Buổi chiều ngày thứ ba sau khi xảy ra vụ án, lúc Lục Tư Ngữ đi ra từ trung tâm thể hình của khu biệt thự thì ngoài trời bỗng xuất hiện mưa nhỏ.
Không giống với những cơn mưa to trước đây, cơn mưa này rất nhỏ, thậm chí còn không che khuất được mặt trời, phát ra một loạt âm thanh xào xạc nghe qua chỉ như một cơn gió.
Trước đó Lục Tư Ngữ đã nằm viện một thời gian nên phải cố gắng rèn luyện mang thể lực trở về lại, thân thể anh tuy rằng không tốt nhưng dù sao cũng là tuổi trẻ, lượng mỡ trong cơ thể không cao nên chỉ tập luyện một chút là cơ bắp đã nổi lên, lần này anh chỉ luyện tập một tiếng đồng hồ. Chờ khi về nhà tắm rửa xong thì cầm điện thoại mở lên, Lục Tư Ngữ mở ảnh chân dung của Tống Văn lên nhìn nhìn, lúc này hẳn là thời gian bận nhất ở cảnh cục, suy nghĩ một chút, Lục Tư Ngữ lại buông điện thoại xuống.
Đi đến trước bàn làm việc, Lục Tư Ngữ liền lấy ra tư liệu mới nhất mà Chu Hiểu vừa tổng hợp được, cầm một xấp thật dày trong tay.
Đây là cách thức điều tra phá án ở hiện tại, những thứ mười tám năm trước bị cảnh sát bỏ qua thì hiện tại có thể dựa vào cảnh sát mạng và kỹ thuật điều tra để tổng hợp tất cả ID và địa chỉ IP của tất cả tài khoản cùng bình luận trước kia của Hạ Vị Tri. Kết hợp với cuộc sống của cô ta thì có thể hoàn thành tốt hơn hồ sơ của cô ta. Loại kỹ thuật này hiện tại được dùng trong rất nhiều vụ án lớn, cũng thu được rất nhiều tin tức quan trọng.
Lục Tư Ngữ thay quần áo sạch, lấy cho bản thân một ly nước ấm, mang kính vào ngồi trên ghế tựa, thỉnh thoảng đánh dấu trên giấy, cố gắng từ những câu chữ này thêu dệt ra hình ảnh một con người.
Hơn hai mươi năm trước, khi Internet bắt đầu phát triển thì tất cả đều còn rất bỡ ngỡ, như một đứa trẻ đang bò về phía trước dần lớn lên, trẻ nhỏ...... Thiếu niên...... Nó bắt đầu chạy như bay, không biết đâu là điểm cuối. Trên mạng đã từng ra đời và phát triển rất nhiều trang bạn bè trên mạng, mạng lưới vui vẻ, những diễn đàn nối tiếp nhau ra đời, sau đó thì thuận theo thời gian mà huỷ bỏ trở thành trang rỗng. Mọi người theo các loại blog, bài đăng, lại sử dụng đến Weibo, các video ngắn. Rất nhiều trang web lần lượt bị đóng cửa và biến thành xác chết trên Internet, nhưng vẫn có một số dữ liệu may mắn còn được bảo tồn.
Rất nhiều tài khoản đã lâu không được đăng nhập vào.
Mỗi lần tìm kiếm tin tức, Lục Tư Ngữ luôn có cảm giác bản thân đang đứng giữa một đống phế tích rộng lớn không một bóng người, xung quanh vô cùng trống trải nhưng lại tràn ngập thông tin. Những phế tích đó tuy chỉ là hư cấu nhưng lại rất thật, phía sau những con số 0101 chính là một con người rõ ràng.
Những người này có thể là người già, trẻ nhỏ, đàn ông hay phụ nữ. Bọn họ chưa từng nghĩ đến, đôi khi bản thân đã chết đi nhưng những ngôn luận vô ý được đăng tải, hình đại diện từng dùng, chữ ký, tin tức đã xem qua, tất cả đều sẽ được lưu lại. Đây chính là bản ghi chép cuộc sống của con người.
Cha của Hạ Vị Tri là công nhân, mẹ thì làm việc ở hiệu thuốc nhưng không được vào biên chế chính thức. Có thể do bị ảnh hưởng bởi mẹ mình mà Hạ Vị Tri cố gắng học tập thi vào Học viện Y khoa, chuyên ngành lâm sàng.
Từ nhỏ đến trung học, thành tích học tập của Hạ Vị Tri luôn rất tốt, có một thời gian cô ta được đi học vũ đạo sau giờ học, nhưng bởi vì trong nhà cảm thấy vô ích, làm chậm trễ việc học văn hoá nên việc học vũ đạo chỉ duy trì được ngắn ngủi một năm rồi dừng. Hạ Vị Tri luôn oán hận chuyện này, cảm thấy ba mẹ đã phá huỷ ước mơ của cô ta.
