"Lúc trước tôi phát hiện ra cái túi đen to để vứt xác đúng là loại dùng để vận chuyển cơm hộp cho tập thể, cỡ túi này có thể cải trang đặt sau xe giao đồ ăn. Nếu muốn vận chuyển thi thể thì không có gì so được với thân phận nhân viên giao hàng có thể xuyên qua mọi đường lớn ngõ nhỏ mà không bị người khác chú ý, cũng không có người nào có thể quen thuộc các loại giao thông cùng hoàn cảnh xung quanh hơn người giao thức ăn. Nếu đây là người vứt thi thể ở bờ sông khô kia...... Vậy thì tất cả đã thông suốt rồi."
Tống Văn nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm, "Không, tôi không chỉ gặp qua anh ta một lần, lần trước người đối mặt với tôi dưới lầu của Viện dưỡng lão Lạc Hân có thể cũng là anh ta!"
Khi đó cậu chỉ nhìn thoáng ở xa nhưng thân hình người nọ cùng người giao thức ăn lần đó rất giống nhau.
Lục Tư Ngữ đối chiếu ảnh chụp với thứ tự dãy tên: "Người này, có lẽ tên là Nguỵ Hồng."
Chỉ cần có tên, có giới hạn khoảng tuổi thì bọn họ có thể từ các loại hồ sơ mà tìm được người này.
Hai người đang suy luận thì cửa phòng két một tiếng bị người đẩy ra, bụi bặm trong phòng lại bay tứ tung.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ không phòng bị, sặc đến nỗi phải che kín mũi miệng, cảnh sát nhỏ mở cửa cũng sững sờ cả người.
Tống Văn ho khan vài tiếng, nhìn cảnh sát trước mặt: "Chuyện gì vậy, sao gấp như thế?"
"Tống đội, Cố cục đến rồi, Phó đội nói gọi anh qua đó."
Lúc này bầu trời đã tối hẳn xuống, mặt trời lặn xuống hoàn toàn, bất tri bất giác hai người bọn họ đã đã ở trên lầu ngây người hơn nửa tiếng đồng hồ.
Cảnh sát nhỏ vẫn còn đang thở hồng hộc, chắc là đã phải chạy khắp toà nhà để tìm hai người bọn họ.
Tống Văn cẩn thận cầm album về làm vật chứng, ba người theo cầu thang tối om đi xuống lầu. Chỗ rãnh nước trong sân, Phó Lâm Giang cùng người của phòng vật chứng đang dùng đèn pha chiếu sáng, cúi đầu nhìn xuống.
Tống Văn dẫn Lục Tư Ngữ tách đám người ra, một người của phòng vật chứng giải thích: "Tống đội, ở chỗ cống thoát nước chúng tôi phát hiện có dấu vết bị cạy."
Mắt Lục Tư Ngữ nhìn qua một dãy cống thoát nước cách đó không xa, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét. Quả nhiên như lời vật chứng nói, chỗ bờ rãnh nước có dấu chân lộn xộn, trên khung sắt chặn rác có một số dấu vết cạy mở, có thể bởi vì cảnh sát đã đuổi đến nên những người đó đã bắt buộc phải vội vã rút lui.
Tống Văn khẽ nhíu mày: "Trong cống này có thứ gì đây?" Cậu đi đến phía trước thò đầu xuống nhìn. Bên dưới tối đen như mực, còn truyền ra một mùi tanh tưởi.
Lâm Tu Nhiên từ bên cạnh đi vào, bắt đầu chỉnh sửa lại găng tay, hiển nhiên cũng vừa mới tới không lâu: "Trước mắt vẫn chưa biết, chúng ta tìm kiếm một chút xem thử bên dưới có thứ gì hay không."
Ban đêm, cả Viện dưỡng lão Vu Sơn đều bị đèn pha chiếu sáng như ban ngày, một nhóm lại một nhóm người đến, bỗng đem cả nơi hoang vu này trở nên chật như nêm.
Đêm nay một nửa nhân số của Cục cảnh sát Nam Thành được điều động đến đây tăng ca.
Tống Văn để Lục Tư Ngữ đi về trước, còn cậu thì đi báo cáo tiến triển điều tra vụ án với Cố cục, chờ khi nói xong tình tiết vụ ra lại ngoài sân thì bên vật chứng gần như đã lấy xong chứng cứ.
