Điện thoại bị cắt đứt, Lục Tư Ngữ gọi xong điện thoại thì dạ dày lại ập đến một cơn đau mới, anh cuộn tròn người, không nhịn được mà rên thành tiếng.
Trong phòng là bóng tối vô tận, anh ôm gối đặt dưới lưng mình, đau đớn vẫn như cũ không hề thuyên giảm, điện thoại trong tay anh cạch một tiếng rơi xuống sàn làm Sói Nhỏ giật mình tỉnh dậy. Chú chó đi vòng vòng quanh giường, phát ra âm thanh nức nở, nhưng nó cũng không giúp gì được cho anh.
Lục Tư Ngữ thở hổn hển không ngừng, cảm giác bản thân như một người vô dụng nằm trên giường, anh cho rằng mình đang không ngừng rơi xuống, cảm giác không trọng lực khiến anh vô cùng khó chịu, dạ dày đau không ngừng, co rút đến nỗi dùng tay là có thể chạm vào, trong đầu là đủ loại âm thanh ồn ào.
Anh đang quanh quẩn trong trạng thái hấp hối, linh hồn như đã xuất khỏi cơ thể, sinh mệnh như đã lướt qua trong giây lát, đương lúc khó chịu cùng đau đớn đột nhiên có một bàn tay nắm chặt anh, dường như có người gọi tên anh, anh nghe thấy thì cúi đầu lên liếng, gọi thần trí trở về.
Lục Tư Ngữ cố gắng mở to mắt, nhìn Tống Văn đang thở hổn hển thì biết cậu là gấp rút chạy tới, "Tống đội...... Cậu vào bằng cách nào thế?......" Không biết vì sao, vừa thấy được Tống Văn, anh lập tức cảm nhận được đau đớn trong cơ thể đã giảm bớt.
Tống Văn nói: "Tầng cao nhất, đi bằng cửa sổ. Sổ khám bệnh và chứng minh thư anh để ở đâu?"
Mắt Lục Tư Ngữ không mở lên nổi, đưa tay chỉ chỉ một ngăn tủ bên cạnh.
Một chuyến này vẫn giày vò đi đến bệnh viện, Lục Tư Ngữ cảm thấy ý thức mình bắt đầu mông lung.
Dường như qua rất lâu, lại giống như chỉ mới qua một lát, Lục Tư Ngữ rốt cục cũng tỉnh táo lại. Ánh đèn trắng trước mắt, bên tai là đủ loại âm thanh ồn ào mà xa lạ, anh vươn một bàn tay muốn che đi ngọn đèn trên đầu thì phát hiện không biết từ khi nào trên tay đã bị cắm kim truyền dịch. Sau đó anh mới nhận ra mình đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện truyền dịch.
Cách một tấm màn, Lục Tư Ngữ nghe được âm thanh không rõ ràng của bác sĩ cùng Tống Văn đang nói chuyện: "...... Lúc trước cậu ấy từng xuất huyết dạ dày, thân thể tương đối còn yếu ớt nên lúc này mới tái phát nhưng đã được sơ cứu và đưa đến bệnh viện đúng lúc, có lẽ chính vết loét khiến cho dạ dày co rút đau đớn kịch liệt như thế, không có xuất huyết, đã dùng thuốc ngăn co giật, hiện tại các chỉ số sinh tồn đã ổn định, tỉnh lại thì không sao nữa......"
Tống Văn hỏi gì đó, lời nói đứt quãng của bác sĩ lại truyền đến: "Loại thuốc giảm đau này có tác dụng phụ nhất định đối với tim và phổi...... Nhịp thở đã bắt đầu nông hơn, số lần giảm bớt, nhịp tim không đều...... Hơn nữa bản thân thuốc giảm đau sẽ gây kích thích với dạ dày, dùng lâu dài thì hiệu quả thuốc sẽ giảm xuống, có thể còn hình thành ỷ lại...... Tuyệt đối không thể dùng thời gian dài...... Đề nghị tạm thời ngừng công việc áp lực cao......"
Lục Tư Ngữ ngọ nguậy muốn ngồi dậy nhưng cơ thể lại mềm nhũn. Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, điện thoại được Tống Văn để ở đầu giường, anh lấy qua nhìn thử, hiện giờ mới năm giờ rưỡi sáng.
Một lát sau, tiếng bước chân vang lên, Tống Văn đi đến nhìn Lục Tư Ngữ đang mở to mắt: "Tỉnh? Chuyện tối qua anh còn nhớ được bao nhiêu?"
Lục Tư Ngữ ho nhẹ một tiếng, đem cả người rụt vào chăn: "Đa số, đều nhớ." Anh nhớ rõ có một lúc đã bị Tống Văn ôm đi, vừa nghĩ đến chuyện này mặt liền đỏ như phát sốt, chỉ có thể trốn vào chăn mà thôi.
