trở lại trên người Giang Chỉ Khê, truy hỏi tình trạng của Lục Tâm.
“Em không biết.” Giang Chỉ Khê lắc đầu, bản thân cũng có phần mỏi mệt, vì chính mình cũng vì Lục Cảnh Hành vừa rồi hoảng sợ mất khống chế.
“Hình như ngực cô ấy trúng đạn, cả người đều là máu, nghe nói cơ chế đông máu của cô ấy có vấn đề.” Giang Chỉ Khê cúi đầu nói, cả người chậm rãi dựa vào thành ghế.
Sắc mặt Giang Diệc Thành khẽ biến, mín chặt môi không gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh Giang Chỉ Khê.
Lục Nhiên bất động thanh sắc thu hết phản ứng của hắn vào mắt, thấy hắn thật sự đang lo lắng cho Lục Tâm.
Cô không chào hỏi Giang Diệc Thành hay Giang Chỉ Khê, dọc đường cũng không nói chuyện với Giang Chỉ Khê dù chỉ một câu, một phần vì không quen, một phần khác có thể vì mối quan hệ giữa Lục Cảnh Hành và Lục Tâm, trong tiềm thức của cô có một loại bài xích không tên đối với hai người này, bọn họ không chào hỏi cô, cô cũng sẽ không chủ động chào hỏi họ, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ, nhìn thời gian từng phút từng phút trôi qua, bên trong phòng phẫu thuật ngoại trừ ngọn đèn trắng cùng vẻ mặt vội vã qua lại của y tá thì không hề có động tĩnh gì, cho đến tận lúc chân trời phía đông hừng sáng lên thì bên trong vẫn tĩnh lặng như cũ.
Lục Nhiên không biết tình trạng của Lục Tâm bây giờ ra sao, cũng không dám tưởng tượng nếu cô ấy không qua khỏi thì sẽ thế nào, nếu chuyện đó thật sự xảy ra, có phải Lục Cảnh Hành sẽ phát điên?
Bọn họ còn không chịu nổi kết cục kia, huống chi là Lục Cảnh Hành sớm chiều ở chung dạy dỗ Lục Tâm từ nhỏ.
Lục Nhiên khẽ ngẩng đầu, thấy bên ngoài trời đã sáng choang, hơi động đậy hai chân đã tê cứng, nghiêng đầu nhìn Giang Diệc Thành cùng Giang Chỉ Khê cũng đã ở đây suốt một đêm.
“Tôi đi mua một ít đồ ăn, hai người có muốn ăn gì không?” Lục Nhiên hỏi, tuy bụng không đói nhưng loại chờ đợi vô vọng này cùng sự lo lắng hoảng sợ khiến cô không chịu đựng nổi, ngay cả người nói chuyện cũng không có. Hôm qua do đêm đã khuya, cộng thêm sợ Lục Trình Hải nghe tin Lục Tâm bị thương không chịu nổi, nên không dám nói với ông, sau khi mọi chuyện ổn định hơn mới báo cho Lục Trọng Khiêm cùng Lục Trọng Tuyên biết, hai người đều ở thành phố B, từ đó lái xe đến đây ít nhất cũng phải mất 3 tiếng nên bây giờ người còn chưa tới, một mình cô ở đây chờ cả một đêm, rất cần đi ra ngoài hít thở không khí, bình ổn một chút tâm trạng lo lắng, thuận tiện gọi điện hỏi xem hai người kia đi đến đâu rồi.
Đối với sự khách khí của Lục Nhiên, Giang Diệc Thành cũng lễ độ trả lời: “Chúng tôi không cần, cám ơn cô.”
Lục Nhiên cũng không nói gì, đứng dậy đi xuống lầu.
Giang Chỉ Khê nhìn bóng lưng Lục Nhiên dần dần biến mất ở cầu thang, đôi mắt đang khép hờ chậm rãi mở, đầu vẫn dựa vào vách tường, yên lặng một lát mới nói: “Anh, anh có cảm thấy Lục Tâm rất giống với Ninh Tâm trước đây không?”
