Dưới ánh mặt trời, băng nguyên như rơi vào bạch ngọc nhân gian, trong suốt sáng long lanh, ánh mặt trời ấm áp khúc xạ thành vô số điểm sáng huyền ảo tuyệt đẹp.
Băng trôi sáng óng ánh dưới ánh nắng, nó có dày có mỏng, phiêu diêu trong màu xanh của làn nước biển, ánh mắt nhìn theo chiếc ca nô chạy qua chạy lại trên đấy, cứ nhìn như vậy tạo thành lục giác ảo ảnh trong điện ảnh.
Bên kia Qúy Lâm Lâm đã ồn ào mở đầu, trong không gian tĩnh lặng thì giọng nói của cô ấy càng trở nên rõ ràng: “Thư Hàm, Thư Hàm, đứng ở bên kia, đừng nhúc nhích, đúng rồi, hướng ra mặt biển đi, giang hai tay ra, ngước lên bốn mươi lăm độ, gương mặt tỏa vẻ thỏa mãn, nhắm mắt lại, tưởng tượng đi nào, youjunk, ijunk…”
Chưa dứt lời đã bị Kỷ Thư Hàm lớn tiếng cắt đứt: “Cút sang một bên… Không thấy lão nương ta đang bận à.”
Lời nói vừa dứt Qúy Lâm Lâm đã nhận một cái đập thật mạnh bên vai, cô xoay người nhìn sang Lục Tâm, người mà tay vẫn thả lỏng, mắt không thèm động.
Qúy Lâm Lâm lơ đễnh chép miệng: “Thật không có chút tình cảm nào cả.”
Lại nhìn về phía Lục Tâm, đôi môi đỏ mọng lại mở ra, khẽ uốn người về phía Lục Tâm kêu một tiếng: “Tâm Tâm…”
Lục Tâm mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, rất nghiêm túc nhìn tảng băng trôi trước mặt, một tay tùy ý khoát lên tay lái ca nô, làm bộ như không hề nghe thấy gì.
Qúy Lâm Lâm lắc lắc chiếc eo nhỏ chập chờn như con mèo nhỏ đi tới, một tay rất tự nhiên đặt lên tay đang nắm lấy tay lái ca nô của Lục Tâm, nhỏ tiếng gọi Lục Tâm.
Lục Tâm không bao giờ chịu được tiếng gọi điệu đà của Qúy Lâm Lâm, không hề quay đầu nhìn cô ấy: “Nói tiếng người đi.”
Giọng nói của cô không lớn, mềm mại đáng yêu, thanh tuyến trầm ổn an tĩnh, từ trước đến nay không hề có lực uy hiếp, Qúy Lâm Lâm oán trách liếc Tâm Tâm một cái, biết Lục Tâm không chịu nổi, lại càng thích trêu chọc hơn, tiếng nói càng kiều mị hơn: “Tâm Tâm à…, Đừng như vậy mà, để cho đại gia chơi đùa một chút.”
Trong lúc nói chuyện thì đưa tay lên khoát vai Lục Tâm, theo bàn tay cô trượt dần xuống, nắm lấy bàn tay bên kia của Tâm Tâm, muốn xoay hẳn người cô lại, đưa tay sang ngang và làm một động tác kinh điển: “Đến đây, Rose của ta…”
*Rose: nhân vật nữ chính trong Titanic.
“Đừng rộn nữa.” Thấy Qúy Lâm Lâm chỉ mải chơi, Lục Tâm vội lên tiếng ngăn cản, nghiêng đầu tách khỏi tay cô, tay cầm tay lái ca nô, một bên cố gắng nhìn về phía trước, chú ý tình hình lưu thông, khoảng thời gian này, tuy trên mặt biển không có nhiều ca nô, nhưng ở bên này của tảng băng trôi đã bị giới hạn tầm nhìn, không biết phía bên kia có chiếc ca nô nào không.