Tống Văn tưởng rằng anh vẫn còn không thoải mái, hỏi anh: "Còn khó chịu sao anh?"
Hai người đang nói thì điện thoại vang lên, Tống Văn cầm lên xem, là tin nhắn của Lâm Tu Nhiên, xem ra tối qua anh ta lại thức suốt đêm rồi. Tống Văn trực tiếp đọc ra: "Kết quả kiểm nghiệm DNA mẫu xương đã có, xương kia là của Hạ Vị Tri."
Lục Tư Ngữ đã nghĩ đến kết quả này nhưng khi chính tai nghe thấy thì trong lòng vẫn bị chấn động. Anh từ trong chăn chui ra, mắt chăm chú nhìn vào vách tường trắng của bệnh viện.
Một câu này như một viên đá rơi vào một cái hồ sâu không thấy đáy, giống như bọc theo vô số oan hồn, nhất thời vạn quỷ đều gào khóc, gợn sóng dưới nước dần cuồn cuộn lên, trên mặt nước nổi lên một màn sương đen dày đặc.
Lời trò chuyện của bọn họ ở viện dưỡng lão lúc trước đã một câu thành sấm, trên đời này người khó tìm nhất chính là người chết, Hạ Vị Tri không hề ra khỏi viện dưỡng lão này.
Người phụ nữ khiến cả Nam Thành lâm vào ác mộng mười tám năm, mười tám năm sau rốt cục được phát hiện đã sớm chết ở Viện dưỡng lão Vu Sơn. Ai sẽ giết bà ta? Là người đàn ông kia sao?
"Vậy bây giờ làm sao đây?" Lục Tư Ngữ hỏi, nghe được tin tức này anh cảm giác máu toàn thân đều lạnh xuống, vệt hồng trên mặt cũng rút đi.
Tống Văn lại nhìn tin nhắn Lâm Tu Nhiên vừa gửi đến: "Đã nói cho Cố cục, sau đó thì các ngành mười giờ mở cuộc họp."
Lục Tư Ngữ nghe xong thì không biết lấy sức từ đâu ra mà lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn bình truyền dịch không còn nhiều lắm nói: "Chúng ta tranh thủ đến đó đi."
Tống Văn dùng ánh mắt đang nhìn kẻ điên mà nhìn Lục Tư Ngữ: "Tối hôm qua là ai đau dạ dày đến chết đi sống lại? Hiện tại khoẻ rồi? Anh liền có tinh thần? Còn nữa, anh còn nhớ hôm nay là ngày hẹn với bác sĩ Chu không đấy?"
Lục Tư Ngữ phản ứng lại: "Nhớ rõ, tám giờ ba mươi sáng nay. Thời gian hẳn là kịp đó."
Dừng vài giây, Tống Văn hít một hơi, hơi nghiêng người về phía trước: "Lục Tư Ngữ, tôi phải nghiêm túc nói chuyện với anh." Người này...... Sao có thể vậy chứ? Rõ ràng cậu lo lắng cho anh đến đau lòng vậy mà anh lại hoàn toàn không hề quan tâm bản thân mình.
"Nói chuyện gì thế?" Lục Tư Ngữ mơ hồ đoán được cậu muốn nói gì, anh nghiêng đầu qua, gương mặt trắng như tuyết của anh dưới ánh đèn lộ ra vẻ sắc bén mà mẫn cảm.
"Chuyện cơ thể anh." Tống Văn thật bất đắc dĩ mà trực tiếp làm rõ, cách lần trước anh xuất viện thời gian còn chưa được nửa tháng, Lục Tư Ngữ không hề yêu quý cơ thể mình gì cả, giống như khối thân thể này chỉ là một công cụ được sử dụng tạm thời mà thôi.
Lục Tư Ngữ cúi đầu, cân nhắc một chút rồi trả lời Tống Văn: "Cái này á, là ngoài ý muốn."
Tống Văn vuốt vết thương trên cổ tay mình nói: "Lúc dạ dày đau anh đã kéo tay tôi không buông nên để lại trên đó vài vết cào, anh còn nhớ không?"
Vài vết xước màu đỏ hơi thủng da, Lục Tư Ngữ thường xuyên cắn móng tay, nên dù móng tay rất ngắn vẫn để lại trên tay Tống Văn vài vết xước. Có thể tưởng tượng được lúc đó anh đã dùng bao nhiêu lực, có bao nhiêu đau đớn.
Vẫn còn một chút ấn tượng lờ mờ, Lục Tư Ngữ chột dạ mà cúi đầu.
"Còn nữa, thuốc giảm đau chỉ dùng khi đau, cũng không thể chữa được bệnh, hơn nữa dùng quá nhiều sẽ gây tổn thương cơ thể, rồi sẽ ỷ lại vào nó, đạo lý này đứa nhỏ còn biết vậy mà anh còn không hiểu sao?" Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ, không biết nên nói thế nào với anh, nói đơn giản nhẹ nhàng thì anh không nghe, nói nặng thì lại sợ anh nghĩ nhiều.