Giang Diệc Thành chợt nhìn phía Giang Chỉ Khê: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Cảm giác.” Giang Chỉ Khê cũng nghiêng đầu nhìn hắn: “Trước kia em từng nghe Lục Cảnh Hành nói qua, Lục Tâm không phải là em gái ruột của hắn, 5 tuổi mới được hắn đưa về Lục gia, sau đó vẫn luôn ở tại Lục gia. Khi Ninh Tâm xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là năm cô ấy 5 tuổi, hai người ngoại trừ tên họ khác nhau ra, năm nay đều vừa 25 tuổi, nhóm máu đều là B, hơn nữa đều có vấn đề về đông máu, tính cách cũng có phần giống nhau, nhiều sự trùng hợp như vậy…… Anh không cảm thấy quá trùng hợp sao?”
Môi mỏng khẽ mín, Giang Diệc Thành nhớ đến chuyện lần đó khi Lục Tâm đụng vào hắn máu mũi liền không ngừng chảy ra, nhìn Giang Chỉ Khê: “Chuyện có vấn đề về đông máu……Chắc chắn chứ?”.
Giang Chỉ Khê gật đầu: “Nếu không có chuyện này, Lục Cảnh Hành sẽ không khẩn trương như vậy.”
“Hơn nữa……” Giang Chỉ Khê tiếp tục nói: “Năm cô ấy 15 tuổi em đã quen biết cô ấy, lúc đó cô ấy cùng với Ninh Tâm trước đây rất giống nhau, nhưng khi đó em lại không nghĩ tới vấn đề này, tối hôm qua không biết thế nào lại đột nhiên nghĩ tới Ninh Tâm……”
Nói xong không nhịn được cười cười, cô không quá quen thuộc Ninh Tâm, chí ít năm đó Giang Chỉ Khê cũng đã hơn 10 tuổi, đối một bé gái 5 tuổi không có ấn tượng quá lớn, huống chi đó còn là một bé gái nhút nhát luôn len lén trốn ở góc phòng.
Giang Diệc Thành im lặng, không phải hắn chưa từng hoài nghi, nhất là lúc tới gần cô ấy sẽ sinh ra một cảm giác quen thuộc khó hiểu, khiến người ta muốn tiếp cận thêm nhiều lần nữa, hắn cũng từng nghĩ tới chuyện Lục Tâm có phải là Ninh Tâm hay không, nhưng chưa từng suy nghĩ kỹ đến chuyện này, có lẽ hơn 10 năm điều tra không có kết quả đã khiến trong lòng hắn sớm có nhận định cô ấy đã chết rồi, nên bỏ qua một tia suy nghĩ kia, không truy đến cùng.
Nay nghe Giang Chỉ Khê phân tích như vậy, càng thấy Lục Tâm trùng hợp với Ninh Tâm.
Giang Diệc Thành đưa mắt nhìn về phía chiếc áo khoác đang vắt trên thành ghế.
Trước khi Lục Cảnh Hành vào phòng phẫu thuật đã cởi chiếc áo khoác dính đầy máu ra, nhờ y tá đưa cho Lục Nhiên, khi Lục Nhiên nhận thì đem áo khoác lên thành ghế.
Hai chân mày của Giang Diệc Thành hơi nhíu lại, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Tông Viễn còn ở Ân Thành, bảo hắn lập tức đến bệnh viện một chuyến, vừa đi đến phòng có y tá đang truyền nước biển cho bệnh nhân xin ít bông, lau lấy một ít máu trên áo khoác của Lục Cảnh Hành.
Lúc Lục Nhiên mua đồ này nọ xong trở về thì Giang Diệc Thành đã đem tiêu bản máu của Lục Tâm đến phòng làm xét nghiệm, đợi Ninh Tông Viễn đến liền lập tức làm xét nghiệm ADN.
Khi cô quay lại chỗ đợi trước phòng phẫu thuật thì đã thấy Lục Trọng Khiêm cùng Lục Trọng Tuyên đến rồi.
Lục Trọng Tuyên tính tình nóng vội, vừa đến cũng mặc kệ có quen biết Giang Diệc Thành, Giang Chỉ Khê hay không, liền gấp giọng hỏi: “Chị dâu tôi thế nào rồi? Đã ra chưa?”.
