Lục Tâm đi mở đèn, đi tới phía sau người đến, kiễng mũi chân đá vào đầu của hắn.
Một gương mặt quen thuộc lộ ra trước mắt.
Lục Tâm nhận ra hắn, là Trương Vĩnh, hôm qua Lục Cảnh Hành đã cho cô xem ảnh chụp chân dung hắn.
“Ai sai ngươi đến?” Lục Cảnh Hành hỏi, trong tay anh cầm súng, vẻ mặt không hề thay đổi.
Tuy Lục Tâm là do Lục Cảnh Hành huấn luyện thành, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn cô nhìn thấy Lục Cảnh Hành dùng súng thật đạn thật.
Nói thực, Lục Cảnh Hành cầm súng nhìn rất tuấn tú, thân thẳng như tùng, dáng người cao lớn cân xứng, trông vô cùng tùy ý, nhưng vẫn lộ ra một cỗ soái khí cùng ung dung trầm ổn.
Trương Vĩnh đối mặt với sự trầm tĩnh của anh lúc này, tuy cổ tay bị thương vô cùng thảm nhưng vẫn mạnh miệng khẳng định là tự mình tới.
Bởi vì cổ tay bị thương, sắc mặt hắn đã trở tái nhợt trong suốt.
Tầm mắt Lục Tâm từ khuôn mặt tái nhợt của hắn nhìn xuống cổ tay hắn, lại nhìn đến giọt máu dính trên ra giường, Lục Tâm tiếc nuối nhìn ra giường của cô.
Buổi sáng hôm qua cô mới đổi lại ra giường xong, bởi vì một đêm phóng túng nên ra giường bị nhiễm bẩn…… Theo cách nói của người cổ đại, thì đó chính là lạc hồng, sáng sớm ngủ dậy vừa nhìn thấy nó cô lập tức đem ra giường kia cuộn lại, định mang đi giặt sạch, ai ngờ lại bị Lục Cảnh Hành lấy đi, không biết anh muốn làm gì. Ra giường hiện tại là do cô mua mới về thay lại, máu trên cổ tay Trương Vĩnh tiếp tục chảy xuống, toàn bộ rớt trên ra giường của cô.
Lục Tâm ghét phiền toái, cầm lấy cuốn sách đặt trên đầu giường, vỗ vào cánh tay bị thương của hắn: “Lau khô máu đi.”
Khi cô vỗ cuốn sách lại không chú ý, trực tiếp đập thẳng vào miệng vết thương khiến Trương Vĩnh đau đến chảy nước mắt.
Lục Cảnh Hành khó hiểu liếc mắt nhìn Lục Tâm một cái, tầm mắt lại tiếp tục đặt trên người Trương Vĩnh, lặp lại vấn đề vừa hỏi: “Ai phái ngươi tới?”.
“Tôi tự mình đến.”
“Muốn tìm cái gì?”.
“Tiền.” Tuy rằng đã đau đến muốn xỉu, nhưng Trương Vĩnh vẫn nghiêm túc trả lời.
Khóe môi Lục Cảnh Hành khẽ nhếch lên, nhấc đầu gối chân phải lên đá mạnh vào chân Trương Vĩnh khiến Trương Vĩnh quỳ rạp xuống đất.
Lục Cảnh Hành nhìn Lục Tâm: “Đem hắn trói lại.”
Lục Tâm xé ra giường bị dính đầy máu ra thành từng sợi, không nói một tiếng liền trói Trương Vĩnh lại.
Cô luôn luôn không biết làm việc nhà, bao gồm cả việc buộc một thứ gì đó, bởi vậy khi trói cũng không có nặng nhẹ, càng không nghĩ tới chuyện tránh miệng vết thương, cứ như vậy đem hai tay của hắn bắt chéo ra sau lưng, dùng mảnh vải buộc hai vòng, dùng sức cột lại, do đặt trên miệng vết thương nên khiến Trương Vĩnh đau nhe răng trợn mắt, chửi ầm lên.
Lục Tâm mí mắt cũng không nâng: “Không phải ngươi tự mình tìm lấy sao?”.