"Thuốc đó là bác sĩ trước kê toa, tôi đã thử qua nhiều loại thuốc giảm đau, chỉ có loại này có hiệu quả nhất." Lục Tư Ngữ ngồi trên giường bệnh, nghiêng đầu qua một bên khẽ nói, "Thỉnh thoảng không uống thì dạ dày sẽ đau đến không ngủ được." Anh dừng một chút, có chút như thỉnh cầu Tống Văn, "Tống đội, cậu đừng nói cho những người khác biết, tôi sẽ cố gắng không để ảnh hưởng đến công việc đâu......"
Một câu này làm bay hết tức giận của Tống Văn, phòng truyền dịch nhất thời yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe được tiếng tít tít của dụng cụ.
Tống Văn suy xét một chút, nghĩ xem nên nói uyển chuyển thế nào để thể hiện mình không hề ghét bỏ anh: "Cảnh sát hình sự là một nghề áp lực vô cùng cao, có một số cảnh sát cũng sẽ dùng thuốc nhưng số lượng cũng chỉ vừa đủ, chỉ có mình anh là uống nhiều thuốc giảm đau như thế thôi, rất nguy hiểm cho tính mạng đấy."
Tống Văn lại nói: "Vừa nãy bác sĩ nói, theo lý thuyết thì hôm nay anh phải nằm viện quan sát." Cậu vừa nói vừa đưa chăn cho Lục Tư Ngữ, "Nếu anh còn cương quyết muốn đi làm trở lại thì lát nữa đợi truyền dịch xong rồi đi làm kiểm tra cơ thể, chúng ta lại đến nghe quyết định của bác sĩ Chu."
Lục Tư Ngữ nhướng mày, trong lòng có dự cảm không tốt: "Tống đội, cậu vừa mới ký đơn xin phục chức của tôi mà."
Tống Văn trả cho anh bốn chữ: "Tôi hối hận rồi."
Vì thế buổi sáng Chu Dịch Ninh vừa đến phòng khám liền thấy Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đang chờ anh ngoài cửa phòng khám. Đây là cuộc hẹn đã sắp xếp từ trước, nhưng lúc này không khí giữa hai người bọn họ rất không bình thường, Chu Dịch Ninh chào hỏi trước rồi gọi Tống Văn vào.
Chờ Tống Văn đem tình hình gần đây nói xong, Chu Dịch Ninh thở dài mở miệng nói: "Trên thực tế, nếu dựa theo quy trình kiểm tra đo lường thì tôi nghĩ cậu ấy chắc chắn sẽ thông qua. Với tư cách tư vấn tâm lý cho cảnh cục thì những gì làm được tôi đã làm rồi, tôi cũng cho cậu một nhắc nhở thiện ý nhé, về phương diện cơ thể thì nên xin ý kiến của bác sĩ đi, nếu không thì cậu có thể cân nhắc đề nghị trước đây của tôi về chuyện chuyển cậu ấy đến nơi khác?"
Tống Văn lập tức xù lông: "Khó mà làm được, đội tôi vốn đã thiếu người."
"Nhưng mà, tình huống hiện tại thế này......" Chu Dịch Ninh cũng chỉ là thử cậu, cũng không thật sự có ý định điều người đi, anh lộ ra biểu tình bị làm khó, gọn gàng dứt khoát nói, "Tống đội, cậu đây là...... Bản thân không ngăn được liền muốn tìm người đội cái nồi này à, tôi có thể giúp cậu để cậu ấy nghỉ thêm mười ngày nữa tháng nữa, nhưng cậu nghĩ cậu có thể giải quyết triệt để vấn đề không?"
Tống Văn lắc đầu, đáp án không thể nghi ngờ chính là không thể, cậu mở miệng nói: "Chuyện nửa đêm hôm qua cùng anh ấy đến bệnh viện tôi còn không báo cáo." Dừng một chút lại nói, "Tôi rất lo lắng khi anh ấy chỉ sống một mình."
Chu Dịch Ninh hiểu được sự khó xử của Tống Văn, xoay cây bút trong tay: "Được rồi, tôi đã biết, dù cậu là lãnh đạo cũng không muốn làm khó dễ cậu ấy." Anh nghĩ nghĩ lại hỏi, "Lúc trước...... Chuyện tôi và cậu nói sao rồi? Cậu có để ý không? Cấp dưới này, cậu đã xác định không có vấn đề gì sao?"
Tống Văn nhìn Chu Dịch Ninh, đến giờ cậu vẫn không biết nên đánh giá và định nghĩa Lục Tư Ngữ thế nào, trả về cho anh một câu: "Vẫn còn đang quan sát."
