Bước chân của cô ấy loạng choạng nhưng cố chấp, mặc dù bị tôi kéo lại muốn cô ấy đứng yên tại chỗ nhưng cô ấy vẫn bước đi một cách bất thường.
Đột nhiên, Tuyết Doanh bật khóc: “Bên bờ nước, lạnh quá. Cứu tôi với! Có ai không, mau đến cứu tôi. Tôi không muốn chết.” Cô ấy ôm đầu gối ngồi dưới đất, chảy nước mắt, miệng không ngừng lặp đi lặp lại lời nói kia.
Một cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng dâng lên sau gáy, tôi rùng mình và chỉ cảm thấy mình cũng không thể nhúc nhích được nữa.
Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy, Tuyết Doanh bị làm sao vậy? Chẳng lẽ… Là quỷ nhập vào người sao? Không! Điều này căn bản không phù hợp với logic khoa học, vậy thì có phải cô ấy mắc chứng mộng du mang tính đột phát hay không?
Tôi khẽ cắn răng và ôm chặt lấy cô ấy từ phía sau.
Tuyết Doanh bắt đầu liều mạng giãy dụa, cô ấy cố hết sức để hất tay tôi ra, cô ấy trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt căm hận đến rợn người: “Cầm thú, đừng động vào tôi. Tôi thề, cho dù tôi thành ma cũng sẽ không buông tha cho cậu.”
Tôi có chết cũng không buông tay và cố hết sức đè cô ấy xuống.
Tuyết Doanh khóc, kêu, la hét và không ngừng dùng tay đánh vào người tôi.
Cuối cùng, cô ấy dường như đã mệt mỏi rồi, dần dần không chống cự nữa, toàn thân buông lỏng và đã ngủ mê man.
“Ông trời ơi, đùa hơi quá rồi đó.” Tôi thở hổn hển, kiệt sức đứng dậy nhìn Tuyết Doanh đang thoải mái nằm trên mặt đất, tôi gượng cười và lắc đầu.
Hầy, tiêu rồi. Xem ra cô ấy không thể tự mình đi bộ về ký túc xá được và lẻn chạy về phòng lần nữa. Vậy tối nay tôi rốt cuộc tôi nên làm gì?
Nghỉ ngơi một chút, cuối cùng tôi chấp nhận cõng cô ấy trên lưng, khó khăn đi từng bước về phía tòa nhà dạy học, không còn cách nào nên chúng tôi đành phải qua đêm trong lớp học.
Chết tiệt! không ngờ lại xảy ra tình huống đột ngột như vậy, hại tôi phá vỡ toàn bộ kế hoạch thành từng mảnh.
Trong lòng tôi cảm thấy hơi chán nản, có lẽ ngay từ đầu tôi không nên mang Tuyết Doanh đến nơi này. Thực ra thì chuyện vớt xác Áp Tử, giao cho những cảnh sát vô dụng kia làm, cũng chưa chắc là một chuyện tốt…
Chứng mộng du là gì? Trước khi tìm hiểu về điều này, chúng ta phải tìm hiểu về chứng ngủ rũ (Narcolepsy).
Đó là một chứng rối loạn giấc ngủ cực kỳ nghiêm trọng. Chứng ngủ rũ có thể xảy ra bất kỳ lúc nào trong đời sống sinh hoạt hằng ngày của chúng ta, nó có thể xảy ra khi đi trên đường, có thể xảy khi chúng ta đang nói chuyện, cũng có thể xảy ra khi chúng ta đang điều khiển xe cộ.
Chứng mộng du đột phát là chứng bệnh xảy ra trong trạng thái ngủ rũ. Cho đến ngày hôm nay, chúng ta vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân xảy ra chứng mộng du, chỉ biết rằng thời kỳ phát bệnh từ 12 tuổi đến 20 tuổi.
Theo nguyên cứu của một số nhà tâm lý học, tỉnh giấc đột phát, có khoảng 2 đến 20 người trong khoảng 10,000 người sẽ mắc phải, mà người mắc chứng mộng du đột phát lại càng ít.
Ngồi trong phòng học, nhìn Tuyết Doanh đang ngủ ngon lành trong lòng ngực mình, tôi khẽ lắc đầu.
Quen biết Tuyết Doanh hơn 2 năm, tuy gần đây tôi mới thường xuyên tiếp xúc, chú ý đến cô ấy, nhưng cho đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn không nhận ra cô ấy có điểm nào khác thường. Cô ấy không phải là người mắc chứng mộng du.
Vậy tôi phải lý giải như thế nào về hiện tượng đã xảy ra với cô ấy cách đây không lâu?
Tôi hoàn toàn không có manh mối.
Không lẽ Tuyết Doanh thật sự bị ma nhập? Hơn 1 tuần trước, chẳng lẽ khi chơi Đĩa Tiên, nên nó đã vô tình nhập vào người cô ấy? Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu nguầy nguậy, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Có một nhà triết học nổi tiếng từng nói rằng: “Mê tín dị đoan là gì? Khi một con người điên cuồng vì một điều gì đó, họ mê muội, tôn thờ, thậm chí họ bắt đầu bài trừ những ý kiến bất đồng với mình, họ ép bản thân không được tin vào bất kỳ tư tưởng nào trái ngược với điều đó. Đó chính là mê tín dị đoan.”
Có lẽ, từ trước tới nay, tôi đã bắt đầu mê tín, tôi mê tín vào khoa học và tin rằng tất cả sự việc đều có thể lý giải, suy luận bằng tư duy logic.
Thời gian gần đây, có rất nhiều chuyện liên tiếp xảy ra với tôi, mỗi một sự việc đã bào mòn ý chí và tra tấn tư tưởng của tôi. Thậm chí, tôi còn tự hỏi liệu chỉ số IQ của mình có cao như tôi vẫn luôn nghĩ hay không…
Tuyết Doanh đột nhiên xoay người trong lòng tôi, cô ấy từ từ mở đôi mắt còn ngái ngủ: “Sao tôi lại nằm ở đây?” Cô ấy uể oải nhìn tôi, vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên, nhưng vẫn nằm trên đùi tôi không muốn ngồi dậy.
“Khi nãy cậu ngất xỉu, tôi đành phải đưa cậu về phòng học.” Tôi không muốn cô ấy lo lắng, nên đã bịa ra câu nói dối vô hại.
Tuyết Doanh đưa tay chải lại mái tóc rối bời của mình sau khi ngủ dậy, cô ấy đang cố gắng nhớ về điều gì đó, đột nhiên quay sang nhìn tôi, mỉm cười: “Vừa rồi tôi đã mơ thấy một cơn ác mộng. Tôi mơ thấy mình bị người ta chôn sống trong một hang động tối tăm. Tôi không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Tôi đã cố tìm cách trèo lên trên nhưng không thể. Tôi cảm thấy tứ chi của mình không thể nhúc nhích, giống như bị một thứ gì đó đè lên người.”