Cổ tay Lục Cảnh Hành vừa lật liền thu súng lại, cúi người cầm súng của Trương Vĩnh rớt trên giường lên, ngưng mi đánh giá một lượt.
“Mấy ngày trước, người của Interpol[*] ở Ân Thành vừa phá được một vụ buôn lậu vũ khí, thu giữ được một lượng lớn súng ống đạn dược, bao gồm AK47[1] của Liên Xô trước đây, súng trường tấn công G36C[2] của cảnh sát Đức, mô hình súng lục Beretta 92F[3] của Italia, súng trường bắn tỉa M03 của Mĩ…v…v… Qua vụ án đã phát hiện ra Đỗ Nguyên chính là người đã đứng sau các băng nhóm xã hội đen.”
Lục Cảnh Hành quay đầu lại nhìn hắn, quơ quơ cây súng trong tay: “Trong đó loại Beretta 92F này, hình như chỉ xuất hiện tại các băng nhóm của Đỗ Nguyên. Trong nước cấm dùng súng, ngươi là một lái xe tư nhân bình thường, lại có được loại súng lục trang bị cho bộ đội đặc chủng của Mĩ……”
Interpol: là tên gọi thường dùng của Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế (tiếng Anh: International Criminal Police Organization), một tổ chức liên chính phủ thi hành luật quốc tế được thành lập ngày 7 tháng 9 năm 1923 tại Viên, Áo.
Trước đây, tổ chức có văn phòng thường trực tại Paris, nhưng từ ngày 1 tháng 5 năm 1989 thì trụ sở chính chuyển về tại Lyon, Pháp. Đây là tổ chức liên chính phủ lớn thứ hai chỉ sau Liên Hiệp Quốc về số quốc gia thành viên. Trong năm 2012, Interpol có tổng cộng 703 nhân viên đại diện tại 98 quốc gia thành viên. Interpol bao gồm 190 thành viên. Interpol là tổ chức trung lập về chính trị, và hiến pháp không cho phép can thiệp về vấn đề này, ít nhất là về mặt lý thuyết, đó là thực hiện các hoạt động chính trị, quân sự, tôn giáo, hoặc có tính chất phân biệt chủng tộc. Công việc của tổ chức này tập trung chủ yếu về an toàn công cộng và chiến đấu với chủ nghĩa khủng bố, tội ác chống lại nhân loại, tội phạm môi trường, tội phạm diệt chủng, tội ác chiến tranh, tổ chức tội phạm quốc tế, vi phạm bản quyền, đánh cắp tác phẩm nghệ thuật, sản xuất và vận chuyển, buôn bán ma túy, buôn lậu vũ khí, buôn người, rửa tiền, khiêu dâm trẻ em, tội phạm cổ cồn trắng, tội phạm công nghệ cao, tội phạm về sở hữu trí tuệ và tham nhũng.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Interpol
[1] AK-47 là một trong những súng trường thông dụng của thế kỷ 20, được thiết kế bởi Mikhail Timofeevich Kalashnikov. Tên súng là viết tắt của “Avtomat Kalashnikova mẫu năm 1947” (tiếng Nga: Автомат Калашникова образца 1947 года). Theo phân loại của khối Xã hội chủ nghĩa, AK-47 thuộc loại tiểu liên, họ súng máy. Theo phân loại của NATO, AK-47 thuộc loại súng trường tấn công, cũng thuộc họ súng máy (machine gun).
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/AK-47
[2] Heckler & Koch G36 là loại súng trường tấn công do Heckler & Koch tại Đức thiết kế đầu những năm 1990 sử dụng loại đạn 5.56×45mm để thay thế cho khẩu Heckler & Koch G3 sử dụng loại đạn 7.62×51mm. Loại súng này đã được thông qua và đưa vào phục vụ trong lực lượng quân đội Đức từ năm 1997 để thay thế cho khẩu G3. G36 cũng được dùng để xuất khẩu cho các nước khác.
[3] Beretta 92 (và các phiên bản cải tiến Beretta 96 và Beretta 98 sản xuất bởi Ý, phiên bản M9 sản xuất bởi Hoa Kỳ, phiên bản PAMAS-G1 sản xuất bởi Pháp, cùng tới 5000 phiên bản khác với các cỡ đạn khác) là loại súng ngắn bán tự động tiêu chuẩn của quân đội Ý, Hoa Kỳ và Pháp và một số quân đội các nước khác.
