Tống Lâm hài lòng chỉ vào bếp: “Canh nấu xong rồi, uống cùng anh đi.”
Hứa Tư Đình đã ăn trước đó, hơn nữa cô đang giảm cân nên vội lắc đầu: “Không cần đâu, em ăn rồi, anh ăn đi.”
Tống Lâm mỉm cười, không hề có ý ép buộc.
Hứa Tư Đình nhìn Tống Lâm đi vào phòng bếp, khóe miệng không khỏi cong lên. Bầu trời đầy sao rất đẹp, đây là lần đầu tiên cô được người khác phái tặng hoa, cảm giác cũng không tệ lắm.
Sau khi về phòng, Hứa Tư Đình kể chuyện mình được tặng hóa cho Thời Bồi nghe. Thời Bồi vừa về đến nhà, nhìn thấy tin nhắn Wechat Hứa Tư Đình gửi thì lập tức hiểu rõ. Hôm nay lúc cô hỏi, vừa hay Tống Lâm đứng ở phía sau, nếu Tống Lâm có ý với Hứa Tư Đình, chắc chắn anh sẽ làm gì đó.
Chỉ là Thời Bồi không ngờ anh lại tặng nhanh đến vậy.
Thời Bồi: [Nhận thì nhận đi, cậu ngại thì tặng anh ấy quà đáp lễ cũng được.]
Thấy câu trả lời của Thời Bồi, Hứa Tư Đình nhíu mày, tặng đồ cho Tống Lâm ư?
Cô nên tặng gì đây? Tống Lâm thích cái gì?
Hứa Tư Đình hỏi tiếp: [Nên tặng gì nhỉ?]
Thì Bồi khóc thét: [Cậu tra Baidu đi.]
Hứa Tư Đình buồn rầu.
Đúng lúc nhà bên cạnh truyền đến tiếng chó sủa, hai mắt Hứa Tư Đình lập tức sáng lên, hay là tặng thức ăn cho chó.
Nghĩ vậy, Hứa Tư Đình vào trang thương mại điện tử tìm được một loạt các thương hiệu thức ăn cho chó. Tới đây Hứa Tư Đình lại đau não, không biết Đậu Đậu thích loại nào.
Cô nhụt chí quăng điện thoại xuống, chạy ra ban công thu quần áo, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn về hướng nhà đối diện. Tống Lâm cũng đang thu quần áo, anh không chú ý tới bên này.
Đối diện với tầm mắt Hứa Tư Đình là quần lót của anh.
Hứa Tư Đình vội cụp mắt, mặt dần nóng lên.
Dọn xong quần áo, Hứa Tư Đình chạy nhanh vào nhà, nhưng không khống chế được lực tay nên tiếng đóng cửa vang lên rất lớn. Tống Lâm nhìn sang chỉ thấy tấm rèm Hưa Tư Đình vừa kéo lại.
Tống Lâm mỉm cười vui vẻ.
Hôm sau Hứa Tư Đình vừa ra khỏi cửa đã gặp Tống Lâm, anh mặc áo măng tô màu xám, cổ đeo khăn màu xanh ngọc.
“Chào buổi sáng.”
Tống Lâm há miệng thở dốc, “Chào buổi sáng.”
“Anh phải ra ngoài à?”Hứa Tư Đình vừa hỏi vừa khóa cửa, trông Tống Lâm không giống người làm công việc hành chính từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, đừng nói là đến cửa hàng sách của cô nhé.
“Ừ, anh muốn đi mua sách.”
“…..”
Thấy cô không trả lời, Tống Lâm nghiên đầu nhìn cô, trong mắt có ý cười, “Đi cùng đi.”
Hứa Tư Đình gật đầu.
Trong thang máy, Hứa Tư Đình có cảm giác Tống Lâm luôn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng. Cô muốn đưa quà cho anh, nhưng tìm mãi vẫn chưa thấy thời điểm thích hợp
Sau một hồi im lặng, Hứa Tư Đình hoảng hốt nhìn Tống Lâm.
“Tranh vẽ.”
“Anh thích tranh vẽ?”
Tống Lâm gật đầu. Mắt Hứa Tư Đình sáng bừng, nếu anh thích tranh thì cô sẽ tặng anh một tập tranh sông núi.
Lúc họ đến nơi, Thời Bồi không quá bất ngờ, vui vẻ đón tiếp Tống Lâm.
“Em đi đun nước, anh cứ chọn từ từ.” Hứa Tư Đình cầm ấm đi vào sâu trong cửa hàng.”
Ánh mắt Tống Lâm luôn dõi theo cô cho đến khi không thấy bóng người mới lưu luyến rời đi.
Thời Bồi khoanh tay trước ngực nhìn anh với vẻ mặt “Tôi đã thấy hết”.
Tống Lâm ngượng ngùng ho khan vài tiếng che giấu cảm giác xấu hổ, song vẫn không dám nhìn thẳng vào Thời Bồi.
“Anh trai, anh thích Tư Tư nhà em đúng không?” Thời Bồi vào thẳng vấn đề.
