Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn Dạ Bất Ngữ

Chương 18: Hồ sơ số 1 - Đĩa tiên khủng bố 18

Trước Sau

break

 

Nhưng mà ai cũng biết rằng, đàn anh đàn chị toàn đến đây để hẹn hò nói chuyện yêu đương, thậm chí thỉnh thoảng còn đến đây nghiên cứu sự khác biệt về cơ thể của đối phương nữa.

 

Đối với bí mật ai cũng ngầm hiểu thế này, tôi ghét cay ghét đắng, tất nhiên rất hiếm khi tôi đến đây, càng không nghĩ đến sẽ có một ngày nửa đêm tôi lại lén lút chạy đến đây. 

 

Haiz! Thế sự khó lường, không nghĩ đến tôi đã nhanh chóng dùng hành động thực tế đi đến nơi đây để nghiệm chứng câu nói này.

 

Thong thả đi đến đình cổ, Tuyết Doanh tò mò nhìn ngó đánh giá xung quanh.

 

“Chỗ này bẩn thế, không biết lớp nào phụ trách quét dọn chỗ này?” Cô ấy chậc lưỡi nói, đẩy cành cây *vạn niên thanh trước mặt ra, rồi bật đèn pin nhỏ say sưa nhìn cây cột được khắc bằng dao đủ loại câu chuyện tình cảm.

 

*Vạn niên thanh: Cây thấp khoảng 40-80cm, dây mềm có hai màu xanh trắng, trồng để thanh lọc không khí, trang trí nhà hay theo phong thủy.

 

“Wow - thật tuyệt! Hóa ra đàn anh đàn chị ở trường chúng ta lại cởi mở như vậy!” Tuyết Doanh vui vẻ bóp chặt cánh tay tôi. 

 

Tôi dở khóc dở cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy: “Dường như cậu quên chúng ta đến đây để làm gì!”

 

“Người ta đâu có quên.” Tuyết Doanh nhìn cây cột không chớp mắt, ánh mắt chăm chú không lay động chút nào cả, cô ấy vừa xem vừa oán trách nói: “Cơ hội khó có được, bình thường hiếm khi lên đây. Bây giờ phải nhìn một lần cho đã, ha ha, ngày mai tôi có đề tài để nói chuyện với bạn bè rồi.”

 

“Con gái mấy cậu tám chuyện nhiều thật đấy (mặt tôi đầy vẻ cạn lời…), quên đi, cậu ở đây xem một mình cho thoải mái.” Tôi không có ý tốt giả vờ muốn đi đến rừng long não bên phải cái đình, lúc này đột nhiên Tuyết Doanh kinh ngạc “A” lên một tiếng kỳ quái.

 

“Tiểu Dạ, cậu mau nhìn chỗ này nè!” Sắc mặt cô ấy trắng bệch quay sang gọi tôi.

 

“Để làm gì? Tôi chẳng thích bới móc chuyện bí mật của người khác.” Tôi lẩm bẩm, không tình nguyện xoay người nhìn về phía tay cô ấy chỉ: “Tôi không muốn rời xa anh ấy, tôi không muốn anh ấy thay lòng. Cho dù chết, tôi vĩnh viễn yêu anh ấy…” Tên phía sau chữ đó bị người ta dùng dao cố gắng cạo đi mất.

 

Nhưng mà chuyện này đâu có gì đáng để kinh ngạc chứ, chỉ là một đoạn tâm sự bình thường thôi mà, có thể nhìn ra là một cô gái si tình, tâm hồn thiếu nữ. Cô ấy thích một chàng trai, sau đó hy vọng hai người bọn họ vĩnh viễn bên nhau, cũng hy vọng anh ta vĩnh viễn yêu mình.

 

Tôi nhìn Tuyết Doanh với ánh mắt kỳ quái, nghi ngờ hỏi: “Câu nói này có gì kỳ lạ đâu…”

 

“Đoạn trên quả thật bình thường, nhưng mà mấu chốt ở chỗ này, cậu nhìn cẩn thận mà coi.” Cô ấy chỉ vào một hàng chữ nhỏ bên dưới rồi nói.

 

Tôi cũng không để ý chỉ đưa đầu qua nhìn, rồi thì thầm: “Trường trung học số 1 *hương Tuyết Tuyền, Lý Bình lưu lại - chữ này có gì đâu chứ.” Tôi chuẩn bị ngẩng đầu mắng cô ấy sợ hãi chuyện không đâu, đột nhiên có một suy nghĩ kỳ quái xâm nhập vào đầu tôi, thoáng chốc toàn thân tôi cứng đờ.

 

*Hương: đơn vị hành chính Trung Quốc.

 

“Lý Bình.” Cô gái học lớp 12, hơn 10 năm trước, nghe nói bị con trai hiệu trưởng cưỡng gian sau đó lại đột nhiên mất tích cũng tên là “Lý Bình”, cô ấy và cô gái khắc chữ lên cột đình có phải cùng một người hay không? 

 

Không phải chứ! Chẳng lẽ trùng hợp như vậy. Cái tên Lý Bình này rất phổ biến, trùng tên trùng họ trong trường có rất nhiều, với lại hầu như mỗi năm mỗi cấp đều có.

 

Tôi lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ này. 

 

Tuyết Doanh như thể đọc được suy nghĩ của tôi, không đầu không đuôi hỏi: “Chúng ta bây giờ đang ở *trấn Tuyết Tuyền đúng không?”

 

*Trấn: đơn vị hành chính Trung Quốc.

 

“Không tệ.” Tôi không biết cô ấy muốn nói gì, chỉ đành gật đầu.

 

“Vậy cậu có biết tại sao chỗ này lại từ “hương Tuyết Tuyền” đổi thành “trấn Tuyết Tuyền” hay không?” Cô ấy cười thâm ý sâu xa: “Để xem sau này cậu còn dám nói tôi chỉ được gương mặt mà không có não hay không.” 

 

Tôi như bừng tỉnh đại ngộ, lúc này đã hiểu ra ý cô ấy nói: “10 năm trước.” Tôi khen ngợi giơ ngón tay cái với cô ấy rồi nói: “Tôi biết lời cậu nói có ý gì, nhưng mà chỉ mỗi cái này không thể nói rõ bất cứ chuyện gì.”

 

“Nhưng mà thời gian ghi trên đây lại trùng khớp! Tôi nghĩ rằng cô gái khắc lên cột này và cô gái tên Lý Bình mất tích trong truyền thuyết ở trường học là cùng một người.” Tuyết Doanh không phục nói.

 

“Cô bạn ơi, tôi cũng tin dòng chữ này được khắc ít nhất 10 năm trước, nhưng mà cái tên Lý Bình này rất bình thường. Với lại cho dù là cô ấy khắc, vậy thì sao chứ? Chỉ đủ để chứng minh cô ấy rơi vào một cuộc tình tay ba, người cô ấy thích đã thay lòng mà thôi. Điều này hoàn toàn không giúp ích gì cho chuyện chúng ta đang điều tra cả!” Tôi bực mình ôm đầu.

“Không! Trực giác của con gái nói cho tôi biết trong hàng chữ này chắc chắn có bí mật gì đó.” Tuyết Doanh bướng bỉnh nói.

 

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H

Báo lỗi chương