Giang Chỉ Khê theo giọng nói ngẩng đầu lên nhìn hắn, tuy hai chữ “ Chị dâu” khiến trong lòng cô khó chịu một chút nhưng vẫn lắc đầu trả lời: “Vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật.”
Lục Trọng Tuyên đập đập trán: “Đã phẫu thuật mấy tiếng rồi, còn chưa xong nữa, thật sự là sốt ruột chết người mà.”
Lục Trọng Khiêm có phần chững chạc hơn, trước tiên quan tâm đến Lục Cảnh Hành: “Đại ca đâu, tại sao không thấy người đâu cả?”.
“Tối hôm qua đại ca cũng vào phòng phẫu thuật rồi, vẫn chưa thấy ra, từ khi xảy ra chuyện em vẫn chưa nói được một câu nào với anh ấy cả, cũng không biết hiên tại anh ấy thế nào rồi.” Lục Nhiên cũng sốt ruột, nhưng chỉ có thể đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
“Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lục Trọng Khiêm vừa định tìm hiểu xem tình hình tối hôm qua thế nào nhưng khóe mắt đã thoáng nhìn thấy cửa phòng phẫu thuật được mở ra từ bên trong liền vỗ vai Lục Nhiên: “Ra rồi.”
Người đi ra ngoài chính xác là Lục Cảnh Hành, mang khẩu trang, đội mũ và mặc quần áo vô trùng, Lục Nhiên vừa liếc mắt là nhận ra anh, nôn nóng hỏi: “Đại ca, chị dâu thế nào rồi?”
——–
Lục Cảnh Hành đưa tay tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt vô cùng mỏi mệt, trên trán ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính rất nhiều máu.
“Tạm thời cô ấy không có việc gì.” Giọng nói trầm khàn khiến thần kinh đang căng thẳng của mọi người nhất thời thả lỏng.
Lục Trọng Khiêm nhìn gương mặt mỏi mệt của anh hỏi: “Đại ca, anh không sao chứ?”.
Lục Cảnh Hành lắc lắc đầu, kéo một cánh cửa khác của phòng phẫu thuật ra, nghiêng người nhìn y tá đẩy giường bệnh ra, khom lưng giúp đẩy giường bệnh, không để ý đến Giang Diệc Thành cùng Giang Chỉ Khê đang ngồi bên ngoài.
Trên thực tế, ngoại trừ Lục Tâm đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, trong mắt Lục Cảnh Hành đã không chứa những người khác, vài giờ căng thẳng ở phòng phẫu thuật đã khiến cho hai cánh tay của anh khẽ run.
Viên đạn nằm sát vị trí của tim, còn thiếu nửa tấc* (2cm) sẽ ghim thẳng vào tim, nhưng việc này không nguy hiểm bằng việc cô chảy máu không ngừng, trong quá trình phẫu thuật bởi vì mất quá nhiều máu mà bị sốc, loại tâm trạng bất lực tuyệt vọng này, cả đời này Lục Cảnh Hành cũng không dám trải qua thêm một lần nào nữa.
*Tấc: theo các nguồn khác nhau thì 1 tấc quy ra cm cũng khác nhau, vd:
- Theo bài “Hệ đo lường cô Việt Nam” của Wiki thì 1 tấc = 4cm hoặc ở một số nơi có thể là 4.7 cm
- Theo Vforum.vn thì 1 tấc = 10cm
Nhưng vì đề cao sự nguy hiểm của vị trí viên đạn nên mình lấy 1 tấc = 4cm theo Wiki => nửa tấc = 2cm
Tuy Lục Tâm đã vượt qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn còn rất yếu, hai mươi bốn giờ tới cũng là giai đoạn nguy hiểm, chỉ khi nào yên ổn vượt qua hai mươi bốn giờ dài đằng đẵng này, đợi cô tỉnh lại, trong lòng anh mới được thả lỏng.
Lục Tâm được đưa vào phòng bệnh tốt nhất.