"Tôi hiểu. Trừ chuyện này không đề cập đến nữa......" Chu Dịch Ninh xoay bút vài vòng rồi tổng kết: "Chuyện quan trọng chính là cậu ấy hiện tại cần tĩnh dưỡng, chăm sóc cơ thể thật tốt, bỏ thuốc giảm đau thì mới có thể làm tốt công việc, tiến hành phục chức, cũng chính là cần phải có người chăm sóc, giám sát cậu ấy. Nếu nói đến phương pháp giải quyết, thật ra tôi có một cái nhưng cần Tống đội phải hy sinh một chút."
"Cách gì thế?" Tống Văn hỏi.
Chu Dịch Ninh không trả lời cậu mà bấm chuông, kêu y tá ngoài cửa gọi Lục Tư Ngữ tiến vào.
Sau khi vào cửa Lục Tư Ngữ rũ đầu xuống, không biết hai vị lãnh đạo đã thương lượng ra được kết quả gì.
Chu Dịch Ninh hắng giọng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tôi và Tống Văn đã bàn bạc về chuyện phục chức của cậu, tôi nghĩ rằng mọi người không cần lãng phí thời gian cho cuộc trò chuyện thế này."
"Vấn đề chủ yếu của cậu là ở chỗ, lần hành động trước tạo thành thương thế cho cơ thể, cũng để lại nhân tố không ổn định. Xét theo vấn đề này, tôi đã thương lượng với Tống đội và cho rằng cậu cần khôi phục thân thể cùng tâm lý. Chăm sóc cơ thể thật tốt, ngừng thuốc giảm đau, đây đều cần phải cố gắng trong lâu dài......"
Chu Dịch Ninh nói tới đây thì đưa ra ý chính: "Cho nên trong khoảng thời gian này, suy xét tình trạng cơ thể của cậu thì tôi đề nghị cậu không nên sống một mình, nên tìm một người bạn chung phòng."
Lời vừa nói ra, cả Tống Văn và Lục Tư Ngữ đều sửng sốt.
...... Hình như phạm vi của đề nghị này đã vượt ra ngoài đánh giá tâm lý để phục chức.
Chu Dịch Ninh hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của hai người, ngẩng đầu hỏi Tống Văn: "Tống đội, lần trước cậu nói với tôi phòng thuê của cậu đã sắp hết hạn, đang tìm chỗ ở thích hợp đúng không?" Nói xong còn dùng vẻ mặt sai bảo nhìn Tống Văn.
Tống Văn nhất thời bị những lời này làm cho nghẹn họng. Nhà cậu là ở Nam Thành, ngoại trừ căn phòng cậu đang ở thì vẫn còn mấy căn ở nơi khác, không nói đến nhà riêng cửa hàng cũng có, tiền thuê nhà gì đó Lý Loan Phượng đều đưa cho hết cho cậu. Hiện tại lời của Chu Dịch Ninh nói như thế trong nháy mắt khiến giá trị con người cậu giảm đi vài con số.
Chu Dịch Ninh quay đầu hỏi Lục Tư Ngữ: "Tôi nhớ rõ, lần trước hỏi thăm cậu có nói nhà mình điều kiện cũng coi như không tồi, chỗ cậu còn phòng trống không? Tôi nghĩ rằng nếu Tống đội ở cùng cậu thì vừa có thể giám sát hành động của cậu, vừa có thể chăm sóc cấp dưới. Cậu ta lại đang tìm phòng ở thích hợp, một biện pháp toàn vẹn đôi bên."
Chu Dịch Ninh vừa nói vừa xoay bút trong tay, ngòi bút dừng ngay hàng đầu tiên của đơn xin phục chức, mắt anh ta nhìn Lục Tư Ngữ, ý tứ như là cậu không đáp ứng thì tôi không ký.
Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn có chút lờ mờ đứng bên cạnh trầm mặc không hề lên tiếng, mi dài khẽ nhúc nhích, con ngươi đảo vòng, cân nhắc nói: "Nếu Tống đội không có ý kiến, chỗ tôi vẫn còn nhiều phòng......"
Tống Văn khụ một tiếng vội nói: "Tôi không có ý kiến gì, anh cho tôi một cái chìa khoá đi để lần sau tôi không phải trèo cửa sổ nữa."
Chu Dịch Ninh thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân vô cùng nhanh trí, xử lý sự việc cực kỳ toàn vẹn, anh ta ký tên lên đơn phục chức nói: "Như vậy đi, trong vòng ba tháng sau khi phục chức nếu có xuất hiện tình huống cùng vấn đề gì thì sẽ sắp xếp lại lần nữa, tạm thời cậu quay lại làm việc đi......"
Tác giả nói ra lời trong lòng: Đếm ngược thời gian ở chung bắt đầu.