Trạch Nhiên Nhiên đứng chôn chân ở biệt thự độc lập ngoài nɠɵạı ô của La Diệp Thành, cô đang không biết, mình có nên kêu cửa hay không.Lòng bàn tay đầy mồ hôi, cảm giác nhớp nháp khiến cô khó chịu.
Hít một hơi thật sâu, cô vươn tay nhấn vào chuông cửa.
“Ding doong” một tiếng, lát sau liền có người phụ nữ trung niên bước ra, nhòm qua khe cửa, khi thấy cô thì mỉm cười.
“ŧıểυ thư, cô tới rồi” Lúc thấy vυ" Thẩm ở đây, cô cũng rất ngạc nhiên, cô còn tưởng là vυ" ở Bắc Kinh, lúc về sẽ ghé thăm một chuyến.Trạch Nhiên Nhiên ngay từ nhỏ đã rất thích vị vυ" nuôi này, bà luôn hiền từ, dịu dàng, và rất tốt với cô.
“vυ", sao người lại ở đây?” Bà cười cười đóng cửa lại, sau đó đi song song với cô vào nhà
“Bà chủ bảo vυ" qua đây chăm sóc thiếu gia. Ai, con đó, thật không ngờ là sẽ gặp con ở đây” Trạch Nhiên Nhiên nhíu mi
“Tại sao anh Diệp Thành không nói gì với con hết vậy?” Sắc mặt bà có chút bối rối, miễn cường kéo nhẹ khóe môi
“Chắc là...thiếu gia quên” Cô cũng không hỏi nhiều nữa, trực tiếp vào vấn đề chính “vυ", anh Diệp Thành có nhà hay không ?”
“A, có. Thiếu gia vừa mới về”
Cô mỉm cười, đứng trò chuyện với vυ" Thẩm vài câu rồi đến phòng La Diệp Thành.
Nhà họ La và nhà họ Trạch vốn đã quen biết nhau từ rất lâu, từ nhỏ, cô và La Diệp Thành cũng được xem như là thanh mai trúc mã. Người nhà hai bên cũng luôn đùa rằng sau này sẽ cho họ lấy nhau.
Sự tình đi đến ngày hôm nay quả thật cô có chút không dám tin. Kỳ thực , cô rất quý chú La Khải và mẹ Vương. Vả lại, họ cũng rất tốt với cô.
Nhất thời, Trạch Nhiên Nhiên bị rối loạn bởi hàng tá suy nghĩ lung tung của bản thân. Cô cắn môi, vươn tay gõ cửa.
“Vào đi” Khi cánh cửa mở ra, La Diệp Thành còn tưởng mình gặp ảo giác. Không thể nào ngờ được người đến là cô.
“Em...vì sao lại tới?” Trạch Nhiên Nhiên phì cười, cô nhăn mũi bước đến chỗ anh ngồi, rất tự nhiên đặt mông lên chiếc ghế sofa da thú.
“Chẳng lẽ giữa anh và em là có chuyện mới tìm được nhau?”
La Diệp Thành nghe cô nói vậy thì mừng rỡ, anh buông tập tài liệu trong tay xuống. Ngồi kế bên cô, nhẹ nhàng muốn đưa tay vén đi vài sợi tóc còn rủ xuống. Theo bản năng, Trạch Nhiên Nhiên nghiêng đầu né tránh.
Nhìn thấy hành động của cô, trong mắt La Diệp Thành thoáng chút buồn. Anh gượng cười, bàn tay ngơ ngác giữa không trung vỗ vỗ xuống đầu cô “Nha đầu này” Cô biết mình hơi quá, nhưng không hiểu sao, trong lòng hiện giờ đối với anh rất là bài xích.
Thuở quá khứ cũng không có như vậy, nhưng mà bây giờ... Cô thật sự rất muốn khinh bỉ bản thân mình. Trạch Nhiên Nhiên, rốt cuộc thì tại sao mày có thể trở thành một đứa như vậy ?
Sao mày có thể làm vậy với anh Thành ? Dường như trong tâm thức cô đang có hai tinh linh đang đối chọi nhau.
Tinh linh mang màu trắng, gương mặt thuần khiết nhăn lại, lắc đầu nguầy nguậy nhìn cô, nó nói “Cô không thể, cô không thể làm như vậy với anh Thành. Cô quên là anh ấy đã giúp đỡ cô như thế nào sao?”
Phải rồi, anh Thành rất tốt...rất tốt với cô Một ŧıểυ quỷ màu đen xuất hiện, trên đầu mọc hai cái sừng, nó giương ra cây giáo nhỏ xíu, cười khà khà “Trạch Nhiên Nhiên, cô không biết là VNK đang cần cô cứu ? Trịnh Thiên Vỹ đang chờ cô hay sao?” Trịnh Thiên Vỹ...đúng rồi...cô phải giúp anh, phải giúp VNK.... “Không được.
Cô làm như vậy là đang lợi dụng tình cảm của người khác dành cho mình, không thể”
“Cái gì mà không thể ? Vậy VNK có quan trọng hay không ? Cô có muốn cứu cha, cứu người đàn ông của cô, cứu VNK hay không?”
“Không được”
“Được”
“Không được”
“Được”
“Aaaaaa”
Trạch Nhiên Nhiên ôm lấy cái đầu đau như búa bổ của mình. Đây chính là sự day dứt của cái thiện và cái ác, giữa cái gọi là lương tâm và bất lương.
Trạch Nhiên Nhiên cảm thấy rối bời, cô phải làm sao, phải làm sao bây giờ?
Là cha, là Thiên Vỹ, là VNK...hay là...La Diệp Thành?
________
“VNK đi đến ngày này mà chủ tịch đều không một lời quan tâm hay đưa ra chỉ bảo. Thiết nghĩ, người như vậy còn nên là chủ tịch hay không?”
“Đúng đó, VNK sắp phá sản tới nơi rồi. Tại sao chủ tịch một câu cũng không nói?”
“Tôi nghĩ là Trạch Đông không xứng đáng là người đứng đầu của VNK. Nên bãi chức đi thôi”
“Phải. Đề nghị cách chức chủ tịch hội đồng quản trị”
“Cách chức đi, ông ta không xứng đáng” Một người nói, chín người hùa theo. Họ xôn xao, bàn tán. Mà người im lặng nhìn kịch nãy giờ, đang nhàn nhã ngồi gõ nhịp lên bàn. Khóe môi Trịnh Thiên Vỹ khẽ nhếch, anh chờ nhất cũng chính là giây phút này. Giây phút bức nhà họ Trạch vào con đường chết.
“Mọi người yên lặng” Bị tiếng nói trầm trầm của anh vang lên, nhất thời không khí yên bình trở lại.Trịnh Thiên Vỹ đứng dậy, anh với lấy điều khiển ở trên bàn, hướng máy chiếu bấm vài cái. Trên màn hình hiện ra khoảng bốn ô vuông. Mỗi ô nói về doanh thu, về sản phẩm, về chi phí bỏ ra, về số tiền bị tổn thất. Anh nhẹ nhàng xoay xoay remote, mỉm cười nhìn cổ đông “Tình hình VNK đang rất thê thảm. Sở dĩ tôi dùng từ thê thảm là vì doanh thu thu vào thì ít, tiền chi ra thì nhiều. Chưa kể đến vụ bê bối sử dụng paraben trong sản xuất mặt hàng mỹ phẩm”
Ngưng một chút, anh lại nói
“Bản thân là một người lãnh đa͙σ của VNK, tôi không chấp nhận nó bị suy bại. Đồng ý là có người muốn hại, nhưng không phải song song đó là chiến thuật kinh doanh quá kém hay sao?”
Một vị lão luyện của công ty đứng lên, ông ta khoảng chừng 70 tuổi, nhìn vào Trịnh Thiên Vỹ
“Trịnh tổng, ngài đây là đang đổ lỗi cho chủ tịch hay sao?
Bản thân ngài cũng biết mình là một người lãnh đa͙σ, vậy cớ gì không ngăn cả, đưa ra ý kiến góp ý với chủ tịch?”