Lên đại học, diện mạo của Hạ Vị Tri xinh dẹp, thành tích học tập cũng tốt thế nhưng trong lớp lại không có bạn bè gì, thường xuyên một mình cầm theo quyển sách ngồi ở một góc sáng sủa. Cô ta kiêu ngạo, tự thấy bản thân vô cùng xuất sắc, thành thục, vì vậy mà khinh thường với việc làm bạn với những sinh viên cùng lớp. Cô ta thích đi tìm đàn anh đàn chị khoá trên cùng các giáo sư thỉnh giáo các loại vấn đề.
Lúc thực tập năm tư, không biết đã xảy ra chuyện gì mà Hạ Vị Tri trốn khỏi trường học, thiếu chút nữa đã bị đuổi học, nhưng được người tìm về. Suốt khoảng thời gian này, cô ta luôn cam chịu.
Sau khi tốt nghiệp, những sinh viên khác đều được đi đến các bệnh viện lớn, mà Hạ Vị Tri lại bị phân đến viện dưỡng lão này. Khi đó viện dưỡng lão vẫn còn là đơn vị thuộc sở hữu nhà nước, bác sĩ đủ tiêu chuẩn hành nghề, việc giám sát thuốc men vẫn chưa nghiêm ngặt như hiện tại, có thể mua với số lượng lớn. Lão viện trưởng đầy tham vọng, muốn đem nơi này trở thành nơi chăm sóc người cao tuổi tốt nhất Nam Thành.
Đối với một người vì tình yêu nghề thì làm việc ở viện dưỡng lão chính là phục vụ nhân dân, thế nhưng với Hạ Vị Tri trẻ tuổi ưu tú mà nói, thì cô ta chưa từng nghĩ đến bản thân sau khi tốt nghiệp không phải đến bệnh viện mà lại đến nơi này.
Trong tiềm thức của Hạ Vị Tri, cô ta cảm thấy nơi này chính là một ngục giam, mà cô ta như là một phạm nhân bị phán tù chung thân.
Theo những lời Hạ Vị Tri từng nói trên Internet, có thể thấy cô ta vô cùng hâm mộ cùng ghen tị bạn học, luôn chán ghét những người già, không muốn nói chuyện cùng bọn họ, vừa nhìn thấy những nếp nhăn già nua cùng những đốm da đồi mồi liền cảm thấy buồn nôn. Theo ý kiến của cô ta thì những người lớn tuổi này luôn lít chít nghiêng ngả mà miêu tả bệnh tình, càng không ngừng đưa ra những yêu cầu khó có thể thoả mãn với cô ta, làm cho cô ta luôn phải đau đầu. Đối mặt với những người già không thể tự gánh vác cuộc sống, cô ta dường như sắp phát điên.
Tập hợp được đến đây, Lục Tư Ngữ thở dài một hơi, tháo kính xuống đưa tay xoa thái dương rồi tiếp tục xem phía sau. Anh khó có thể tưởng tượng được, người như thế làm sao có thể trở thành một bác sĩ làm việc ở viện dưỡng lão.
Nếu Hạ Vị Tri sống ở hiện tại thì cô ta sẽ có rất nhiều lựa chọn, thế nhưng thời gian đó là những năm còn bảo thủ cùng với sự giáo dục từ nhỏ nên cô ta vẫn cắn răng cố gắng bảo vệ công việc của mình.
Từ chức? Đó chỉ là điều viễn vong, nói ra những lời này chính là đại nghịch bất đạo. Rất nhiều người cả đời chỉ làm ở một nơi cho đến tận khi về hưu.
Khi đó cha của Hạ Vị Tri sinh bệnh, Hạ Vị Tri càng thêm cần công việc này để tồn tại, để duy trì chi tiêu trong nhà. Dưới áp lực như thế, bệnh trầm cảm của Hạ Vị Tri càng thêm trầm trọng, bà ta trở nên cáu gắt không vui, bà ta đã từng thử tự sát, trong một năm gầy hơn hai mươi cân, cũng từng đến bệnh viện hai lần nhưng không ai phát hiện ra sự bất thường của bà ta lúc đó.
Kế tiếp chính là quá trình gây án của Hạ Vị Tri, trên Internet lưu truyền đa số đều là phân tích suy đoán, tư liệu ở cảnh cục tuy có chi tiết hơn, số liệu nhìn vào có thể hiểu ngay nhưng lại thiếu rất nhiều chi tiết. Lục Tư Ngữ tổng hợp lại một cách toàn diện, lược qua khoảng thời gian mà Hạ Vị Tri đã trải qua.
