Chương 28: Lừa dối
“Các người… nghe cho kỹ đây!” Mai Yến Phương gắng sức chống đỡ cơ thể, nghiến răng nghiến lợi nhìn ba người thân máu mủ mà giờ như người xa lạ.
“Đây là ân nhân cứu mạng tôi, hôm nay tôi nhận cậu ấy làm em trai. Nếu còn dám ăn nói bừa bãi, tôi sẽ không đưa cho các người một xu nào nữa!”
Tần Mỹ Kim mắt sáng lên, thì ra là tiểu thần tiên ngay trước mặt, lập tức đổi thái độ, từ cao ngạo sang niềm nở:
“Xin chào Đại sư, tôi là mẹ của A Mai. Khi nào tiện, cũng xin đại sư tính cho tôi một quẻ, chỉ điểm đôi chút.”
Tính cho bà nội nhà bà thì có… Con rùa già đây sau này sống đến trăm tuổi vẫn chưa chịu chết…
Đại ca của Mai Yến Phương, Mai Khải Minh, nhìn Lộ Khoan trẻ một cách quá đáng thì không mấy tin:
“Mày nhận đứa em út này đã hỏi ý kiến gia đình chưa? Bọn tao đều không đồng ý!”
Mai Đức Minh bắt được ánh mắt của anh trai, cũng hùa theo quát lên:
“Đúng vậy! Chuyện này mày không được tự quyết định!”
Hắn ta liếc thấy tấm thẻ ngân hàng trên bàn ăn, lập tức lao tới chộp lấy:
“Ăn cây táo rào cây sung! Anh em ruột thì chẳng được hiếu kính, mẹ ruột cũng chẳng có, lại đi cho người ngoài hưởng lợi trước!”
Thêm một người chia tài sản, đừng nói là tiểu thần tiên, dù Ngọc Hoàng Đại Đế đến cũng không được!
Tần Mỹ Kim nghe con trai nhắc mới nhớ ra, khuôn mặt nhăn nheo lại sa sầm, âm thầm lùi xa Lộ Khoan vài bước.
Thấy Mai Yến Phương đau đớn không nói nên lời, Lộ Khoan lúc này có thể khẳng định cái chết sớm của cô vốn gắn liền với bi kịch gia đình.
Ba mẹ con tham lam độc ác này như một ngọn núi đè ép, khiến cô sau khi mắc ung thư cũng chẳng nhận được chút an ủi hay tình thương, chỉ còn lại ý định muốn chết.
“Không ổn!”
Tiểu đạo sĩ đột nhiên đập tay một cái, vận dụng kỹ thuật hô hấp rồi thốt ra một tiếng kinh hãi.
Không chỉ ba mẹ con trước mặt giật mình, mà cả Mai Yến Phương và quản lý Vương Mẫn Huệ cũng bị dọa giật mình.
Mai Đức Minh quát:
“Có gì thì nói, làm gì mà ầm ĩ vậy?”
Lộ Khoan đi vòng quanh hắn ta và Mai Khải Minh hai vòng, rồi làm bộ làm tịch quan sát tỉ mỉ tướng mạo của Tần Mỹ Kim, liên tục lắc đầu.
Hắn quay người, quay lưng lại với cả ba, kín đáo nháy mắt với Mai Yến Phương và Vương Mẫn Huệ:
“Chị Mai, số tiền này em không thể nhận. Tướng mạo và bát tự của cả nhà các vị đều quá hung hiểm, em vừa liên tiếp gieo năm quẻ, đều khó hóa giải.”
Nói xong, hắn cầm điện thoại trên bàn định rời đi:
“Hay là mời cao nhân khác vậy!”
“Khoan đã!” Tần Mỹ Kim đưa tay chặn hắn lại, run giọng:
“Nói rõ cho tôi nghe. Tôi biết cậu nhìn ra A Mai bị bệnh, người xuất gia vốn từ bi, không nói rõ chẳng phải phá bỏ quy củ của chính mình sao?”
“Tôi là đạo sĩ, không phải hòa thượng, không nói mấy thứ đó. Bà già, bà tự lo cho mình đi.”
“Không được!”
Nghe vậy, Tần Mỹ Kim giật mình, giữ chặt cánh tay hắn không buông.
Vương Mẫn Huệ lanh lợi tiếp lời:
“Lộ tiên sinh, họ đều là người nhà của chị Mai, xin ngài nể mặt mà chỉ điểm đôi chút.”
“Chuyện này…” Lộ Khoan nhíu mày, ra vẻ khó xử, nhìn quanh thở dài, nhưng vẫn không nói một câu.
Tần Mỹ Kim chợt giật tấm thẻ ngân hàng từ tay con trai, nghĩ bụng ai cũng như mình nên nói:
“Lộ đại sư, tôi không biết trong thẻ này có bao nhiêu, nhưng hôm nay cậu nhất định phải chỉ dạy đôi chút, coi như A Mai thay cả nhà chúng tôi trả thù lao cho cậu.”
Nói rồi vẫn giữ chặt, rõ ràng muốn ngã giá, xem thử tiểu thần tiên này có xứng danh hay không.
“Thôi được, tôi tạm nói, tin hay không tùy các người.”
Lộ Khoan nghiêm mặt, đổi sang giọng “tiểu thần tiên”:
“Chị Mai sinh ngày 10 tháng 10 năm 1963, bát tự là Quý Nhâm Bính Canh, Mão Tuất Dần, Bính Tuất nhật trụ, giờ sinh là Canh Dần.”
