Hoa Ngu Lãng Tử, Bị Thần Tiên Cải Tạo Như Thế Nào?

Chương 11: Châu Tấn Say Rượu

Trước Sau

break

Chương 11: Châu Tấn say rượu

“Ha ha…, không có chuyện đó đâu. Một tác phẩm quy mô như ‘Thiên Long Bát Bộ’, sao có thể dùng người mới được? Chúng tôi tất nhiên sẽ ưu tiên cân nhắc những hoa đán thành danh như Triệu Vi, Châu Tấn.”

Lời nói dối có ba phần thật bảy phần giả mới khiến người ta tin. Trương Kế Trung thừa nhận sự tồn tại và phê duyệt dự án của ‘Thiên Long Bát Bộ’, lại lôi Triệu Vi ra làm bình phong để giấu giếm ý đồ thật sự của mình.

Ở kiếp trước, mãi đến tháng 2 năm 2002, Trương Kế Trung mới cùng Đài truyền hình tỉnh Giang Tô, Cửu Châu Âm Tượng và Liên hiệp Văn học Trung Quốc công bố dự án ‘Thiên Long Bát Bộ’. Điều đầu tiên được đưa ra để khuấy động dư luận chính là việc Triệu Vi sẽ đóng vai A Châu.

Với câu nói chấn động của Lộ Khoan, Trương Kế Trung càng phải trói chặt hắn lên cỗ xe chiến của mình.

“Đại sư Lộ, đúng là bên ‘Thiên Long Bát Bộ’ có ý mời tôi làm chế tác, dàn diễn viên cũng sẽ được xác định sau khi dự án chính thức khởi động.”

“Nếu cậu có hứng thú, đến lúc đó cứ trao đổi thêm, cái gì cũng có thể bàn bạc.”

Lộ Khoan muốn chính là hiệu quả như thế, giống như câu cá, chỉ cần một sợi dây dài có mồi ngon là đủ khiến người ta cứ treo lơ lửng như thế.

Hắn mới bước chân vào giới, chỉ có thể dùng mấy thủ đoạn huyền học chẳng chính danh để ra oai lòe người. Chờ khi đôi cánh đã cứng cáp, có vốn liếng thực sự, lúc đó mới gọi là đi đến đâu cũng thuận lợi.

Đèn hoa vừa lên, tiểu đạo sĩ đang ngồi trong phòng khách sạn, nhìn chồng đề thi hai mươi năm trước mà thấy hơi hoảng. Ngoại trừ Anh Văn và Ngữ Văn là còn tạm được, thì đề của tỉnh Giang Tô này đúng là biến thái đến đáng sợ.

Lúc này tỉnh Giang Tô còn chưa áp dụng đề thi toàn quốc, “Cụ tổ ra đề” Cát Quân vẫn khiến học sinh nghe tên đã khiếp vía.

May mà năm 2002 Cát Quân đi “làm hại” đám sĩ tử tỉnh Dự Châu, điều này khiến Lộ Khoan an tâm được phần nào.

Chuông điện thoại vang lên, hắn hé mắt nhìn, là Giang Cầm Cầm.

“Alo? Lộ Khoan, cậu có thể bắt xe đến quán bar Angel một chuyến không? Trung tâm thành phố đấy, lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu.”

“Á! Đừng nhúc nhích!”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng loạt soạt, Giang Cầm Cầm khó khăn lắm mới đỡ được Châu Tấn đang say mềm, rảnh tay cầm lấy điện thoại: “Tấn Ca Nhi uống nhiều quá, tôi thật sự không lo nổi, cậu đến giúp tôi lái xe về đi!”

Lộ Khoan thầm nghĩ, gặp chuyện tốt thế này cơ à?

Tiểu đạo sĩ bấm đốt ngón tay tính toán: Giáp gặp nhị Kỷ đến Tỵ Ngọ, hoa đào kiếp sắp tới rồi, chẳng phải mình sắp phong lưu một phen sao?

Hắn quen đường quen lối đến quán bar Angel.

“Sao lại uống thành ra thế này?”

Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy Châu Tấn vốn luôn phóng khoáng lại tiều tụy như vậy, Lộ Khoan cũng không khỏi kinh ngạc.

Hai người các cô chọn ngồi ở góc khuất nhất, Giang Cầm Cầm còn không dám gọi phục vụ đến giúp.

Hắn lau miệng cho Châu Tấn đang nôn đầy đất, rồi lấy khăn quàng che kín nửa mặt. Ở thời điểm nhạy cảm này mà bị chụp ảnh thì lại thành một vụ bê bối lớn.

“Vì tình mà khổ thôi. Tôi bảo cô ấy nghe lời cậu, đừng đến bệnh viện, mà khuyên không nổi.”

“Lý Á Bằng vừa phẫu thuật xong, cô ấy trông một đêm. Kết quả hôm sau Cù Dĩnh tới, cậu tự hiểu đi!”

Tiểu đạo sĩ, kẻ đứng sau giật dây, vẻ mặt không hề đổi, khẽ gật đầu ra hiệu cho Giang Cầm Cầm đỡ Châu Tấn dựa vào hắn, rồi nhận lấy từ tay cô.

Không cẩn thận chạm phải nơi mềm mại, Giang Cầm Cầm khẽ run rẩy. May mà ánh đèn trong bar mờ ảo, cả hai đều giả vờ không biết, cùng nhau dìu Châu Tấn ra xe.