Ban đầu, có thể Hạ Vị Tri muốn tiến hành luận văn của bản thân trên người những người già này, chỉ là cô ta không hề nghĩ đến, thời điểm tự cấp thuốc đã làm một ông lão tử vong.
Lúc này chỉ có thể nói là vô tình, Hạ Vị Tri vô cùng sợ hãi, thế nhưng sau đó...... Không ai phát hiện ra chuyện này, ông lão kia thuận lợi được đưa đi, vội vàng hoả táng.
Giữa tầng tầng áp lực, bỗng nhiên Hạ Vị Tri cảm giác bản thân đã mở ra một cánh cửa mới.
Trước đây nhân sinh của bà ta như một cái kén không kẽ hở, bao vây bà ta vào trong, khiến bà ta không thể thở nổi, đột nhiên trong lúc đó bà ta ý thức được thì ra bản thân mình có thể hô hấp. Bà ta dần dần lột xác...... Tiếp đó, bà ta ngày càng táo tợn hơn, bắt đầu tiến hành ngược đãi cùng trả thù những người già tính tình không tốt, những người có bệnh nặng phiền phức trong viện......
Hạ Vị Tri là bác sĩ bằng cấp cao nhất ở nơi này, ngoại trừ bà ta thì Viện dưỡng lão Vu Sơn còn mời về hai điều dưỡng đã về hưu quay lại làm việc. Đa số nhưng người già này trình độ văn hoá không cao, bà ta lại chuyên chọn một số người già bệnh nặng, tuổi tác rất lớn hoặc không thể nói chuyện mà ra tay, xuống tay vô cùng cẩn thận.
Đối với những người chăm sóc và điều dưỡng mà nói, khi một người già bệnh nặng qua đời thì bọn họ sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái, thậm chí có một số người nhà còn cảm thấy đây là vứt đi được một phiền phức.
Vì thế Hạ Vị Tri từng bước từng bước biến thành một ác quỷ, ngoài mặt thì bà ta như một người phụ nữ dịu dàng ít nói, thế nhưng một khi gặp chuyện không hài lòng thì bà ta sẽ phát tiết trên người những ông bà lão ở đây.
Tất cả những thứ này đã được tổ chuyên án 519 tổng kết sau khi điều tra Viện dưỡng lão Vu Sơn. Cảnh sát phát hiện những cái chết khác thường của người già ở đây, rất nhanh điều tra ra được bác sĩ của viện dưỡng lão Hạ Vị Tri. Thời điểm bắt đầu, vì ngăn cản sự việc bị bại lộ nên viện trưởng của viện dưỡng lão còn có ý đồ che dấu sự thật, lừa dối để qua ải.
Thẳng đến khi hết thảy đều bị tố giác ra ngoài.
Tháng chín năm ấy, một số người nhà phẫn nộ đã vây quanh Viện dưỡng lão Vu Sơn đập phá toàn bộ, đến khi cảnh sát khống chế được tình hình thì mọi người mới phát hiện ra, Hạ Vị Tri đã mất tích.
Có nhân chứng khai rằng, nhìn thấy Hạ Vị Tri nói chuyện cùng một người đàn ông, sau đó thì không biết Hạ Vị Tri đã đi đâu. Từ ngày đó, ác nữ quấy rối Nam Thành cứ như vậy mà sống không thấy người, chết không thấy xác. Tài khoản mà bà ta từng đăng tải và bình luận cũng chưa từng được đăng nhập lại.
Lục Tư Ngữ nhẹ nhíu mày. Theo trực giác của anh thì dường như cuộc sống của người phụ nữ này thiếu một thứ gì đó, bắt đầu và kết thúc sự kiện đó hình như đều có vấn đề.
Anh bắt đầu viết phân tích, quỹ đạo cuộc đời của Hạ Vị Tri từ nhỏ đến khi học cấp ba đều tương đối bình thường, năm học đại học năm tư kia thì cảm xúc bắt đầu không quá ổn định. Tiếp đó bà ta đến viện dưỡng lão, bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh làm việc, bà ta gặp phải áp lực cao trong công việc, thường xuyên thấy được cái chết nên dần dần tập mãi thành thói quen với tử vong. Đối tượng gây án của bà ta là nhóm người đặc biệt, trong mắt bà ta thì những người cao tuổi này luôn kém hơn một bậc so với người thường. Bà ta bắt đầu thí nghiệm trên người họ, điều phối các loại thuốc, tiến hành giết người, lấy chuyện này để thoả mãn dục vọng nhằm đạt được khoái cảm của bản thân.