Cố cục nhíu mày nhìn miệng vết thương được băng bó qua loa trên trán Tống Văn nói: "Bên này có tôi nhìn rồi, cậu tốt nhất nên đến bệnh viện xem vết thương đi." Ông nhìn ra được Tống Văn bị thương không nhẹ, đội một đầu máu ở đây vội đến vội đi thật khiến cho ông không nỡ đành lòng.
Tống Văn hoàn toàn không coi ra gì: "Con cũng không cảm thấy đau, chậm một chút cũng không ảnh hưởng gì đâu." Từ khi theo vụ án này, lòng cậu luôn không yên, mà hiện tại Lục Tư Ngữ đã về đội, bọn họ đã đến rất gần chân tướng rồi, Tống Văn ngược lại thoải mái hẳn lên.
Lâm Tu Nhiên chỉ liếc mắt nhìn liền đánh giá vết thương: "Vết thương này phải khâu, chắc chắn sẽ để lại sẹo, may mà gần tóc nếu không sẽ lộ rất rõ."
"Cái đó là cái giá từng để người chết, nhất định phải cẩn thận khử trùng, xử lý vết thương." Mấy người bên này đang nói, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng từ phía sau xen vào.
Tống Văn quay đầu lại nhìn Lục Tư Ngữ đang mặc áo khoác ngồi trên bậc thang, nhíu mày nói: "Vừa nãy không phải tôi đã để Chu Hiểu đưa anh về rồi sao?"
Chu Hiểu đứng bên cạnh nhỏ giọng trả lời: "Anh ấy không phải là nhất định đợi anh nên không chịu đi sao?"
Tống Văn nghe xong thì lại quay đầu liếc Lục Tư Ngữ, Lục Tư Ngữ nghiêng đầu nhìn Tống Văn, vươn bàn tay trắng nõn ra siết chặt áo khoát trên người.
Lâm Tu Nhiên nói: "Tống đội là người dù có trúng đạn cũng xem là vết thương nhẹ không chịu lui khỏi hoả tuyến, cậu trông cậy không có ai áp tải mà cậu ta tự đến bệnh viện sao?"
Cố cục nhìn không nổi nữa: "Hai người bệnh nhân các cậu đều trở về nghỉ ngơi thật tốt cho tôi! Làm như Cục cảnh sát Nam Thành chúng ta không còn ai vậy, các cậu nhất định phải ở đây thêm phiền sao?!"
Xem chừng Cố cục sắp nổi bão, Tống Văn xoay người kéo Lục Tư Ngữ đi, hai người vừa ra tới bên ngoài thì đồng thanh lên tiếng.
"Tôi đưa anh về nhà trước."
"Tôi cùng cậu đến bệnh viện."
Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ một cái, ánh mắt người nọ sáng rực dừng trên mặt cậu. Cậu biết Lục Tư Ngữ cảm thấy cậu vì cứu anh mà bị thương nên trong lòng khó chịu, rốt cục vẫn thoả hiệp: "Được rồi, trước thuận đường đến bệnh viện, sau đó thì tôi đưa anh về nhà."
Hai người lên xe, Lục Tư Ngữ đột nhiên hỏi Tống Văn: "Lâm Tu Nhiên nói trúng đạn là chuyện gì thế?"
Tống Văn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Anh đừng nghe anh ta nói, chính xác là hồi năm tôi mới nhậm chức có nhiệm vụ giải cứu tin, bị một viên đạn xuyên qua xương sườn."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, lát sau lại hỏi: "Nghiêm trọng lắm không?" Anh quá hiểu Tống Văn, chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như lời cậu nói.
Tống Văn cười nói: "Không tổn thương đến nội tạng, đã sớm khoẻ rồi, chỉ để lại một vết sẹo thôi. Hơn nữa sau khi áp giải người xong tôi đã theo con tin đến bệnh viện, căn bản là không có chuyện không lui khỏi hoả tuyến."
Lục Tư Ngữ lại ừ một tiếng, vờ như không để ý mà nhìn ra cửa sổ, chỉ là trong lòng lại như bị một cây kim nhỏ đâm vào, ê ẩm, có hơi đau.
Ngày thứ năm sau khi xảy ra vụ án, thành viên đội một Cục cảnh sát Nam Thành đang mở họp trong phòng.
Hôm nay cuối cùng Lục Tư Ngữ cũng về đội, như thường lệ anh ghi chép nội dung cuộc họp. Trước tiên anh dán ảnh chụp Trương Bồi Tài bị giết hại lên bảng trắng, sau đó viết những tình huống đã biết, thời gian tử vong, nghi phạm của vụ án. Chữ viết đẹp đẽ của anh từng hàng một được viết lên bảng, tình huống bọn họ biết được ngày càng nhiều hơn, đã có thể cơ bản khoá được hung thủ của vụ án.