Cô thở phào, tay vỗ nhẹ lên bộ ngực cao ngất: “May mà cậu đến kịp, bàn bên kia mấy tên côn đồ cứ huýt sáo suốt, sợ chết đi được!”

Hôm nay cô mặc áo len thấp cổ, nghiêng mặt liền thấy rõ chiếc cổ trắng ngần cùng đường cong kiêu hãnh dưới lớp len.

“Ái da, đợi chút! Tôi quên mất túi xách ở ghế rồi.” Giang Cầm Cầm vỗ trán, đang định gọi điện thoại thì phát hiện điện thoại và túi xách đều không thấy.

Lộ Khoan nhớ đến mấy tên “côn đồ” mà cô nhắc, mở hé cửa xe, cùng cô quay lại quán bar.

“Đi vậy sao, em gái?”

Tiếng huýt sáo thô tục vang lên, gã đàn ông xăm trổ bàn bên cạnh vừa đi vệ sinh về thì phát hiện hai “em gái” quay lại, lập tức bước tới.

“Mới chút đã tìm được trai bao rồi à? Gầy như thế có chơi được không?”

Giang Cầm Cầm mặt sa sầm, quấn chặt khăn hơn, loại người như vậy càng không thể để lộ thân phận.

Đúng lúc đó, Lộ Khoan giơ chân đá văng bàn tay đang vươn tới của gã xăm trổ, suýt nữa đã chạm vào phần nhạy cảm phía sau cô.

“Mẹ kiếp! Đánh nó!”

Khiêu khích quen thuộc, phản kích như thường lệ, cả quán bar lập tức loạn thành một đám..

Lộ Khoan đá văng đám nam nữ chắn đường, kéo Giang Cầm Cầm lao ra cửa, chạy vào một con ngõ tối.

Khu dân cư trong nội thành hỗn tạp, không đèn đường, là nơi thích hợp nhất để trốn.

Hai người chạy vào một hẻm nhỏ, bọn lưu manh đuổi theo khiến gà chó cả khu nháo nhào. May mắn là vài lần bọn chúng chạy qua chỗ ẩn nấp mà không phát hiện.

Hẻm chật hẹp, Giang Cầm Cầm và Lộ Khoan đứng mặt đối mặt, hai người chen sát vào nhau, hơi thở ấm nóng của hắn phả lên trán cô.

Dù đã có quần áo mùa đông ngăn cách, nhưng mùi hương và hơi thở pha trộn vẫn khiến không khí trở nên mờ ám ái muội.

Cô thầm thấy may mắn vì chiều cao chênh lệch hơn mười phân, nếu không mà phải thân mật thế này với một cậu nhóc kém mình sáu bảy tuổi thì thật sự là quá lúng túng.

Đột nhiên, cô cảm thấy một bàn tay to luồn ra sau lưng, chui vào túi quần bò phía sau của mình, xúc cảm ấm áp khiến cơ thể lâu ngày chưa được chạm vào run lên một trận.

“Ưm...!”

Giang Cầm Cầm mở to mắt đầy kinh ngạc, bản năng muốn hét lên, liền bị Lộ Khoan bịt miệng.

Cô cuống quýt giẫm gót giày cao gót thật mạnh lên mu bàn chân hắn, khiến hắn đau đến mức lập tức rút ra một vật, không ngừng vung vẩy trước mặt cô rồi thành thạo tháo pin ra, lúc này cô mới hiểu ra.

Hắn sợ tiếng chuông điện thoại làm lộ vị trí, trong lúc cấp bách mới làm thế.

Giang Cầm Cầm mặt đỏ bừng như lửa, chớp chớp đôi mi dài, dùng khẩu hình miệng nói “xin lỗi”. Đôi môi đỏ mọng như muốn nhỏ máu khiến Lộ Khoan suýt nữa không kìm được lòng.

“Cậu...!”

Cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt liếc xuống, khẽ mắng một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác, không nói gì nữa.

Tiểu đạo sĩ cười gượng, từ từ dắt cô ra khỏi hẻm, nhìn quanh một lượt rồi mới khập khiễng dìu cô trở lại xe.

Giang Cầm Cầm thấy hắn lúng túng mà phì cười, thầm nghĩ: thằng nhóc chưa trải sự đời đúng là dễ bị trêu ghẹo thật.

Lúc này Lộ Khoan lại đóng vai chính nhân quân tử, không nhắc đến chuyện mập mờ khi nãy nữa, chỉ nghiêm mặt hỏi: “Về khách sạn của đoàn phim không?”

Giang Cầm Cầm hơi sững lại: “Thôi đi, tìm khách sạn khác đi. Giờ đoàn phim bị phóng viên vây kín, về đó là cô ấy tiêu đời.”

Lộ Khoan liếc nhìn Châu Tấn đang bất tỉnh ở ghế sau, lập tức lái xe đến khách sạn năm sao duy nhất ở trung tâm thành phố, tự mình đi thuê một phòng lớn ở tầng cao nhất, sau đó mới nhắn Giang Cầm Cầm lén lút đi thang máy lên.

May mà bây giờ khách sạn chưa kiểm tra nghiêm ngặt, hai người cùng nhau đỡ Châu Tấn lên ghế sofa. Cô ấy lúc này cũng hơi tỉnh rượu, liền la lớn đòi uống tiếp.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc