Một phòng bệnh riêng trang bị đầy đủ thiết bị nhưng tràn đầy mùi thuốc tiêu độc,bác sĩ nhìn ông lão gầy yếu nằm trên giường bị bệnh hành hạ lâu ngày.
“Ông Tiêu” Bác sĩ khó khăn mở miệng,”Kết quả kiểm tra đã có.”
Tiêu lão tiên sinh rất kiên cường phấn chấn tinh thần,”Nói đi! Đừng giấu diếm,ta có thể chịu được .”
“Tôi phải nói cho ông biết tin xấu,bệnh của ông không khả quan,ung thư gan đã đến thời kì cuối,tế bào ung thư cũng đã khuếch tán toàn thân.”
“Ý ông nói,ta sắp chết?” Tiêu lão tiên sinh không hoảng sợ luống cuống,ngược lại vô cùng bình tĩnh,một đôi mắt sắc bén nhìn rõ nhân tình thế sự không hề bị bệnh tật đánh ngã,ngược lại lấp lánh tia sáng.
Bác sĩ không nói gì,chẳng khác gì ngầm thừa nhận.
“Tôi còn sống được bao nhiêu ?”
“Nhiều nhất có thể chống đỡ nửa năm.” Đó là dự đoán lạc quan nhất,đã tới tình trạng này ai cũng không thể chính xác nói ra lúc nào. . . . . .
“Nửa năm?” Tiêu lão tiên sinh chậm rãi nhắm mắt lại, “Nửa năm,đủ rồi.”
“Ông Tiêu,không nên quá tuyệt vọng,chỉ cần an tâm nghỉ ngơi cùng với chữa bệnh đúng kỳ,rất nhiều bệnh ung thư đều có thể sống lâu hơn dự đoán.Tôi tin tưởng ông nhất định có thể sống lâu hơn .”
“Bác sĩ Hứa,cô không cần nữa an ủi tôi nữa.Tôi cũng không sợ chết,chẳng qua hi vọng trước khi chết có thể hoàn thành tâm nguyện,tránh để tôi mang theo tiếc nuối rời đi,chết không nhắm mắt.” Tiêu lão tiên sinh tự giễu nói.
“Ông Tiêu,ông có tâm nguyện gì? Nếu tôi có thể giúp ngài việc gì cứ việc nói,tôi nhất định sẽ cố hết sức .”
“Tôi hy vọng có thể về nhà.”
“Về nhà?”
“Đúng vậy,nếu chỉ còn sống có nửa năm,tôi hy vọng có thể chết ở nơi mình quen thuộc,chứ không phải trong phòng bệnh lạnh lẽo này.”
Cho dù phòng trong bệnh viện đã vô cùng có hơi người,không còn một mảnh trắng bệch,nhưng bệnh viện dù sao cũng là bệnh viện,dù xa hoa thoải mái thế nào so ra đều thua nhà mình,đó là ấm áp dù có tiền cũng mua không được .
Mặc dù trong nhà cũng chỉ còn lại một mình ông lão cô đơn như ông.
“Nhưng tình trạng sức khỏe của ông. . . . . . ông cần được bảo hộ dưới mọi thời tiết mới được.” Bác sĩ Hứa suy nghĩ đến sức khỏe người già thường không tốt,với lại sau này lỡ xảy ra chuyện gì,ở nhà không có ai bên cạnh rất dễ gặp nguy hiểm.
“Không thành vấn đề,tôi có quản gia cùng người giúp việc.”
“Tôi có một y tá có kinh nghiệm,có thể chăm sóc bệnh của ông.Ông có muốn lựa chọn người nào chưa?”
“Vậy không thành vấn đề.” Tiêu lão tiên sinh như có như không nhếch cao khóe miệng,nhìn về phía ŧıểυ ý tá thanh tú động lòng người đứng phía sau bác sĩ Hứa, “Tôi muốn Vũ Thần,không biết có được không?”
Bác sĩ Hứa không hiểu nhìn y tá đứng bên cạnh vẫn không nói chuyện “Cô Hạ?”
Từ sau khi Vũ Thần tốt nghiệp chuyên môn liền đến bệnh viện Kim gia công tác đã hơn hai năm,làm việc nhiệt tình,phục vụ cẩn thận,được rất nhiều bệnh nhân cùng người nhà khen tốt,thậm chí có một số người muốn làm mai cho cô!
Kể từ ngày ông Tiêu nằm viện tới nay,cô luôn đảm nhiệm y tá bên cạnh,khiến cho ông Tiêu từ người khó chịu trở thành ngoan ngoãn nghe theo,cô nói gì ông nghe nấy.
Nếu để cô đi nói không chừng sẽ có ít cho bệnh tình ông Tiêu.
“Cô Hạ,ý của cô thế nào?”
“Tiêu lão tiên sinh trước đó đã hỏi tôi,trải qua mấy ngày suy nghĩ,tôi quyết định đến nhà ngài ấy đảm nhiệm đặc biệt chăm sóc.” Hạ Vũ Thần mỉm cười nhìn Tiêu lão tiên sinh,nói ra quyết định của cô
“Như vậy ông Tiêu,ông có thể xuất viện về nhà.” Bác sĩ thoải mái nói.
“Thật tốt quá.” Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Tiêu lão tiên sinh xuất hiện tia mừng rỡ đã lâu không thấy.
“Trước đừng quá vui mừng,vào mỗi tuần ông đều phải đến bệnh viện kiểm tra, đây là dặn dò của bác sĩ,tuyệt đối không thể quên.”Bác sĩ Hứa nhắc nhở.
“Không thành vấn đề.”
“Còn nữa,cô Hạ,cô trước đến phòng nhân sự làm đơn giữ chức dừng lương,rồi đến phòng làm việc của ta,có chút chi tiết ta muốn nói với cô.”
“Dạ.”
Đang lúc Hạ Vũ Thần xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh,Tiêu lão tiên sinh lên tiếng.
“Còn có một chuyện. . . . .”
“Chuyện gì?” Bác sĩ Hứa hỏi.
“Là Hạ Vũ Thần .”
“Tôi?” Hạ Vũ Thần không hiểu lặp lại câu hỏi
Bên trong phòng một khoảng yên lặng,đợi chờ Tiêu lão tiên sinh giải đáp án.
“Vũ Thần, ” Tiêu lão tiên sinh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt,giống như đang thẹn thùng rồi nói: “Tôi. . . . . . Tôi muốn xin cô gả cho tôi.”
“Cái gì?” Bác sĩ Hứa không thể tin nhìn hai người.Cô hạ bất quá chỉ là cô bé mới hai mươi tuổi,còn ông Tiêu này đã sáu mươi tuổi,huống ông tùy thời sẽ có nguy hiểm tánh mạng,chẳng lẽ trong khoảng thời gian này giữa hai người đã xảy ra mối tình vong niên?