“Do Tuất là thổ ẩn chứa Đinh hỏa khắc Tân kim, Dương Nhận phá tài tinh. Tài là nguồn dưỡng mệnh, cũng biểu thị dinh dưỡng cơ thể. Tài tinh bị Dương Nhận phá, tức là dinh dưỡng bị phá hoại, biến thành nuôi dưỡng tế bào ung thư!”
Mọi người nghe mà ngơ ngác, Tần Mỹ Kim nheo mắt:
“Cậu nói vậy là nói A Mai, liên quan gì đến chúng tôi?”
“Tôi vừa nghe cô ấy nói con gái lớn của bà cũng mất vì ung thư năm 2000, điều đó không chỉ liên quan đến bà, mà còn liên hệ mật thiết đến hai vị Mai tiên sinh đây!”
“Từ góc độ bệnh lý, đây là di truyền gia tộc; từ bát tự mà xét, Tuất thổ chủ về di truyền. Các người đều có nguy cơ mắc bệnh!”
“Vớ vẩn!”, “Không thể nào!”
Chỉ có Tần Mỹ Kim là không quát, kẻ tiểu nhân thì quý mạng. Bà ta đã bị dọa đến mức đứng không vững, suýt ngã vào lòng con trai cả.
“Không tin à? Mai Đức Minh, có phải thỉnh thoảng anh bị khàn giọng, viêm họng, cảm giác như có dị vật trong cổ không?”
“Mai Khải Minh, anh có hay bị tiêu chảy, đau bụng, táo bón ra máu tươi, hoặc các triệu chứng tương tự không?”
Tần Mỹ Kim giận dữ chửi:
“Nói bậy! Con trai tôi khỏe mạnh cả…”
Bà ta vừa quay lại, liền thấy hai đứa con mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn Lộ Khoan. Mai Đức Minh cổ họng như bị nghẹn lại, há miệng nhưng không phát ra được tiếng.
Lộ Khoan thầm cười: bốn anh chị em nhà Mai Yến Phương đều mắc ung thư; ngoài hai chị em gái, thì Mai Đức Minh sau này phát hiện ung thư vòm họng và qua đời, còn Mai Khải Minh bị ung thư đại tràng, được coi là người sống lâu nhất.
Giờ chắc chắn đã có triệu chứng, dù chỉ là những dấu hiệu bình thường, nhưng dưới lời đe dọa của hắn, chúng như tấm màn sắt phủ lên tâm trí họ.
Chưa dụ được “quân địch”, Mai Yến Phương đã sốt ruột trước:
“Tiểu Lộ, có cách nào giúp họ không? Cứu đại ca và anh hai của chị đi!”
Máu mủ vẫn là máu mủ, dù căm ghét gia đình, cô cũng không thể nhìn người thân chết trước mắt.
Tần Mỹ Kim cũng lao tới, nắm chặt tay hắn mà khóc lóc. Mai Yến Phương bệnh cũng chẳng thấy bà ta lo đến vậy, thế mà vì hai kẻ bỏ đi này lại thật lòng đau xót.
Lộ Khoan nhanh trí nghĩ cách, làm sao chuyển hướng mâu thuẫn, giữ chặt ba “đứa trẻ to xác” này, để họ không quấy rầy Mai Yến Phương nữa?
“Có hai cách, các người tự chọn. Một đắt, một rẻ.”
“Rẻ!”, “Tất nhiên là rẻ!”
“Rẻ phải không? Được, bà Tần, mời đứng yên.”
Lộ Khoan có chút ghét bỏ nhìn cánh tay áo bẩn thỉu, dính đầy nước mũi nước mắt của bà ta, rồi chậm rãi nói từng chữ:
“Đạo gia có một bí thuật gọi là trồng sinh cơ, có thể chuyển vận phong thủy của một người.”
“Các người chưa từng nghĩ tại sao bốn anh chị em lại có số phận bi thảm, ai cũng mắc bệnh nặng sao?”
“Theo tôi tính toán, bà Tần có thể sống hơn trăm tuổi, còn bốn anh chị em các người, nếu không có ngoại lực can thiệp, chẳng ai sống qua năm mươi.”
“Lần này là tôi tình cờ gặp chị Mai ở Vô Tích, không nỡ để hồng nhan bạc mệnh, nên mới phá lệ ra tay. Còn các người thì không may mắn như vậy đâu.”
“Muốn kéo dài thọ mệnh, phải có người thân hy sinh một phần, kết hợp trồng sinh cơ với phong thủy bí thuật mới có thể hóa giải.”
Nói xong, Lộ Khoan khoanh tay, lạnh lùng ra hiệu cho ba mẹ con tự quyết.
“Nhìn gì tao?!” Tần Mỹ Kim dừng khóc ngay, trừng mắt nhìn hai đứa con trai yêu quý.
Chào các bạn, mình là người dịch bộ truyện này, trước hết xin cảm ơn các bạn đã theo dõi đón đọc bộ truyện.
Tiếp đến là giải thích về dùng từ Hương Cảng và Hong Kong cùng lúc, vì nhân vật chính là người sống ở thời kỳ hiện đại, từng du học tiếp xúc nhiều môi trường quốc tế, lúc này Hương Cảng được mọi người gọi là Hong Kong rồi, nên trong lời kể của nam chính mình vẫn sẽ dùng Hong Kong.
Còn với Hương Cảng là vì những người sống trong Đại lục họ sẽ gọi Hong Kong là Hương Cảng nên mình giữ nguyên.
Cảm ơn các bạn, tiếp tiếp tục đón đọc và đánh giá ủng hộ mình nhé!