Sau khi thu xếp ổn thoả cho Lục Tâm xong, Lục Cảnh Hành mới để ý đến Giang Diệc Thành cùng Giang Chỉ Khê đang đi tới.
“Không nguy hiểm đến tính mạng chứ?” Giang Diệc Thành hỏi, ánh mắt từ Lục Tâm đang nằm trên giường chuyển đến trên người Lục Cảnh Hành, cho dù bình thường ân oán giữa Giang Diệc Thành và Lục Cảnh Hành như thế nào đi chăng nữa, khi đối mặt với vấn đề sinh tử của Lục Tâm, trước tiên vẫn nên quan tâm đến tình trạng của cô ấy.
Lục Cảnh Hành cũng không làm khó hắn, rất khách khí trả lời: “Cô ấy không có việc gì, cám ơn Giang tổng đã quan tâm.”
“Ừ…..” Giang Diệc Thành đáp, Lục Tâm không tỉnh lại, hắn cũng không có tư cách gì ở trong này, thấy tình trạng của Lục Tâm đã ổn định hơn, nhìn một lát liền đi trước.
Lục Nhiên thấy sắc mặt Lục Cảnh Hành mệt mỏi, trên quần áo cũng còn dính máu, cả người nhếch nhác, khuyên anh về nhà tắm rửa trước đi.
Nhưng Lục Cảnh Hành không hề rời đi nửa bước, Lục Nhiên chỉ có thể về nhà lấy quần áo sạch đến đây cho anh tắm rửa thay quần áo khác.
Lục Trọng Tuyên lo lắng nhìn Lục Tâm nằm trên giường bệnh, Lục Cảnh Hành không nói rõ tình trạng hiện tại của Lục Tâm, trong lòng nôn nóng, ngữ khí cũng gấp gáp: “Đại ca, cuối cùng tình trạng của chị dâu thế nào rồi, đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?”
Đôi mắt Lục Cảnh Hành bởi vì chuyện này mà tối lại: “Chưa.”
Nghiêng đầu nhìn qua Lục Trọng Khiêm: “Trọng Khiêm, chú thay anh đến đồn công an ở vùng núi Bạch một chuyến, tìm hiểu tiến độ điều tra vụ án một chút, hiện tại anh không thể đi được.”
“Chị dâu rốt cuộc đã đắc tội với người nào, một cô gái tốt như vậy, tại sao lại bị tập kích?” Lục Trọng Tuyên cau mày hỏi, trong mắt vô cùng lo lắng, nghĩ thế nào cũng không thông, một cô gái bình thường tại sao lại gặp chuyện như vậy.
Lục Cảnh Hành không có cách nào để giải thích cho hắn hiểu, thân phận thật sự mà Lục Tâm phải che dấu so với anh còn kĩ hơn, có một số việc cho dù là người nhà cũng không thể dễ dàng tiết lộ, bởi vậy chỉ khuyên Lục Trọng Tuyên về nghỉ ngơi trước, chuyện của Lục Tâm trước hết không cần kinh động đến những người khác trong nhà.
Lục Trọng Tuyên hiểu rõ tính tình của Lục Cảnh Hành, người hiện tại nên nghỉ ngơi là anh, nhưng một ngày Lục Tâm chưa thoát rỏi nguy hiểm, chỉ sợ anh một ngày cũng không rời đi nửa bước, bởi vậy không nói gì nữa, đi ra ngoài mua cho anh ít đồ ăn hộp, ngồi thêm một lát rồi mới trở về.
Phòng bệnh lập tức trở nên im lặng.
Lục Cảnh Hành quay đầu nhìn phía nằm trên giường bệnh, cho dù đã trải qua một đêm vẫn không thể thích ứng với một Lục Tâm im lặng không chút tức giận như vậy.
Lục Cảnh Hành ngồi xuống trước giường của cô, kéo tay phải của cô qua, bàn tay nắm lấy tay cô, mười ngón giao nhau, kéo đến bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống.
“Lục Tâm, nhất định phải qua khỏi, nhất định phải tỉnh lại, biết không?” Giọng nói trầm thấp từ cổ họng nghẹn ra, anh chỉ có thể thấp giọng rì rầm, cố gắng cùng cô vượt qua hai mươi tiếng đồng hồ gian nan này.