Viết xong lên bảng, Lục Tư Ngữ về lại chỗ ngồi ngẩng đầu lén lút nhìn Tống Văn.
Tối hôm qua Tống Văn đến bệnh viện cấp cứu, vết thương phải khâu tận năm mũi, giày vò đến rạng sáng một giờ mới về đến nhà. Lục Tư Ngữ vô cùng bội phục và hâm mộ năng lực khôi phục của Tống Văn, chỉ mới mấy tiếng mà cậu đã tràn đầy nặng lượng trở lại, ngoại trừ miếng băng vải trên đầu cùng vài vết bầm trên bả vai và cánh tay thì cơ bản không nhìn ra đây là người bệnh. Hơn nữa miếng băng vải trên đầu kia như trở thành một sợi dây cột tóc của cậu vậy, ngược lại tạo cho Tống Văn một cảm giác rất khác biệt.
Sau khi có thể suy đoán ra được nghi phạm, bọn họ đã tiến hành tập hợp thân phận cùng tư liệu của mỗi người. Logic suy đoán đã khá rõ ràng, thế nhưng hiện giờ bọn họ lại thiếu đi chứng cứ chính xác để đem nghi phạm này ấn tử.
Tống Văn nhìn mấy phần tư liệu trước mắt, bọn họ đã tìm ra được những đứa nhỏ năm đó, trong đó có năm người đang thường trú ở Nam Thành. Có động cơ phạm tội cùng thời gian gây án có ba người: Đỗ Nhược Hinh, Bạch Lạc Nhuế, Nguỵ Hồng.
Đỗ Nhược Hinh, mười tám năm trước cô ta mười tuổi, vì ba mẹ bận rộn chuyện buôn bán nên theo bà nội vào ở trong viện dưỡng lão. Khi đó Đỗ Nhược Hinh rất có năng khiếu nghệ thuật, thường xuyên biểu diễn cho các ông cụ bà cụ xem, sau khi trưởng thành thì học nghệ thuật, đến một trường đào tạo ngành truyền thông, cũng bởi vì vậy mà quen biết Trương Bồi Tài, sau đó thì kết hôn.
Bạch Lạc Nhuế, mười tám năm trước cô ta mười hai tuổi, bởi vì ba mẹ ly hôn, ông bà ngoại đều ở trong viện dưỡng lão này nên nghỉ hè sẽ được gửi ở đây, bà ngoại cô ta trong lúc ở viện dưỡng lão thì qua đời. Sau khi viện dưỡng lão xảy ra chuyện thì cô ta theo mẹ mình tái giá, sinh ý làm ăn của bố dượng không tồi, hơn nữa cô ta còn thông minh lanh lợi, thành tích tốt. Sau đó nữa thì có người bạn kinh doanh giới thiệu cho Bạch Lạc Nhuế một người chồng giàu có, vài năm sau thì chồng cô ta qua đời, để lại di sản lớn cho cô ta.
Nguỵ Hồng thì bất đồng với bọn họ, nếu nói hai người trước sau khi ra khỏi viện dưỡng lão dần dần đi lên cao, thì hắn vẫn vùng vẫy ở tầng chót của xã hội dốc sức làm việc. Hắn ta từng là cháu trai của một nhân viên chăm sóc trong Viện dưỡng lão Vu Sơn, lớn lên trong một gia đình nghèo khó, sau khi học hết cấp ba thì nghỉ học không tham gia thi đại học, sau đó thì hắn ta đi làm thuê, cũng làm qua các loại công việc part-time rồi làm việc dài hạn. Ba năm trước hắn gia nhập Công ty giao thức ăn Nam Hưng, lần này thì rốt cục hắn cũng làm được ba năm liền trong ngành này, hiện giờ hắn ta phụ trách một phần tư công việc của công ty này. Mà phạm vi giao hàng hắn ta phụ trách vừa lúc chính là Cục cảnh sát.
Vài người như thế, bởi vì cái chết của Trương Bồi Tài mà một lần nữa liên hệ với nhau.
Trong tay Trương Bồi Tài có thể đang nắm thứ gì đó khiến bọn họ sợ sệt, không thể không bí quá hoá liều, nghiêm hình bức cung với anh ta. Cũng những thứ đó đã gây ra cái chết của Trương Bồi Tài, biến anh ta trở thành một bộ hài cốt ở ngoại ô Nam Thành.
