Chương 24: Làm trò cười cho thiên hạ
Châu Kiệt vừa rảnh tay, liền không cho hai người cơ hội thở dốc, tranh thủ một mẻ bắt luôn hai con thỏ.
“Á Bằng, Tiểu Lộ, trên bàn này chỉ có ba nam diễn viên chúng ta, cùng mời đạo diễn Trương một ly nhé!”
Lộ Khoan nheo mắt, giả vờ tránh chiến: “Không được không được, nghỉ chút đi, vừa nãy uống một lèo dữ quá, chịu không nổi rồi.”
Lý Á Bằng đã ngà ngà, khó mà tự kiềm chế, vốn cũng định tìm cớ thoái thác, nhưng thấy Lộ Khoan có vẻ như đang say khướt, đoán chừng tên nhóc này đã đến hồi kiệt sức.
“Tiểu Lộ, bọn tôi dẫn cậu kính rượu, Cầm Cầm, mau rót rượu cho cậu ấy, đàn ông sao có thể nói không được chứ!”
Giang Cầm Cầm nhướng mày: “Các anh định chuốc say cậu ấy sao? Để tôi uống thay!”
Cô gái đất Trùng Khánh quả là hào sảng thẳng thắn.
“Ê, để tôi tự uống!” Lộ Khoan cố tình dụ rắn ra khỏi hang, nếu không thì với cái kiểu nhát như cáy của Lý Á Bằng, sẽ chẳng chịu uống với hắn đâu. Không thể để chị Giang vô tình phá hỏng chuyện.
Hắn nheo đôi mắt say mờ mịt đứng dậy: “Hai vị ca ca, lúc nãy tụi mình uống với nhau toàn dùng ly nhỏ ba phân, giờ kính lãnh đạo lớn sao lại không nâng tầm chút chứ?”
Nói rồi đi đến cạnh hai người, đổ hết nước trà trong cốc thủy tinh có sức chứa cỡ năm, sáu phân, rót rượu mạnh đầy tràn cả ra.
“Hay lắm!” Cúc Giác Lượng đập tay tán thưởng, người trên bàn tửu lượng kém nhất là ông ấy, chỉ cần không ép uống là ông vỗ tay hùa theo hết.
Qua ba tuần rượu, không khí trong phòng cũng bắt đầu sôi nổi. Mọi người thấy có trò hay liền bu lại.
Lý Á Bằng dù có ngốc cũng nhìn ra tên nhóc này đang “giả heo ăn thịt cọp”, đôi mắt lấp lánh kia rõ ràng đang khiêu khích anh ta, ly rượu này không trốn nổi rồi.
“Ha ha, cảm ơn ba vị, chúc ‘Xạ Điêu’ đại bạo!”
Trương Kế Trung rất nể mặt, cũng rót đầy ly năm phân của mình. Địa vị của ông cao, suốt buổi tối hầu như không phải động tay.
Bốn người cùng ngửa cổ uống cạn. Lý Á Bằng lảo đảo cố trụ vững, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, chỉ là dạ dày như bị khuấy tung, khó chịu muốn chết!
Uống khỏe mà không có sức bền là thế đấy.
Anh ta hoảng hốt cầm lấy tách trà của Châu Tấn uống vội một ngụm nước nóng, lại nhét thêm hai miếng thịt mỡ vào bụng, định buông lời trêu chọc Lộ Khoan một phen.
Chỉ thấy tiểu đạo sĩ ung dung quay về chỗ, lúc đi ngang qua Châu Tấn và Lý Á Bằng thì dừng chân, vô tình hay cố ý đặt tay lên vai Châu Tấn.
“Chị Tấn này, chị cũng đeo mặt dây chuyền em tặng rồi à, đẹp quá ha, đúng không chị Giang?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Châu Tấn. Cô mặc áo len cổ cao màu cà phê, sợi dây chuyền hình trái tim đậu ngay giữa hai gò ngực, dưới ánh đèn chiếu rọi cực kỳ bắt mắt.
“Còn khoe công nữa, có phải cũng muốn tôi mời cậu một ly không?”
Bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm, dù Châu Tấn có phóng khoáng cỡ nào cũng lộ chút thẹn thùng, đâu biết đã rơi vào bẫy của ông chủ Lộ.
Còn Lý Á Bằng đang gắng gượng khống chế cơn dâng trào của rượu, trong thời gian ngắn mà nốc cả ký rượu, chân vừa mới khỏi, giờ lại chịu không nổi.
Thấy bạn gái mình đỏ mặt đùa giỡn với Lộ Khoan, mọi người trên bàn đều vui vẻ thiện ý trêu ghẹo.
Không ai nghĩ một đại hoa đán như Châu Tấn lại dính dáng gì đến một kẻ vô danh như Lộ Khoan, địa vị trong giới chênh lệch quá lớn.
Chỉ có “Tĩnh ca ca” cảm thấy mình bị đội nón xanh, nhìn “Hoàng Dung xinh đẹp” thì thầm e lệ với kẻ khác mà ghen tuông bốc hỏa.