Tống Lâm ngơ ngác một hồi, nhìn sang mới thấy Thời Bồi có vẻ nghiêm túc, không hề có ý chọc ghẹo. Anh hít một hơi thật sâu để lấy dũng đón nhận ánh mắt của Thời Bồi, sau đó trịnh trọng gật đầu.
Thời Bồi im lặng.
Tống Lâm cầm giấy, “Tôi thích cô ấy.”
“Cô ấy là ai?”
Tống Lâm viết, “Hứa Tư Đình”
Thời Bồi đã đoán được từ trước, Tống Lâm cái gì cũng tốt, chỉ trừ việc không thể nói chuyện. Bảy chữ trên tờ giấy kia tựa như lời thề của Tống Lâm, rực rỡ chói mắt. Thời Bồi cầm lấy tờ giấy quơ quơ, “Đây là bằng chứng.”
Tống Lâm thắc mắc
Lúc này, Hứa Tư Đình đi ra, thấy sắc mặt hai người bất ổn bèn hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì đâu.” Thời Bồi cười, nhét tờ giấy vào túi.
Tống Lâm cũng cười theo.
Hứa Tư Đình hoang mang sờ đầu, cầm nước đi cắm.
Sau khi Tống Lâm đi, Thời Bồi đột nhiên nói với cô, “Tư Tư, Tống Lâm có vẻ rất tốt.”
“………”
Hứa Tư Đình nhìn cô, cảm thấy hôm nay đối phương vô cùng kì quái.
Lúc sắp về, Hứa Tư Đình nhớ ra Tống Lâm thích tranh nên đã mua một cuốn “Chìm nổi”, gói thật đẹp rồi bỏ vào túi. Thời Bồi hỏi, “Tặng Tống Lâm à?”
“Sao cậu biết?”
“Đoán.”
“Đoán chuẩn đấy!”
Thời Bồi nhếnh miệng, tiếp thu nhanh phết. Cô mới chỉ gợi ý một tí mà đã tặng đồ cho người ta, hơn nữa còn là bản tranh to nhất, đúng là chịu chơi.
Tối đó sau khi về nhà, Hứa Tư Đình đến trước cửa nhà Tống Lâm, cô vừa gõ cửa thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng phụ nữ. Hứa Tư Đình ngẩn ngươi, là bạn gái của anh ấy ư?
Mẹ Tống Lâm ra mở cửa.
Lòng Hứa Tư Đình nhẹ bâng.
Thấy cô đứng ngây ngốc không có bất kì phản ứng gì, Ôn Di kéo cô vào nhà, “Cháu tìm A Lâm có việc gì không, thằng bé chưa về, cháu ngồi chờ nó nhé.”
Bà hỏi tiếp: “Dì vừa hầm canh và làm vài món, cháu ở lại ăn tối được không?”
“Cháu, cháu ăn rồi ạ.”
“À…” Ôn Di mặc dù tiếc nuối nhưng cũng không ép buộc, “Vậy cháu đợi một lát.”
Hứa Tư Đình vừa ngồi xuống thì thấy Đậu Đậu chạy tới. Cô sờ lông xù trên đầu nó, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết. Ôn Di cầm hoa quả, đồ uống, bánh quy, khoai tây chiên ra để đầy trên bàn.
“Cháu cứ ăn thoải mái, hết lại lấy trong tủ lạnh ra.”
Hứa Tư Đình nuốt nước miếng, ngại ngùng nói, “Dì ơi, cháu không đói ạ.”
Ôn Di nói: “Không sao, khi nào đói thì ăn.” Bà nói và mở một gói khoai tây chiên, nhìn Hứa Tư Đình với vẻ mặt muốn thấy cô ăn.
Hứa Tư Đình không còn cách nào khác đành ăn một miếng.
Ôn Di: “Ngoan quá.”
Ôn Di đặt gói khoai xuống rồi đi vào bếp.
Hứa Tư Đình thở phào, mẹ Tống nhiệt tình quá làm cô hơi ngại.
Vào đến phòng bếp, việc đầu tiên Ôn Di làm là nhắn tin cho con trai: “Tư Đình sang, về nhanh.”
Tống Lâm trả lời: “Con về ngay.”
Ôn Di mỉm cười cầm điện thoại di động, vừa xào rau vừa hát ngâm nga.
Nghe thấy tiếng hát vọng ra từ bếp, Hứa Tư Đình dần thoải mái hơn.
Chuông cửa vang lên, Ôn Di ngó ra bảo cô: “Tư Đình, cháu mở cửa giúp dì với, chắc là A Lâm về đấy.”
Hứa Tư Đình đứng dậy mở cửa.
Tống Lâm cười dịu dàng, tay cầm theo một túi hoa quả và hai cốc trà sữa.
“Cho em.”Tống Lâm dúi hoa quả và trà sửa vào tay Hứa Tư Đình. Hứa Tư Đình luống cuống tay chân cầm lấy, “Cho em á? Không cần đâu, dì mang ra rất nhiều đồ ăn cho em ăn.”