“Sợ gì chứ, trên mặt biển này ma quỷ còn chưa từng nhìn thấy một lần, kỹ thuật lái của Tâm Tâm, tớ tin lắm.” Qúy Lâm Lâm lơ đễnh, khom người, không nói gì kéo lấy tay của Lục Tâm.
“Đừng …đừng…” Lục Tâm la lớn cảnh báo Qúy Lâm Lâm, cố gắng bẻ tay lái để không đụng vào chiếc ca nô mới rẽ lên kia, không nói nhiều, Lục Tâm phản ứng cực nhanh, đẩy Qúy Lâm Lâm ra, nghiêng người đánh tay lái sang bên phải, hai chiếc ca nô phóng như bay trên mặt nước, trong nháy mắt gắng gượng đổi hướng đi, ca nô đánh thành một vòng quanh.
Kỹ thuật của cô không được tính là thành thục, vùng nước bên này nhỏ hẹp, hai bên bị hai tảng băng trôi ép sát, vừa nãy tuy né được, không phải đâm chiếc ca nô kia, nhưng lại “Ầm” một tiếng, đâm vào tảng băng trôi, lực va đập khiến cả chiếc ca nô rung lắc mạnh vài cái, suýt nữa thì phần đuôi chiếc ca nô của Thư Hàm mang đến bị chìm vào nước.
Kỹ thuật của đối phương hiển nhiên là tốt hơn cô nhiều, đánh tay lái sang bên trái một cách cực kì dứt khoát, tuy rằng cách tảng băng trôi gần hơn bọn cô, nhưng nó lại cứ chạy đến gần rồi đột ngột dừng lại.
Lục Tâm vịnh lấy đĩnh thuyền đứng lên, chống tay phía sau làm chỗ dựa, cả lòng bàn tay đều nhớp nháp mồ hôi.
Cô nhìn chiếc ca nô của đối phương, hạ kính mát xuống, lộ ra ánh mắt áy náy, tỏ sự xin lỗi, mâu tâm (đôi mắt, con ngươi) trong suốt an tĩnh, như băng nguyên hạ thủy, yên lặng lên tiếng: “Thật xin lỗi.”
Trên ca nô đối phương, chỉ có hai người, một người cũng tháo mắt kính xuống như Tâm Tâm, gió lạnh thổi làm những sợi tóc tung bay một cách mất trật tự, người đàn ông đứng ở bên khoan điều khiển nhìn cô chằm chằm.
Gần nửa khuôn mặt bị che kín bởi chiếc kính râm, chiếc áo khoác màu đen cổ áo được dựng lên khiến nửa khuôn mặt bên dưới cũng bị che nốt, Lục Tâm không thể nhìn rõ được khuôn mặt hắn, cố gắng nhìn vào đôi mắt giấu sau cặp mắt kính, hình như hắn híp mắt lại, sau đó lạnh nhạt lên tiếng: “Không sao.”
Quê hương của cô cũng là dân Trung Quốc, giọng nói hơi trầm, rõ ràng, lạnh lùng, lại mang theo ý vị khách khí xa lạ, cũng rất êm tai, khiến cho Lục Tâm không tự chủ được mà run lên.
Qúy Lâm Lâm thực sự rất bất ngờ, đuôi lông mày nhướng lên một cái, người đã quay sang đối phương vui vẻ nói: “Các anh cũng là người Trung Quốc sao? Thật trùng hợp, sao các anh biết chúng tôi là người Trung Quốc?”
Nơi đuôi thuyền lại bị rung lắc một lần nữa, dần dần chậm lại, người đàn ông nắm lấy thanh ngang đứng lên, phù ngạch một bên nhíu mày, giọng nói không thân thiện lắm: “Không phải người Trung Quốc phải nói tiếng Trung Quốc sao?”
“…” Qúy Lâm Lâm bị nghẹn họng không thể nói được gì nữa, luôn cảm thấy lời nói này chẳng có tí liên quan gì cả.