Anh ta sợ kết cục “kẻ xanh người cũng xanh” xảy ra với chính mình, thấy cảnh tượng y như bị cắm sừng trước mắt thì khó kiềm nén.
“Cậu... Ọe...!”
Thứ chất lỏng vàng trắng phun trào ra ngoài, dính đầy người Châu Tấn, cả giày da của kẻ đầu têu là Lộ Khoan cũng không tránh được, loang lổ trắng bệch khiến người ta buồn nôn.
Mẹ nó, uống rượu mà ăn lắm lạc chi vậy!
Mấy giây sau là một bầu không khí chết lặng, rồi chỉ nghe tiếng Lộ Khoan thốt lên đầy thiện ý cứu nguy: “Mau! Đỡ một tay, Á Bằng ca uống nhiều quá rồi, đừng để chân bị thương lại!”
Nhân viên đoàn phim ùa lên, ai nấy đều cố nhịn cười, mang tâm thế xem kịch mà ra tay giúp đỡ. Người thì lấy khăn giấy, người thì đổ nước xúc miệng cho anh ta…
Lý Á Bằng nhắm mắt giả say, lòng như tro tàn, biết lúc này tỉnh táo là điều tệ nhất, để mặc người ta xoay xở.
Trương Kế Trung lên tiếng phá tan bầu không khí: “Ha ha, không sao, Á Bằng gần đây áp lực lớn, đây là giải tỏa rồi.”
“Mọi người chú ý chăm sóc lẫn nhau, tối nay nhớ giữ an toàn!”
Nói xong bưng chén trà rời chỗ ngồi, cùng Cúc Giác Lượng, Mạnh Phồn Diệu thong dong bước ra xe.
“Ha ha ha ha ha!”
Ba vị đạo diễn bật cười lớn, trong phòng mọi người nghe thấy đều ngượng chín mặt, suýt nữa không nhịn được.
“Thằng nhóc này, xấu quá!”. Đây là lời đánh giá cuối cùng của Trương Kế Trung về Lộ Khoan sau bữa tiệc.
“Sao cậu lại xấu xa thế chứ!”
Giang Cầm Cầm đỡ Lộ Khoan bước vào phòng, vừa tức vừa cười đánh hắn một cái.
Ánh trăng đổ dài, đêm khuya yên tĩnh, khách sạn lại nằm trong khu thắng cảnh Thái Hồ, chẳng lo bị quấy rầy.
“Đây gọi là đánh một quyền để tránh trăm quyền về sau.”
Lộ Khoan vào nhà vệ sinh xúc miệng: “Không thấy Châu Kiệt cũng đang nhắm vào tôi sao? Nếu không chủ động ra tay thì tối nay sẽ bị họ hợp lực ép chết.”
“Cậu làm đạo sĩ mười mấy năm, học đâu ra bao nhiêu mưu mô thế hả?”
Giang Cầm Cầm thật muốn bổ đầu hắn ra xem, ngoài mấy lần dự đoán linh nghiệm lúc quan trọng, những lúc khác hắn đều thể hiện quá mức thành thạo.
“Mơ thấy trong giấc mơ đó.”
“Xì, không nói thì thôi.”
Giang Cầm Cầm đưa khăn giấy cho hắn lau miệng, lại lo lắng: “Nhưng sau này cũng đừng dễ đắc tội với người khác, cậu mới vào nghề, kết giao được thì nên kết giao.”
Rồi như nhớ ra gì đó, đôi mày liễu nhướng lên: “Còn nữa, một triệu mà cậu đầu tư vào bộ phim điện ảnh ngầm kia, mau đòi về!”
Lộ Khoan thở dài trong lòng, chị Giang này đã hoàn toàn coi hắn như tình nhân nhỏ mà căn dặn rồi.
Nhưng người có tình, kẻ lại vô tâm…
Trọng sinh về năm 2001, góc nhìn của hắn với thế giới này đã hoàn toàn khác biệt.
Chỉ riêng chuyện đầu tư “Manh Tỉnh”, một người lý trí tuyệt đối sẽ không làm điều đó.
Hắn vốn nghĩ với Giang tỷ chỉ là mối tình sương khói nơi phim trường, không ngờ…
Bạn có thể tưởng tượng được một chủ công ty truyền thông, người biết đủ loại bê bối bẩn thỉu trong giới giải trí, lại dám chạm vào chuyện tình cảm ở showbiz sao?
Hắn chẳng qua chỉ là một “người chơi” với nguyên tắc ba không mà thôi.
Đối diện với sự dịu dàng quan tâm của chị Giang, hắn chỉ có thể nhàn nhạt cười, qua loa ứng phó: “Để xem đã.”
Hắn khẽ thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ yên tĩnh.
Giang Cầm Cầm sắc mặt khó coi nhìn hắn, nhưng cũng không biết mình lấy tư cách gì để đưa ra thêm yêu cầu. Trong khoảnh khắc này, bầu không khí trong phòng có chút gượng gạo.