Tống Lâm bước vào nhìn đống đồ ăn vặt nằm rải rác trên bàn trà, vui vẻ viết, “Không sao, ăn nhiều một chút.”
Sao ai cũng nhiệt tình vậy chứ!
Hứa Tư Đình bắt đầu không đỡ nổi.
Vẫn nên nhanh nhanh tặng xong đồ rồi đi về thôi, nhà này cứ là lạ sao sao a.
“Đúng rồi, em có quà cho anh này, là một tập tranh.” Hứa Tư Đình đặt đồ anh mới đưa cho cô lên sofa rồi lấy từ trong túi ra album “Chìm nổi”. Tống Lâm nhìn thấy bên trong bèn lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Cầm lấy đi.” Hứa Tư Đình cố ý đưa cho anh.
Tống Lâm mím môi, mắt hơi không vui. Hứa Tư Đình vô cùng kiên trì nên Tống Lâm đành cầm lấy mở ra trước mặt Hứa Tư Đình. Hai chữ nổi làm từ thiếc vàng đập vào mắt Tống Lâm, anh dùng ngón tay sờ lên.
Hứa Tư Đình nói: “Có vẻ anh rất thích tranh nên em muốn tặng anh tập tranh đẹp nhất. Đây là bảo bối em mới phát hiện gần đây, kĩ thuật vẽ tranh đẹp đến mức như được tạo ra bởi bàn tay của thần tiên. Anh xem xong chắc chắn sẽ thích…”
Hứa Tư Đình nói không ngừng.
Tống Lâm bình tĩnh nhìn cô, nhắc đến người đó, mắt cô sáng bừng lên, chắc chắn cô rất thích họa sĩ này. Ngực Tống Lâm như bị thứ gì đó lấp đầy, anh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng mê người của Hứa Tư Đình, đột nhiên ngồi xổm xuống dùng tay che mặt, hai tai đỏ bừng.
“Anh, anh sao vậy?” Hưa Tư Đình câm nín.
Tống Lâm lắc đầu.
Tóc của anh đen và mềm mại, ngồi xổm xuống không khác gì Đậu Đậu lúc muốn được vuốt ve cưng nựng.
Hứa Tư Đình không kiềm chế được, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc anh.
Cảm nhận được xúc cảm trên đầu, Tống Lâm viết giấy, “Cảm ơn em, anh rất thích.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hứa Tư Đình rút tay lại, chỉ vào phòng bếp: “ Em về trước đây, anh nói với dì một tiếng giúp em nhé.”
“Ừ.”
Ôn Di ra ngoài không thấy Hứa Tư Đình nên biết là cô đã về. Bà nhìn tập tranh trên tay Tống Lâm, tò mò hỏi: “Con tự mua tranh của mình tặng cho ai thế?”
Tống Lâm lắc đầu, ôm tập tranh vào lòng.
Khóe miệng cong nhẹ.
Ôn Di cũng bị hành động của anh thu hút, sau khi gặp cô gái kia, quả thật con trai bà đã thay đổi rất nhiều.
Hứa Tư Đình về nhà dọn dẹp một lúc, sau đó nằm lướt Weibo thì thấy Ý Lâm Sơn Thủy update: “Album cô ấy tặng, quá ngọt ngào.”
Ảnh đính kèm là bìa “Chìm nổi”.
Lòng Hứa Tư Đình ngọ nguậy không yên, Đại Đại tâm sự chuyện tình yêu, phía dưới có rất nhiều bình luận tan nát cõi lòng.
“Đại Đại, đừng mà aaaa.”
“Mùi vị tình yêu nồng nàn, Đại Đại đừng si mê như thế, sách có gì đâu mà ngọt.”
“Thất tình.”
“+1 lầu trên.”
“+1 lầu trên.”
“Đại Đại không còn… là của chúng ta nữa rồi, khóc chít chít…..”
……….
Hứa Tư Đình lướt từ trên xuống dưới, khóe miệng cong lên bình luận: “Chúc mừng Đại Đại.”
Một lát sau, Weibo báo có thông báo mới.
Hứa Tư Đình thấy.
Ý Lâm Sơn Thủy: “Cảm ơn @Tsx”
Mẹ nó! Hứa Tư Đình kích động, không ngờ Ý Lâm Sơn Thùy lại trả lời cô.
Hứa Tư Đình rất muốn nhảy cẫng lên nhưng lại sợ ảnh hưởng đến tầng dưới nên đã phi vội ra ban công. Đến lúc bình tĩnh hơn, cô mới cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên vừa quay đầu về phía sau đã thấy Tống Lâm đang nhìn chằm chằm. Hứa Tư Đình xấu hổ mở miệng: “Chào anh, trùng hợp quá.”
Tống Lâm hỏi: “Có chuyện gì vui à?”
“Có.” Hứa Tư Đình gật đầu cái rụp, “Đại Đại vừa trả lời em trên Weibo, em rất rất vui nên không kìm được, anh đừng trách nhé.”