Hoa Ngu Lãng Tử, Bị Thần Tiên Cải Tạo Như Thế Nào?

Chương 16: Phùng Viễn Chinh

Trước Sau

break

Chương 16: Phùng Viễn Chinh

“Con bé còn quá nhỏ, vạn sự vạn vật đều có đạo trường riêng của nó, không phải mọi chuyện đều có thể bị số mệnh chi phối, giờ chưa cần vội hóa giải.”

Lưu Hiểu Lệ nhìn hắn đầy nghi hoặc rồi lại dần buông lỏng tâm trạng, ít ra người ta không vin vào cái cớ hóa giải sát khí để bán bùa bán quẻ, thế cũng đủ để khiến người ta tin tưởng.

Phụ nữ ấy mà, quả nhiên là thay đổi thất thường!

Trình Kính Phi có ý muốn kết giao với Lộ Khoan, nhưng sự cẩn trọng tích lũy nhiều năm trên thương trường vẫn khiến ông ta chưa thể hoàn toàn yên tâm. Ông đứng dậy mời: “Diệc Phi đang ở phòng luyện tập, mời đạo trưởng ghé qua, gặp mặt trò chuyện cũng tốt.”

Ông thực sự muốn nghe xem vị tiểu đạo sĩ này còn có thể nói ra điều gì.

Sau khi về nước ổn định, Lưu Hiểu Lệ đã đặc biệt chuẩn bị cho con gái một phòng khiêu vũ. Bản thân bà là diễn viên múa cấp quốc gia, nên việc hướng dẫn con làm quen với những bài tập cơ bản về hình thể là chuyện không thành vấn đề.

Mấy người đứng lại trước bức tường kính mờ ở nửa dưới, bên trong là một người đàn ông cao gầy đang hướng dẫn cô bé luyện thở.

“Y y y… a a a…”

“Sai rồi, làm lại!”

“Y y y… a a a…”

“Quên mất lời tôi vừa nói rồi à? Đừng tách riêng sức ở lồng ngực với bụng, làm lại!”

Lưu Hiểu Lệ có phần ngượng ngùng, nhẹ nhàng gõ vào cửa kính: “Thầy Phùng, làm phiền một chút, có thể tạm dừng mười phút không?”

Phùng Viễn Chinh quay đầu lại, không vui phất tay. Thực ra chuyến này ông ấy vốn không muốn đến, chỉ vì Trình Kính Phi tìm đến lãnh đạo của Nhân Nghệ để nhờ vả, nên mới mời được vị diễn viên thực lực vừa mới nổi lên từ bộ phim “Đừng nói chuyện với người lạ”.

“Thầy Phùng, thầy đang dạy phương pháp thở tổng hợp của Grotowski đúng không?”

Phùng Viễn Chinh đang vặn nắp bình nước thì khựng lại: “Cậu là?”

Lộ Khoan chủ động bước tới bắt tay, nụ cười tươi rói trên mặt trông sinh động hơn hẳn so với khi nãy còn đang giả thần giả quỷ trước mặt mấy người.

“Tôi là Lộ Khoan, bạn của đạo diễn Trương, đã nghe danh thầy Phùng đã lâu rồi!”

Đây là một diễn viên thực lực, cát-xê không cao, nhưng có năng lực giảng dạy biểu diễn rất phù hợp để hắn "xài chùa" trong giai đoạn khởi đầu bước chân vào giới phim ảnh, sao có thể không hạ mình làm quen.

Kiếp trước chỉ nghe nói Lưu Diệc Phi từng mời Tu Xương – người sau này đóng vai Mộ Dung Phục, hướng dẫn diễn xuất khi tham gia đoàn phim “Kim Phấn Thế Gia”.

Không ngờ rằng ngay từ năm 2001 đã mời được người có kỹ năng diễn xuất siêu phàm như Phùng Viễn Chinh làm thầy dạy. Vậy mà sau này người ta vẫn thường chê cô về khẩu hình và phát âm, chuyện đó là sao?

Người ta không nỡ đánh kẻ cười tươi. Phùng Viễn Chinh thấy cậu thanh niên này ngoại hình tuấn tú, không gò bó, tưởng cũng là con cháu nhà giàu giống như Lưu Diệc Phi, tuy không ưa mấy nhưng cũng khách khí đáp lời.

Lưu Diệc Phi chẳng tỏ vẻ gì là ngượng ngùng vì vừa bị thầy mắng, mà còn tỏ ra khá thân thiết: “Sao anh biết em đang học thở tổng hợp vậy?”

Phùng Viễn Chinh cũng hơi nghi ngờ. Năm 1989, ông sang Tây Đức theo học nghệ thuật biểu diễn của trường phái Grotowski từ bà giáo Melching. Có thể nói, hiện tại ở trong nước, ông là người duy nhất truyền dạy dòng diễn xuất này.

Lộ Khoan thì rất hài lòng vì cô bé vô tình hỗ trợ mình, nhìn mồ hôi lấm tấm trên sống mũi hơi gồ của cô, làm bộ khoe kiến thức: “Tôi từng đọc một cuốn sách biểu diễn tên là Kịch nghệ mộc mạc.”

“Trong đó nêu ra phương pháp thở tốt nhất cho diễn viên là thở tổng thể, còn gọi là thở tổng hợp, đại khái có ba cách luyện tập.”