Người đàn ông đứng trong khoang điều khiển không nói gì nữa, dứt khoát khởi động lại ca nô, chỉ để lại một câu: “Kỹ thuật lái quá cứng ngắc, cần chú ý hơn.”, chốc lát ca nô như tên rời cung đi thật xa, Qúy Lâm Lâm đưa mắt nhìn ca nô phía đằng xa, một tay đấm ngực, một tay vuốt cằm: “Người đàn ông này tạm được, rất có phong độ.”
Vừa nói xong đã bị Kỷ Thư Hàm liếc cho một cái: “Khuôn mặt tròn méo ra sao còn chưa biết mà mày đã coi trọng người ta thế à?”
Qúy Lâm Lâm thờ ơ nhún nhún vai: “Ai phát minh ra đèn chiếu sáng, chỉ cần là ống thẳng đã biết là cái đèn tốt, bà đây chỉ nhìn dáng dấp đã biết đây chắc chắn là một người đàn ông tốt.”
“Tiết chế một chút, cẩn thận kẻo trai bao đấy.” Kỷ Thư Hàm luôn nói chuyện không kiên nể như vậy.
Lục Tâm sờ sờ mũi, quyết định không phát biểu ý kiến, yên lặng xoay người tiếp tục công việc lái ca nô của mình, tâm tình cũng không vì chuyện khi nãy mà ảnh hưởng quá lớn, chỉ là lái ca nô với tốc độ chậm hơn mà thôi.
Qúy Lâm Lâm và Thư Hàm là bạn bè, Thư Hàm với Lục Tâm lại là bạn trung học, Lục Tâm biết Qúy Lâm Lâm qua Thư Hàm, không xem là đặc biệt thân thiết nhưng cũng không quá xa lạ, thỉnh thoảng hẹn nhau đi ăn cơm, xem phim, hay đi du ngoạn chẳng hạn, khi trò chuyện thì cũng nói những chuyện nói khuê phòng chung chung, cũng chưa thân đến mức hỏi và can thiệp đến những vấn đề riêng tư của nhau. Nhưng với Thư Hàm thì khác nha, cô đã từng thấy tất cả những yếu đuối và chật vật của Qúy Lâm Lâm, tính tình cũng thẳng thắn, bởi vậy cô ấy và Qúy Lâm Lâm nói chuyện chưa bao giờ quanh co lòng vòng chi cho mệt, nên châm chọc, nên dạy dỗ đều không khách khí mà làm thẳng tay, Qúy Lâm Lâm lại không hề nghiêm túc.
Lâm Lâm chỉ hừ lạnh: “Tao làm sao mà không chịu nổi? Tao còn chưa nói muốn…”
Nói chưa hết câu thì quay đầu sang phía Lục Tâm, nhìn thấy Lục Tâm, cô tỏ vẻ xấu hổ, cười nói: “Được rồi, được rồi, trước mặt Lục Tâm sao lại nói những chuyện thế này chứ, Tiểu Tâm Tâm sắp bị chúng ta làm hư rồi kìa.”
“…” Lục Tâm quay đầu không nói gì, chỉ nhìn cô ấy một cái, tiếp tục lái ca nô, không nói lời nào, cũng không biết có phải là ảo giác về Qúy Lâm Lâm như thế này không. Mặc dù bình thường cô ít nói, cũng không có ý niệm với cuộc sống về đêm, nhưng chỉ đơn giản là không thích mà thôi.
Thư Hàm nói về cô, hừ một tiếng: “Bây giờ mày hay một người đàn ông nào đó cởi trần đứng trước mặt nó, nó cũng không một chút đỏ mặt đâu.”
Đầu óc Lục Tâm không thèm quan tâm nữa, mắt nhìn mũi tiếp tục lái ca nô, để tùy Qúy Lâm Lâm và Thư Hàm lải nhải, kỹ thuật của cô hơi cứng ngắc vừa kinh qua chuyện lúc nãy dĩ nhiên bây giờ không dám có chút lơ là, Qúy Lâm Lâm và Thư Hàm không không dám nháo cô nữa, ba người đứng trên ca nô nhìn mặt biển xanh biếc có vài tảng băng trôi lờ đờ, hưởng thụ một buổi sáng tuyệt vời, buổi chiều tài xế lái xe đưa ba người về khách sạn sang trọng nghỉ ngơi.
