Sau khi cô ấy chết, tôi đã tự chuốc say mình bằng men rượu, sau đó học cách dùng ma tuý!” Anh ta thẫn thờ nhìn lên trần nhà, chậm rãi nói tiếp: “Đây là nơi cô ấy chết, cô ấy dùng chiếc khăn lụa tôi tặng để thắt cổ tự sát.”
Tôi và Tuyết Doanh nhìn nhau. Tôi gãi đầu, ngập ngừng hỏi: “Người anh đang nói đến có phải là cô giáo trẻ tuổi đã tự sát trong căn phòng này, cách đây hơn mười mấy năm về trước?”
“Đúng vậy. Hai người không thể tưởng tượng được đâu… Tôi đã yêu cô giáo của mình!”
Chung Đạo bật cười, cười rất lớn, những giọt nước mắt bắt đầu giàn giụa: “Tôi là con trai của thầy hiệu trưởng. Tôi không cần chăm chỉ học hành mà vẫn có được điểm số cao như mình mong muốn. Tất cả những thành tích mà tôi có được là giả, tất cả giáo viên bộ môn đều muốn lấy lòng bố tôi,cho dù tôi thi cử như thế nào, thậm chí nộp giấy trắng, tôi vẫn được điểm tuyệt đối. Chỉ có cô giáo Cao Tú đối xử tốt với tôi. Cô ấy rất nghiêm khắc, không quan tâm bố tôi là ai, thân phận ở trường của tôi đặc biệt như thế nào… Cô ấy nói một là một, hai là hai, dần dần tôi phát hiện rằng ánh mắt mình không thể rời khỏi người cô ấy. Tôi đã yêu cô ấy, yêu chính cô giáo của mình! Hừ, các người nói xem, đó có phải là một chuyện rất vô lý không?”
“Khi ấy, mối quan hệ của anh và Lý Bình là gì?” Tôi ngẫm nghĩ, lên tiếng hỏi anh ta.
Chung Đạo nhớ lại: “Bình Nhi là bạn gái của tôi.”
“Mỗi lần tôi muốn nói lời chia tay với cô ta, cô ta đều van xin, quỳ xuống đất ôm lấy chân tôi không buông. Tôi đã nói rằng tôi không còn yêu cô ta nữa, cô ta vẫn không nghe. Thậm chí, cô ta còn lấy việc cắt cổ tay để dọa dẫm tôi, ép tôi không được rời xa cô ta.” Anh ta đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt: “Thậm chí, có một ngày kia, cô ta chạy tới nói với tôi rằng mình đang mang trong người đứa con của tôi. Tôi khá bất ngờ, bởi vì bản thân tôi chưa bao giờ có hành động nào vượt rào với cô ta. Nhưng Bình Nhi thề sống thề chết rằng đứa bé chính là con tôi, cô ta nói rằng tôi có thể không thừa nhận nó, thậm chí vì tương lai của tôi, cô ta sẽ phá bỏ cái thai trong bụng. Tôi mặc kệ cô ta, quay người bỏ đi.”
“Nhưng không lâu sau, cô ấy lại hẹn tôi đến đình cổ. Bình Nhi ra vẻ thần bí đưa cho tôi một chiếc túi. Tôi mở ra và nhìn vào trong, xém chút nữa thì buồn nôn. Bên trong túi là một đứa bé, đứa bé đã chết! Trên mặt đứa bé dính đầy máu, dường như mới vừa được sinh ra từ trong bụng mẹ. Trên cuống rốn vẫn còn dính một cộng dây rốn rất dài…”
Chung Đạo nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt nhợt nhạt xanh xao, dường như anh ta có nỗi sợ hãi rất lớn đối với đoạn ký ức đó: “Bình Nhi nhìn tôi cười, nụ cười khiến tôi không rét mà run. Cô ta nói cô ta đã giết chết con của chúng tôi, tôi sẽ không còn phải lo lắng việc bị người khác lời ra tiếng vào. Tôi cảm thấy chuyện này thật khó tin, nên đã mặc kệ cô ta và bỏ đi. Nhưng tôi không biết rằng, ngay lúc tôi rời đi, đó là khoảnh khắc vĩnh biệt. Sau đó, Bình Nhi mất tích, tôi nghĩ rằng cô ta đã hoàn toàn thất vọng về tôi, nên đã một mình đi đến một nơi không còn ai biết cô ta là ai…”
“Cậu có tin lời anh ta nói không?” Tuyết Doanh kề sát miệng vào tai tôi.
Tôi thở dài: “Câu chuyện của anh ta rất logic. Mặc dù nó khác xa hoàn toàn với những truyền thuyết chúng ta đã từng nghe được ở trường học, nhưng nó có độ đáng tin cậy nhất định.”
Tuyết Doanh nhìn Chung Đạo, cô ấy lớn tiếng hỏi: “Nếu anh không phải hung thủ, tại sao nửa đêm anh lại đến căn phòng này tìm tài liệu học sinh?”
“Sổ tài liệu học sinh của tôi sao?” Chung Đạo ngạc nhiên, anh nghiêng đầu: “Trước nay tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm món đồ đó.”
“Vậy anh đến đây để tìm thứ gì?” Tôi tò mò hỏi.
"Một món đồ tôi bỏ quên cách đây mười mấy năm.”
Trên gương mặt sầu não của Chung Đạo xuất hiện vài tia ngọt ngào: “Một chiếc khăn quàng cổ, đó là món quà sinh nhật tôi tặng cho cô ấy. Mặc dù cô giáo nói rằng tôi còn quá nhỏ, cô ấy không thể chấp nhận tôi. Tôi đã gắng sức năn nỉ, cầu xin, cuối cùng cô ấy đã nhận chiếc khăn quàng cổ bằng lụa màu hồng ấy. Tôi được biết, sau khi cô ấy tự sát, chiếc khăn quàng cổ đã được tháo xuống và cất giữ tại đây. Nhưng cho đến ngày hôm nay, tôi mới có đủ can đảm để hạ quyết tâm đến đây tìm nó!”
“Đúng rồi, tôi nhất định phải tìm ra nó!” Chung Đạo chầm chậm đứng dậy, anh ta ngồi xổm trước tủ tài liệu, tiếp tục tìm kiếm.
“Anh đang muốn thì thứ này có đúng không?” Tuyết Doanh thoáng ngại ngùng, cô ấy đưa chiếc khăn quàng cổ về phía anh ta.
Chung Đạo há hốc miệng, toàn thân bắt đầu run rẩy kịch liệt, cầm chiếc khăn quàng cổ, anh ta vẫn không ngừng run lên: “Là nó, chính là nó.” Anh ta lẩm bẩm, những giọt nước mắt muộn màng không ngừng trào ra từ đôi mắt đờ đẫn của anh ta.