Nhưng mà, cuộc sống như vậy lại bình yên quá. Mãi cho đến một ngày, bạn cùng lớp Trương Văn gọi tôi: “Này, Tiểu Dạ, tối nay muốn kích thích một chút không?”
“Mấy người lại muốn làm gì?” Nghe Trương Văn vua quái gỡ này, tôi luôn cảm thấy lời cậu ta mưu ma chước quỷ.
Cậu ta thần bí nói: “Đĩa Tiên, cậu nghe nói đến chưa?”
*Đĩa Tiên là tiên sống trong đĩa, nhưng không phải lúc nào cũng ở trong đĩa vậy nên muốn gọi được đĩa tiên người gọi cần phải dùng ý niệm và khi đĩa tiên xuất hiện thì chiếc đĩa sẽ động đậy và trả lời câu hỏi của người gọi. Có thể sẽ linh nghiệm hoặc không. Điều này hoàn toàn phụ thuộc vào tính cách của đĩa tiên. Vì vậy tâm thành tất linh còn nếu người gọi có ý đồ bất chính thì có thể sẽ mời quỷ thay vì tiên. Nên tuyệt đối không được nói bậy.
Tôi kinh hãi: “Mấy cậu sao lại muốn mời thứ đó! Nghe nói nếu không đưa nó quay về, sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ.”
Trương Văn không hề để ý xua tay, phán đoán như chuyên gia: “Không thể đưa nó quay về tỷ lệ nhỏ lắm, với lại, mọi người gọi nó là tiên mà? Đã nói lên nó không muốn hại người.”
Tôi nhíu mày: “Loại chuyện kỳ bí khó nắm chắc thế này, tôi nghĩ đừng động vào thì hơn. Với lại trường học có nội quy, không phải trên văn bản đã đưa ra nội quy rõ ràng không được đụng vào mấy thứ này hay sao?”
Nói mới nhớ, tại sao trường học lại đưa nội quy cấm động đến Đĩa Tiên nhỉ, thật là hơi quái dị, làm cho người ta không thể hiểu nổi.
Cậu ta cười hì hì nói: “Vậy cậu đối phó với lần thi toán cấp tốc này? Nghe nói chỉ cần mời Đĩa Tiên, thì cậu có thể hỏi nó bất kỳ vấn đề nào. Haha, không phải chứ, tôi nói này, mặc dù thành tích của cậu tốt hơn chúng tôi, nhưng mà đến mức đủ tiêu chuẩn còn xa lắm.”
Quả thật, điểm toán của tôi chẳng tốt chút nào. Nhưng không đến nỗi phải đi cầu Thần bái Phật, huống chi là Đĩa Tiên, nghe cái tên này tôi đã thấy rùng mình.
“Tôi không tham gia đâu.” Tôi không chút do dự lắc đầu.
“Thật sao?”
Chẳng thèm để ý đến cậu ta, tôi quay đầu đi.
Nhưng sau lưng lại truyền đến giọng nói vang dội của Trương Văn: “Tối nay 12 giờ, tôi, cậu, Cẩu Hùng, Áp Tử và Tuyết Doanh 5 người đến lớp học. Nhất định phải tới nha!”
Mẹ nó! Tên nhãi con đó thật đúng là chẳng để ý đến tâm trạng của người khác.
Thế là buổi tối hôm đó, cuối cùng tôi vẫn đến. Về phần tại sao tôi lại đi, thì ngay cả chính tôi cũng không rõ nữa. Có thể là sâu trong lòng tôi, rất hứng thú đối với mấy thứ thần bí kỳ quái này đi.
Trước 12 giờ đêm.
Bóng đêm bao phủ cả trường học.
Thường nghe người ta nói, trường cấp 2 này được xây trên bãi tha ma, trời vừa tối, những linh hồn và oán khí sẽ bay ra, du đãng bốn phía trong sân trường.
Tất nhiên tôi không tin loại chuyện hoang đường này, nhưng thấy màn đêm buông xuống, dãy lớp học lẻ loi trơ trọi đứng đó, tôi vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát. Quả nhiên, trường học sở dĩ có nhiều truyền thuyết khủng bố thế này, cũng là nhờ nhiệt độ ban ngày và ban đêm của nó tương phản một cách rõ rệt.
Đang trên đường đi, tôi gặp hoa khôi của lớp Tuyết Doanh. Thành tích cũng không tệ, nhưng khi thấy cô ấy đến tham gia thì tôi rất bất ngờ.
“Thật sự phải mời nó đến à?” Tuyết Doanh rụt rè kéo góc áo tôi hỏi.
“Đây không phải kế hoạch của mấy cậu à? Tôi chỉ là cộng tác viên, chẳng hiểu gì đã bị mấy cậu kéo đến đây.” Tôi lạnh lùng trả lời.
“Nhỏ giọng thôi, kẻo bảo vệ đến thì tiêu rồi.” Áp Tử thở dài một tiếng, nhẹ nhàng mở cửa lớp học, sau đó năm người chúng tôi đi vào.
Tôi kéo một cái ghế ngồi xuống, lạnh lùng nhìn bổn người đang lo lắng kia, kéo bàn lại, thắp nến, trải bản đồ bát quái ra, sau đó lấy ra một cái đĩa như đĩa cúng ông Táo. Dụng cụ đơn sơ, có điều cái trò chơi Đĩa Tiên này, vì nó đơn giản nên rất phổ biến.
“Ai trước tiên?” Cẩu Hùng cầm đĩa hỏi, cậu ta là bá chủ một phương, cơ thể cao to khiến nhiều người e ngại.
5 người im lặng.
Im lặng hồi lâu, Áp Tử nói: “Để tôi thử xem, trong này tối như vậy, hừm, tính ra thì để Tiểu Dạ đi. Tiểu Dạ và Tuyết Doanh dẫn đầu, loại trai đẹp gái xinh này tổ hợp lại chắc chắn thành công. Tôi đề nghị thế này được không?”
Áp Tử là đàn em của Cẩu Hùng, chạy vặt. Một tên nhóc nhát gan sợ phiền phức.
Tôi hừ một tiếng: “Từ đầu tôi đã nói, tôi chỉ tới góp vui, tuyệt đối sẽ không tham gia. Với lại không phải là Trương Văn thề sắt son, khí thế như vậy, sao lại đoạt với cậu ta, cậu ta và người khác không được sao?” Tôi nhìn Trương Văn nói: “Này, loại hào hùng của tráng sĩ xông pha phía trước đâu rồi?”
“Ai trốn chứ!” Cậu ta lắp ba lắp bắp nói: “Đi thì đi, có một mạng mà. Cùng lắm thì 20 năm sau trở thành hảo hán.” Nói xong thì thật sự ngồi xuống trước bàn.