Súng này vốn do Carlo Beretta, Giuseppe Mazzetti và Vittorio Valle thiết kế và được công ty chế tạo vũ khí Beretta của Ý sản xuất từ năm 1972. Từ giữa thập niên 1980, phiên bản Berretta 92F tham gia cuộc thi thiết kế súng ngắn của quân đội Hoa Kỳ để tìm ứng cử viên thay thế cho M1911 và đã được lựa chọn rồi cải tiến thành súng ngắn M9 của quân đội Hoa Kỳ. Tương tự, phiên bản Berretta 92G tham gia cuộc thi thiết kế súng ngắn cho quân đội Pháp và cũng được lựa chọn rồi cái tiến thành PAMAS-G1. Loại quân dụng dùng đạn 9 mm.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Beretta_92
Lục Cảnh Hành mỉm cười: “Ngươi muốn lừa ai?”.
Cổ tay nhanh chóng lật lại, bàn tay vốn đang cầm súng lục thưởng thức giờ đã nắm lại, họng súng đen tuyền chỉa thẳng vào trán Trương Vĩnh: “Đỗ Nguyên phái ngươi tới lấy cái gì?”.
“A….. Một thẻ nhớ.” Trương Vĩnh nơm nớp lo sợ trả lời, do mất máu quá nhiều nên giọng nói có phần suy yếu.
Lục Tâm và Lục Cảnh Hành cùng đưa mắt nhìn nhau.
“Bên trong chứa cái gì?” Lục Cảnh Hành hỏi.
“Tôi không biết…… Tôi thật sự không biết.” Khi nói những câu này, Trương Vĩnh đã muốn khóc lên: “Van cầu anh mau mời bác sĩ cho tôi, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi.”
Lục Cảnh Hành nhìn qua Lục Tâm, Lục Tâm liền xoay người lấy điện thoại trên bàn gọi cho cảnh sát.
Cảnh sát rất nhanh đã đến mang người đi, tiện thể lấy khẩu cung luôn.
Người vừa bị mang đi Lục Tâm liền vội vàng rửa sạch phòng ở, ngoại trừ ván giường, toàn bộ chăn bông nệm giường đều bị đem ra ngoài.
“Lục Tâm, hôm đó khi đánh ngã Đỗ Nguyên, có phải em đã vô tình lấy đi vật gì trên người hắn hay không?” Sau khi Trương Vĩnh rời đi Lục Cảnh Hành liền ngưng mi hỏi Lục Tâm vấn đề này.
Lục Tâm lắc đầu: “Nếu có lấy cái gì, sao em lại không biết.”
Hôm đó cô chỉ muốn ngăn cản hắn chạy trốn, cơ bản không để ý tới trên người hắn mang theo vật gì, lại càng không có ý định lấy cái gì trên người hắn, chính là vì sao những người đó nhận định vật này ở trên người cô?
Lục Tâm nghĩ không ra vấn đề nằm ở đâu, liền đem quần áo hôm đó đã mặc cùng balo ra tìm kiếm một lượt, nhưng vẫn không tìm được gì.
“Nghỉ ngơi trước đi.” Lục Cảnh Hành cúi người phụ cô thu dọn đồ đạc: “Ngày mai dành thời gian đến sân bay điều tra tiếp.”
Ngày hôm sau là thứ hai, Lục Tâm cùng Lục Cảnh Hành đều phải đi làm, cả hai đều không có thời gian rảnh, mãi đến tan tầm mới có thể đến sân bay, cũng gọi Lục Trọng Khiêm cùng đến.
Lục Trọng Khiêm là con thứ ba của Lục gia, là người của Interpol, có anh đi cùng làm việc sẽ tiện hơn rất nhiều.
Lục Cảnh Hành cùng Lục Tâm thuận lợi đi vào phòng giám sát an ninh của sân bay, cùng nhau xem hình ảnh được quay lại hôm ấy.
Lục Cảnh Hành cố ý kéo đến nhanh đến đoạn Lục Tâm đánh ngã Đỗ Nguyên, xem tới xem lui mấy lần, bởi vì camera có vấn đề nên không quay lại được quá nhiều chi tiết quan trọng.
Lục Tâm cùng Lục Cảnh Hành không hề chớp mắt nhìn chằm chằm đoạn phim từ bảy giờ đến mười hai giờ cũng không tìm ra có gì khác thường.
Cô quật ngã Đỗ Nguyên, sau đó hắn bị cảnh sát mang đi, cô đi kiểm tra an toàn, hết thảy mọi việc đều bình thường, vì sao lại hoài nghi vật kia ở trên người cô, đây là vấn đề Lục Tâm nghĩ mãi không ra.
Lục Cảnh Hành nhất thời cũng không tìm ra có gì khác thường, tạm thời cũng không có nhiều thời gian để xem từ đầu đến cuối, trước hết cứ chép lại rồi mang về nhà tiếp tục nghiên cứu.
Lục Cảnh Hành là người đặc biệt chuyên tâm trong công việc, toàn bộ buổi tối không hề chớp mắt nhìn chằm chằm máy tính, đem đoạn phim hôm đó quay được xem xét tỉ mỉ nhiều lần, từ lúc Đỗ Nguyên bắt đầu xuất hiện đến khi hắn bị bắt mang đi, cuối cùng cũng tìm ra manh mối.
Sau khi Đỗ Nguyên bị mang đi khoảng năm tiếng, tại nơi Đỗ Nguyên bị Lục Tâm đánh ngã, có một tuổi trẻ cô gái ở dưới chân lan can nhặt lên một vật.
Chỗ đó vừa lúc ở dưới lan can nên là góc chết, khó trách không thể nhìn thấy được.
Bởi vì chất lượng video có vấn đề, nên vẫn không thấy rõ cô gái đó nhặt được cái gì, Lục Cảnh Hành không ngừng đem hình ảnh phóng đại lên, mơ hồ nhìn ra đó là một thứ gần giống với một chiếc thẻ nhớ.
Khi Lục Tâm rời giường liền phát hiện Lục Cảnh Hành vẫn còn ngồi bên máy tính theo dõi đoạn phim đó, lập tức ngẩn người, sau đó đi qua, ghé vào lưng anh, hai khuỷu tay chống lên vai anh, nghiêng đầu qua nhìn vào máy tính, lại nhìn Lục Cảnh Hành, nhíu mày: “Anh lại cả đêm không ngủ?”.
Hôm trước bởi vì Trương Vĩnh đột nhập vào nhà, hai người đã không ngủ một đêm, tối hôm qua khi từ sân bay trở về cô thật sự không chịu nổi nữa, tắm giặt sạch sẽ xong liền lên giường nằm nghỉ trước, vừa nằm xuống đã ngủ say, không ngờ Lục Cảnh Hành lại cả đêm không ngủ.
“Ừ.” Lục Cảnh Hành đáp nhẹ, nghiêng người qua, cánh tay tự nhiên ôm lấy thắt lung cô, kéo cả người cô ngồi trên đùi mình, mặt dán vào mặt cô, nghiêng đầu hỏi: “Ngủ no rồi sao?”.
Lục Tâm ngáp một cái rất to xong liền gật đầu, sau đó hối anh: “Anh mau về phòng ngủ một lát đi, tí nữa đến công ty em sẽ giúp anh xin nghỉ nửa ngày.”
Lục Cảnh Hành cười cười, nghiêng đầu ấn một nụ hôn lên mặt cô: “Anh không sao.”
Sau đó kéo cô đứng dậy: “Đi làm chút sớm một chút, anh còn phải bận rộn một lúc nữa.”
Lục Tâm nghiêng đầu nhìn về phía máy tính, nhìn đến hình ảnh anh tạm dừng lại, nhíu mi: “Có manh mối?”.
“Ừ.” Lục Cảnh Hành chỉ vào tay cô gái trong hình: “Thứ này có khả năng chính là thứ Đỗ Nguyên muốn tìm, ban đầu có thể nhờ bên sân bay hỗ trợ tìm cô gái này.”