“Nơi này là phòng trước kia của anh,vừa nghĩ tới hàng đêm em ngủ trên giường anh,bảo sao anh không động tâm?” Bàn tay to của hắn vỗ về eo cô,thoáng cái tiến vào bên trong áo.
“Đừng làm rộn, chúng ta vừa mới. . . . . .” Cô cầm bàn tay to của hắn,mắc cở nói không được nữa.
“Không đủ,bất kể ôm em,hôn em thế nào cũng không đủ.” Hắn khẽ hôn lên mặt cô,tóc mai,chui vào cổ,liếʍ lên dái tai.
“Tử Úy!” Người đàn ông này,thật đúng là tinh lực tràn đầy!
“Anh lại muốn muốn em, bảo bối.” Hắn dùng vật cứng rắng tượng trưng phái nam mập mờ đẩy lấy cô.
“Chán anh quá!” Cô còn đang vùng vẫy giữ tay hắn.
Hắn cười lớn kéo áo cùng quần cô xuống, “Thật phiền phức,sớm biết vừa rồi khỏi mặc vào,dù sao giờ cũng cỡi xuống.”
“Không được nói!”
“Được,không nói,anh sẽ trực tiếp làm!”
Hắn xoay người đặt cô xuống phía dưới,nóng bỏng hôn trên trán,mắt,mũi cùng hai gò má,nhưng khát vọng nhất vẫn là đôi môi đỏ mọng, đối với cô mà nói đây quả thực là hành hạ tàn khốc.
“Tử Úy, ” Hạ Vũ Thần vươn lưỡi liếʍ qua đôi môi,dụ dỗ nụ hôn của hắn, “Hôn em.”
Hắn lập tức dùng lưỡi trêu đùa cô,quyện lấy nước bọt lẫn nhau.”Vũ Thần,ŧıểυ ma nữ của anh,anh sẽ không cho em rời khỏi anh.”
“Ừ,em không đi —— a. . . . . . A. . . . . .” Mới nếm thử mây mưa,lập tức bị nụ hôn nóng bỏng đốt cháy .
“Anh muốn em,Vũ Thần,anh vĩnh viễn thấy không đủ.” Được cô ngầm đồng ý,hắn cởi đi áo ngực cùng qυầи ɭóŧ. . . . . .
Trải qua một trận mây mưa cuồn nhiệt cả hai nằm trên giường,ai cũng không muốn động.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tiêu Tử Uý yêu thương nhẹ xoa gương mặt sau khi hoan ái trở nên đỏ ửng của Hạ Vũ Thần.
Cô dựa sát vào trong ngực hắn, ôm chặc hắn, “Không cần lo người khác nói thế nào, chúng ta vẫn là chúng ta.”
“Nhưng anh muốn biến em thành người của anh,chỉ thuộc về một mình anh.” Hắn muốn độc chiếm và bảo vệ cô thật quá mạnh mẽ
“Em là của anh.” Cô hôn lên môi hắn giống như đồng ý, “Vĩnh viễn chỉ thuộc về anh.”
“Vũ Thần ——”
“Anh yêu em.”
Hai người gạt mọi người yêu thương lẫn nhau.
Có tình yêu Hạ Vũ Thần càng thêm động lòng người,giống như một đóa hoa mặt trời sáng ngời chói mắt,ngay cả Tiêu lão tiên sinh cũng nhìn ra.
Hạnh phúc đắm chìm trong tình yêu làm sao cũng giấu không được!
Buổi chiều,bọn họ ở nhà ấm ngắm hoa cùng hưởng thụ ánh mặt trời.
“Cháu và thằng nhóc kia đã hiểu rõ rồi sao?” Tiêu lão tiên sinh cười nói.
Hạ Vũ Thần nghe vậy sợ hết hồn,liều chết giả bộ ngu, “Ngài,ngài đang nói gì?Ngài nói gì tôi nghe không hiểu.” Cô dùng động tác uống trà để che dấu kích động trong lòng.
“Tuy ta già nhưng chưa đến mức lú lẫn,ta nhìn ra được.”
“Tiêu bá bá,cháu. . . . . .” Làm sao giải thích đây? Tình yêu vốn không có lý do!
“Ta không có ý trách cháu,Vũ Thần, ngược lại ,ta còn mở ra hai tay hoan nghênh cháu trở thành vợ con ta.” Ông cười ranh mãnh.
“Tiêu bá bá,ngài nói đến đâu rồi? Cháu không nghĩ như vậy!” Cô gắt giọng.
“Nhóc con hay mắc cỡ!”
“Không có,ngài đừng nói lung tung!”
“Tên nhóc nhà ta không tốt sao? Nếu như cháu không muốn gả cho hắn,tại sao chịu ở chung với nó?” Tiêu lão tiên sinh vẫn còn có chút bảo thủ.
“Cháu và Tử Úy chỉ mới quen nhau,tạm thời chưa nghĩ đến vấn đề kết hôn.” Đây là lời nói thật,huống chi giữa bọn họ còn có một bí mật!”Đừng nghĩ muốn cháu hầu hạ cả hai cha con ngài,cháu bận cô cùng.” Cô đưa chén thuốc lên phía trước, “Uống thuốc đi.”
“Có thể đổi không? Những thứ thuốc chán ngắt này mùi tệ quá!Đầu lưỡi của ông kháng nghị rồi đây!” Tiêu lão tiên sinh cũng giả bộ đáng thương.
“Trả giá cũng vô dụng ,nhanh uống thuốc nào!” Cô cười khẽ,làm bộ hung dự.
“Dạ,y tá đại nhân.” Ông uốn cạn chén thuốc,nhíu một khuôn mặt già nua, “Wow! Thật là khổ.”
Cô lại đưa đến một chén nước, “Tiêu bá bá,bác có cần nói với Tử Úy. . . . . .”
“Tạm thời không nên.” Ông biết ý cô chỉ căn bệnh của ông.
“Nhưng ——”
“Lúc đến,nó tự nhiên sẽ biết.”
“Ừ.”
Một già một trẻ cứ như vậy rỗi rãnh hưởng thụ khoảng thời gian sau giờ ngọ.