Hình thức giết người tương tự, nút thắt giống nhau, còn cùng hướng về một viện dưỡng lão......
Loại quan hệ này, là kế thừa cùng tiến hoá.
Ngô Thanh nói đúng, vụ án của Hạ Vị Tri mười tám năm trước không phải là chấm dứt tất cả mà hết thảy chỉ mới là bắt đầu.
Mười tám năm, một cái luân hồi. Một ác quỷ rời đi đồng thời một ác ma khác được sinh ra. Tuy rằng phương thức bất đồng nhưng đồng dạng đều là ma quỷ của thế gian.
"Những mặt điều tra khác có tiến triển gì không?" Tống Văn hỏi.
"Rốt cục cũng trích xuất được tất cả các video bên khách sạn kia." Lão Giả nói chuyện, mở máy tính xách tay lên, "Tôi dán mắt vào suốt hai ngày để sắp xếp lại các hướng đi của Trương Bồi Tài, sau đó tôi phát hiện trước khi mất tích không lâu, cậu ta đã gặp mặt ai đó."
Vừa nói ông vừa mở một đoạn video theo dõi của khách sạn.
Mọi người ngẩng đầu nhìn video, trên đó xuất hiện một người phụ nữ đang nhấn chuông cửa phòng Trương Bồi Tài, vài giây sau Trương Bồi Tài mở cửa ra cho cô ta, người phụ nữ như sợ có người nhìn thấy nên nghiêng đầu nhìn xung quanh một chút, chính vì động tác mà đã khiến camera quay được ba phần tư khuôn mặt của cô ta.
"Đỗ Nhược Hinh!" Tống Văn chỉ vào người phụ nữ trên hình kêu tên cô ta, tuy rằng video hơi mờ khiến cho mọi người không thể nhìn rõ ràng nhưng từ kiểu tóc, dáng người, tư thế đi đứng thì có thể kết luận, người phụ nữ này là Đỗ Nhược Hinh không sai.
Gì mà đã lâu không gặp Trương Bồi Tài chứ, vợ của nạn nhân đã nói dối!
Hai tay Phó Lâm Giang khoanh trước ngực mở miệng đề nghị: "Tôi cảm thấy có lẽ chúng ta nên gặp Đỗ Nhược Hinh một lần nữa."
Tống Văn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Đỗ Nhược Hinh là nhân tố quan trọng của vụ án này. Cô ta là người đã chứng kiến sự kiện năm đó, cũng là vợ của Trương Bồi Tài, hiện tại sự xuất hiện của cô ta trên video theo dõi không phải là trùng hợp, muốn điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện năm đó thì không thể bỏ qua người phụ nữ này, cô ta chính là mồi nhử của bọn họ để dụ rắn ra khỏi hang.
Mấy người đang nói thì bỗng nhiên Trình Tiểu Băng chạy vào, cô nàng kích động cầm một túi vật chứng chạy đến trước mặt Tống Văn. "Tống đội, hôm nay em kiểm tra vật chứng mà các anh mang về hôm trước chuẩn bị đưa vào kho thì chỗ này em phát hiện được một chuyện quan trọng!"
"Túi này......" Tống Văn nhìn theo hướng tay cô nàng chỉ, đó là cái túi mà vài ngày trước cậu cùng Phó Lâm Giang lấy được ở chỗ Bạch Lạc Nhuế. Cậu còn nhớ rõ, nhân viên cửa hàng có nói túi này không phải là do Bạch Lạc Nhuế chọn nhưng Trương Bồi Tài nhất định mua cho cô ta. Bạch Lạc Nhuế không quá quan tâm cái túi này, sau khi được Trương Bồi Tài tặng liền tiện tay đặt nó trên cái kệ trong văn phòng. Khi đó cậu đã thừa sức tiện tay mà cầm cái túi về.
Trình Tiểu Băng chỉ cho cậu xem: "Ở trên cái túi em phát hiện được một cái camera cúc áo, bên trong có thẻ nhớ, cắm vào thiết bị là có thể xem đã chụp được những thứ gì......"
Camera cúc áo kia vô cùng nhỏ được ghim vào trong túi, lại có hình dạng giống với cái cúc vốn có trên túi, nếu không cẩn thận kiểm tra căn bản không thể phát hiện ra.
Trương Bồi Tài dù sao cũng là phóng viên điều tra, hơn nữa còn là phóng viên điều tra có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Tống Văn có dự cảm, cái này có thể chứa toàn bộ chứng cứ tội ác của Bạch Lạc Nhuế.