Sau đó anh bắt đầu làm bảng phân tích, đánh dấu những cái cảnh sát điều tra được, thời gian gây án có thể xảy ra rồi vẽ thành một sơ đồ. Thời điểm nóng nhất và lạnh nhất thì số người tử vong đặc biệt tăng nhiều, ngoài ra còn có vài ngày của từng tháng là thời gian cố định gây án. Số liệu này không loại trừ sự gia tăng tỷ lệ mắc bệnh và tử vong ở người cao tuổi vào mùa hè và mùa đông, cũng không thể trừ ra người phụ nữ này bị kích thích vào kỳ sinh lý mà phạm tội. Những nguyên nhân khác thì sao?
Có một ít vấn đề Lục Tư Ngữ vẫn nghĩ không thông, Hạ Vị Tri là một cô gái nhu thuận, là con một, cuộc đời thuận lợi, cho dù uất ức thì cũng không đủ để kích thích bà ta điên cuồng giết người, là thứ gì đã thúc đẩy bà ta lên con đường phạm tội? Đến cuối cùng thì bà ta đã đi đâu? Mười mấy năm trước tuy rằng cố vấn vẫn chưa phát triển nhưng cũng rất khó để tưởng tượng một người trưởng thành sống trong thành phố lại hoàn toàn biến mất, không ai có thể tìm ra tung tích.
Sống không thấy người, chết không thấy xác. Trừ khi bà ta có đồng loã? Hoặc là kẻ thù?
Đem tất cả các vấn đề viết ra, Lục Tư Ngữ gọi cho Ngô Thanh một cú điện thoại, sự việc từng bước phát triển đến bước này thì không có gì gần với đáp án hơn so với hỏi người đã tự mình trải qua quá trình lúc ấy. Anh nhớ trong cuộc điện thoại lần trước, Ngô Thanh có nói nếu không có chuyện gì thì đừng liên lạc với ông, thế nhưng vụ án hiện tại lại bị vướng ở đây, coi như tình huống đặc thù đi?
Ngô Thanh trò chuyện vài câu rồi nói với anh: "Gần đây cậu có một môn thành tích đi xuống, chỉ có 86 điểm."
Lục Tư Ngữ hơi nhíu mày, trước đây tất cả môn thi ở trường của anh không có cái nào thấp hơn 95 điểm, hơn nữa tất cả cuộc thi anh đã hoàn thành trước khi khởi hành rồi mà. Ngô Thanh đây là ám chỉ anh, có thể điện thoại đã bị người ghi âm hoặc nghe lén.
Lục Tư Ngữ lập tức thay đổi cách nói: "Thầy Ngô, con dựa theo lời của thầy ở đây sắp xếp lại văn kiện cũ, gần đây sắp xếp này nọ thì phát hiện được một cái chìa khoá, hình như có thể mở một khu nhà cũ. Con muốn đi xem nhưng mà nơi này con không biết nhiều lắm, thầy biết chỗ đó không?"
"À, chỗ đó tôi từng ghé qua." Ngô Thanh cân nhắc một lát xem nên nói với Lục Tư Ngữ thế nào để người khác không nghi ngờ, ông mở miệng nói: "Tôi hoài nghi chỗ đó không phải là kết thúc mà chính là bắt đầu của tất cả." Đây chính là nghi ngờ của ông khi nhớ lại vụ án mà đoán ra, hy vọng có thể trợ giúp cho Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ dạ một tiếng, nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Ngô Thanh.
"Còn nữa, lúc trước tôi có để lại cho cậu hạt giống hoa, cậu có thể trồng thử xem có thể ra hoa gì không." Ngô Thanh nói xong, Lục Tư Ngữ lục lọi cái túi một chút, bên trong là khi anh rời khỏi trường thì Ngô Thanh có cho anh một phương thức liên hệ. Khi đó ông từng nói với anh rằng chủ nhân của dãy số này nắm giữ rất nhiều tin tức ở Nam Thành, nếu gặp chuyện khó khăn gì thì có thể hỏi một chút.
Ngắt điện thoại, Ngô Thanh cúi đầu đẩy xe lăn dưới thân, Lục Tư Ngữ hiện tại sao mà giống với tuổi trẻ của ông như vậy chứ? Không, có lẽ thằng bé thông minh hơn, nhạy cảm hơn, cũng kiên cường hơn ông.
Ngô Thanh quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nơi đó là một mảng tối đen. Sự tối tăm này cho dù ông dùng hết sức lực để tranh đấu thì cũng không thể chiến thắng được, chuyện ông không làm được, có lẽ Lục Tư Ngữ sẽ làm được.