Trở lại khách sạn, Qúy Lâm Lâm lật đật chạy đi rửa mặt tắm rửa thay quần áo chuẩn bị đi một vòng ăn đêm, Thư Hàm thì vội vàng mở máy tính viết bản thảo, cô ấy là phóng viên mảng thời sự tin tức, tâm nặng sự nghiệp, mặc dù đang đi du lịch, cũng không quên bớt chút thời gian làm việc.
Lục Tâm không bận chuyện gì, tắm xong liền theo thói quen mở máy tính, lên mạng, nhìn xem gần đây có tin tức gì nóng không.
Cô không đặc biệt hâm mộ ai, chú ý cũng nhiều, nhưng chỉ là một ít tin tức, cảnh sát, công tri đại v, chính sử dã sử, phiên dịch các loại sổ sách, mỗi ngày hứng thú cô lại lên mạng tìm hiểu những tin tức nóng hổi, và biến động mọi nơi.
Lục Tâm lên weibo chả có mục đích gì, rảnh rỗi buồn chán thì cũng vẫn hoàn chán cứ thế mà F5 máy tính, load đi load lại mãi một trang, sau đó lại nhớ đến tên một người, thuận tiện muốn xem xem người đó dạo này có khỏe hay không, mà cô cũng buồn chắn lắm mới đi kiểm tra, chỉ là vừa mới gõ tên hắn, còn chưa kịp ấn Enter, khóe mắt lại vô tình nhìn xuống thanh bên dưới thấy cái tên quen thuộc kia, lên mạng thấy hắn, tâm Lục Tâm tự như “tõm” nhảy vèo xuống nước, tim đập có chút mạnh, tay theo bản năng nhấn xuống ô bình luận mới, không quá ngờ, bên trên đã có gần hai trăm bình luận, đều là “Rốt cục ngươi đã hiện hồn” hay “Gần đây thế nào?” “Sinh nhật vui vẻ” các bình luận chúc phúc.
Người yêu thích hắn, vì hắn mà hai tháng trước đã tỉ mỉ làm một video chúc mừng sinh nhật, hắn cũng trả lời rất ngắn gọn “Cảm ơn, đã làm phiền rồi!”. Tuy rằng ai cũng biết thực chất hôm đó không phải là sinh nhật hắn, hôm nay mới phải.
Lục Tâm nhìn chằm chằm máy vi tính không nhúc nhích, tưởng tượng hình ảnh lúc này hắn cũng đang ngồi trước màn hình vi tính, lên mạng, nhìn bình luận, tim đập cũng có chút thích thú, suy nghĩ một chút, mở khung chat, lẵng lẽ nhập vào bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”, nhích chuột tới nút “Gửi”, đã rê chuột tới đấy rồi, nhưng cô vẫn không dám nhấp chuột, lòng hơi khẩn trương, mặc dù bụng đã khẳng định, lời chúc của bản thân gửi đi cũng sẽ bị chìm trong một đống lời chúc của người khác,cách màn hình máy tính cũng không khoác com – lê, có thể người nào đó không nhận được, thậm chí, có thể hắn không thèm đoái hoài đến mấy câu chúc tầm phào này.
“Đang làm cái gì thế?” Tiếng nói kiều mị của Qúy Lâm Lâm từ phía sau thình lình vang lên, làm Lục Tâm giật mình, theo bản năng quay đầu lại.
Qúy Lâm Lâm nheo mắt nhìn cô: “Đang làm gì đen tối đúng không, sao mặt lại đỏ như vậy?”
Thư Hàm nghe vậy nhích lại gần nhìn, cơ thể không cẩn thận đụng trúng tay Lục Tâm, tay Lục Tâm vốn để trên con chuột, đã để sẵn ở chữ “Gửi” chỉ là không có can đảm nhấp chuột mà thôi, mà khi Thư Hàm đụng tay cô thì nó cũng theo cái đụng ấy mà nhấn nút “Gửi” rồi.