Cả ngày lẫn đêm, anh cứ nắm chặt bàn tay cô như vậy, không nhúc nhích ngồi trước giường, đem những chuyện từ khi hai người quen biết tới này, không biết cô có nghe được hay không, từng chuyện từng chuyện nói cho cô nghe.
Lục Nhiên từ nhà mang quần áo sạch đến đây, thấy Lục Cảnh Hành đã ngồi ở đây một ngày một đêm, xót xa trong lòng, nhưng cũng không có cách nào, ngoại trừ cầu nguyện, chỉ có thể chờ đợi.
Cũng may lúc nửa đêm về sáng ngày hôm sau, rốt cục Lục Tâm cũng tỉnh lại.
Có lẽ trong lúc đang ngủ say, Lục Tâm nghe thấy Lục Cảnh Hành thấp giọng rì rầm nên câu đầu tiên sau khi cô tỉnh lại là “Em không sao”, ánh mắt đặt trên khuôn mặt tiều tụy của anh, tuy giọng rất nhỏ nhưng Lục Cảnh Hành lại nghe rất rõ ràng, cẩn thận xiết chặt tay cô, nhưng không làm cô đau, bàn tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô, nâng cằm của cô lên, cúi đầu nhẹ nhàng tinh tế hôn lên đôi môi trắng bệch.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Giọng nói trầm thấp như bị cái gì đó nghẹn trong cổ họng, động tác hôn cô giống hôn một bảo bối vô giá, cẩn thận lại vạn phần thương tiếc.
Lục Nhiên đứng bên cạnh nhìn đột nhiên mũi có phần cay cay, không tiếng động đi ra ngoài tránh quấy rầy hai người.
Lục Tâm vừa mới tỉnh nên cơ thể vẫn còn hư nhược, tỉnh một lát rồi lại ngủ, ngủ thẳng đến buổi chiều mới hồi phục lại một chút, chỉ miệng vết thương ở ngực, sau khi hết thuốc tê bắt đầu đau, cô từ bé đã sợ đau, cho dù khi 5 tuổi cả người chui trong bụi gai, lại từ giữa sườn núi lăn xuống, cũng chưa từng đau như vậy, đau tê tâm liệt phế, hoàn toàn không thể động đậy.
Lục Cảnh Hành biết nỗi đau đớn của cô, lại không có cách nào thay cô gánh sự đau đớn này, cô không tỉnh lại thì sợ cô vĩnh viễn không tỉnh lại, nhưng khi cô tỉnh lại rồi thì lại mong cô có thể ngủ nhiều chút, ít nhất khi ngủ say hoặc hôn mê, sẽ không đau đớn như vậy.
Hơn nửa thời gian cô tỉnh táo, bàn tay ấm áp của anh đều nhẹ nhàng phủ lên mắt cô, giống như khi còn bé dỗ cô đi ngủ, giọng nói khàn khàn ở bên tai cô dịu dàng an ủi cô.
Ngày thứ ba, cô đã từ từ thích ứng với đau đớn trên thân thể, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, Giang Diệc Thành bất ngờ đến thăm cô.
Thấy Giang Diệc Thành đến, Lục Tâm mới chợt nhớ tới buổi tối hôm gặp chuyện không may đó có nhận được điện thoại, chuyện có người gọi điện thoại tới còn chưa kịp nói với Lục Cảnh Hành đã xảy ra chuyện, không biết là một hay hai nhóm người gây nên.
Lục Tâm cũng không tiện nói chuyện này với Giang Diệc Thành, cùng Giang Diệc Thành khách sáo một lát trên mặt liền lộ ra vẻ mệt mỏi.
Giang Diệc Thành cũng không quấy rầy cô nữa, khuyên cô trước hết nghỉ ngơi cho tốt đi đã, có chuyện gì thì để sau hẵng nói, thuận đường đi lấy kết quả đối chiếu ADN giữa Lục Tâm với Ninh Tông Viễn hai ngày trước.