“Cách thứ nhất là vận dụng những động tác tổ hợp dựa trên sự ổn định của cột sống, cách thứ hai mượn từ yoga Hatha của Ấn Độ, cách cuối cùng thì bắt nguồn từ nghệ thuật Kinh kịch của nước ta.”

“Thầy Phùng vừa dạy chắc là cách thứ ba phải không? Tôi nói không sai chứ?”

Trương Kế Trung gật đầu khẽ, kiến thức như vậy cũng phần nào giải thích được lý do Lộ Khoan thể hiện xuất sắc khi đóng vai Doãn Chí Bình trong đoàn phim.

Chỉ là một người từ nhỏ sống trong đạo quán sao lại có thiên phú như thế, chẳng lẽ thế gian này thật sự có người sinh ra đã hiểu biết?

Trình Kính Phi và Lưu Hiểu Lệ âm thầm liếc nhau, chỉ cảm thấy lớp màu sắc thần bí trên người vị tiểu đạo sĩ này ngày càng dày.

Phùng Viễn Chinh cũng bỏ lại cơn buồn bực khi nãy, không ngờ cậu nhóc này thực sự có hiểu biết: “Tiểu Lộ, cuốn sách đó cậu còn giữ không? Nếu tiện thì cho tôi mượn đọc một chút.”

Năm 2001 liệu có bản dịch tiếng Trung của Toward a Poor Theatre hay không, Lộ Khoan cũng không rõ. Đó là tài liệu mà kiếp trước hắn học được khi du học tại USC, theo học một nghệ sĩ sân khấu gốc Ba Lan.

“Tôi sẽ tìm lại xem. Lát nữa chúng ta trao đổi số điện thoại, được không thầy Phùng..”

Phùng Viễn Chinh mỉm cười: “Cậu có thể biểu diễn thử cách thở tổng hợp của mình không? Tôi muốn xem có gì khác biệt.”

Lộ Khoan đứng vững, hai chân hơi dang, luồng khí từ lồng ngực phóng thẳng lên đầu: “Y y y… a a a…”

Người trong nghề chỉ cần nhìn là biết. Phùng Viễn Chinh mắt sáng rực, gọi học trò tạm thời của mình: “Tiểu Lưu, lại đây, đặt tay vào chỗ này, cảm nhận sự khác biệt với em.”

Lưu Diệc Phi ngoan ngoãn tiến đến, đặt tay lên phần dưới cùng của xương sườn theo chỉ dẫn của Phùng Viễn Chinh, cảm nhận nhịp phát lực cơ bắp và hơi thở của hắn.

Lộ Khoan chuyên chú phát âm từng âm tiết đơn lẻ, hoàn toàn nghiêm túc đóng vai “giáo cụ sống” của thầy Phùng.

Chỉ là mùi hương cơ thể nhè nhẹ trên người cô gái khiến hắn có chút xao động, khó giữ vững đạo tâm khi khóe mắt liếc qua dáng người uyển chuyển mềm mại kia.

Lưu Diệc Phi cảm nhận được bụng dưới và xương sườn hắn phồng lên đều đặn theo nhịp thở, trong quá trình đó, thành bụng thu lại còn cơ bắp thì mở rộng ra bên ngoài.

“Cơ bản kỹ năng của cậu còn tốt hơn cả nhiều sinh viên trẻ tôi từng gặp ở Trung Hí, Bắc Ảnh hay Nhân Nghệ!”

Phùng Viễn Chinh thu tay lại mà không nhịn được khen ngợi. Làm thầy ai cũng yêu quý nhân tài, rõ ràng Lộ Khoan là học sinh có thiên phú vượt xa Lưu Diệc Phi.

Trương Kế Trung kinh ngạc hỏi: “Thầy Phùng, hô hấp và phát âm của Lộ Khoan chuyên nghiệp như vậy sao? Chính là phương pháp Grotowski mà thầy hay dạy à?”

Trước mặt người ngoài, ông ta không tiện gọi là “Đạo trưởng Lộ” nghe như ‘thần côn’ nữa.

Lưu Hiểu Lệ xuất thân là diễn viên múa, tuy không hiểu nhiều về lý luận biểu diễn, nhưng cũng thấy kỳ lạ, thứ mà con gái mình học mãi không xong lại dễ dàng bị Lộ Khoan nắm bắt trong chớp mắt.

Lộ Khoan cười đáp: “Người nước ngoài cứ làm mọi thứ trở nên thần bí. Nhưng dùng cách nói của tổ tiên ta thì đơn giản thôi, chính là ‘ưỡn ngực, hóp bụng, khí trầm đan điền’.”

Phùng Viễn Chinh giải thích: “Đúng vậy, dù Grotowski có điểm khác biệt với Stanislavski hay Brecht, nhưng rất nhiều chỗ cũng chịu ảnh hưởng từ văn hóa truyền thống của chúng ta. Chỉ là người Trung Quốc vẫn chưa nhận ra được giá trị quý báu của những bảo vật này.”

Hoa nở ngoài tường lại thơm bên trong, thời đại này, người Trung Quốc nhìn chung vẫn chưa đủ tự tin, cứ tưởng hàng ngoại là nhất.

“Cô Lưu, anh Trình, tôi có vài lời muốn nói riêng với hai người, chúng ta ra ngoài trò chuyện một chút.”

Phùng Viễn Chinh lại liếc nhìn cô bé vẫn đang rất nghiêm túc tập luyện, nhưng vì sắp có công việc mới, cuối cùng vẫn quyết định xin thôi công việc dạy kèm biểu diễn này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc