Đến chiều bên thư viện thành phố đã gửi phản hồi lại, Trương Bồi Tài từng mượn đọc báo chí của Nam Thành mười tám năm trước, hơn nữa không chỉ một tờ báo. Tuy rằng tra ra được điểm này nhưng phạm vi lại quá rộng.
Năm đó hình như là một năm sau vụ án 519, Tống Văn khi đó vẫn còn là một đứa nhỏ, hẳn là đang học năm hai tiểu học. Ký ức về năm đó của cậu khá mơ hồ, chỉ nhớ mang máng đó là một năm không may, các loại thiên tai diễn ra không ngừng.
Tống Văn phân phó hai vị cảnh sát đi đến thư viện đem báo chí năm đó sao chép ra một phần.
Đồng thời Chu Hiểu truy xuất danh tính cùng toàn bộ tư liệu của Vương Khải Siêu lấy qua, thử gọi điện thoại, liên tiếp các cuộc đều là người dùng đang ngoài vùng phủ sóng.
Phó Lâm Giang nhíu mày hỏi Tống Văn: "Người này sẽ không chạy rồi chứ?"
"Có lẽ là không, nếu chạy trốn thì ít nhất cũng phải đổi điện thoại." Tống Văn nhìn tư liệu của Vương Khải Siêu, là một người mập mạp không cao, cậu đơn giản suy tư rồi cầm đồ trên bàn, "Đi, hai người chúng ta cùng đi qua đó xem." Trên thông tin được đăng kí trên hệ thống quản lý cảnh sát của người này có địa chỉ của một nhà xưởng, nhà xưởng này vốn là nhà của Vương Khải Siêu, sau đó được cải tạo thành ăn ngủ đều ở trong đó, nhà sư chạy thì chùa vẫn còn đó.
Hai người lái xe cảnh sát đi đến địa chỉ kiađó, từ xa đã nhìn thấy một khu nhà xưởng một tầng. Phó Lâm Giang theo số nhà tìm từng cái, vốn anh cũng không hy vọng gì, kết quả vừa chạy đến cửa liền nhìn thấy một người mập mạp lén lút từ trong nhà xưởng thò đầu ra. Người kia thấy xe cảnh sát vội vàng xoay người bỏ chạy, Tống Văn đạp chân ga phóng đi, đem người nọ chặn lại. Đối mặt nhau, đúng là Vương Khải Siêu, lần này đúng là bớt được nhiều phiền toái rồi.
"Vương Khải Siêu!" Phó Lâm Giang kêu tên hắn ta, vừa vươn tay ra khỏi ghế lái phụ giơ lên thẻ cảnh sát vừa xuống xe: "Biết chúng tôi vì sao tìm anh không?"
Vương Khải Siêu vẻ mặt hơi biến sắc nhìn thẻ cảnh sát: "Cảnh sát các anh...... Còn quản lý chuyện thức ăn đóng hộp của tôi sao? Sẽ không phải có người chết rồi chứ?" Hắn ta liếm môi, bộ dáng uỷ khuất cầm vạt áo nói, "Mấy thứ đó tuy rằng tôi có cắt xén nguyên vật liệu một chút nhưng tuyệt đối không có lực sát thương lớn vậy đâu, cảnh sát có phải đã có hiểu lầm gì rồi không a? Hơn nữa tôi còn bán rất rẻ......"
Tống Văn khoá xe cảnh sát, hừ một tiếng: "Làm thức ăn giá rẻ? Giọng điệu này của anh nghe còn rất tự hào nhỉ."
Vương Khải Siêu cười mỉa nói: "Tôi làm kinh tế mà, thuận theo yêu cầu thị trường thôi, nếu không ai mua thì có quỷ mới làm."
Phó Lâm Giang hỏi lại hắn ta: "Thế anh có ăn những thứ đó không?" Trong đoạn video lúc nãy có thể nhìn ra nguyên liệu chưa được rửa sạch đã bị công nhân chất đống trên mặt đất, tuỳ tiện mà giẫm lên. Các loại nguyên liệu nấu ăn thối rữa, thịt giá rẻ nhất trực tiếp trộn với ớt và gia vị vào cùng một chỗ, khiến cho người khác nhớ đến liền buồn nôn.
Vương Khải Siêu ngoan ngoãn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Lúc trước tôi nghĩ...... Tôi không làm thì cũng có người khác làm......" Chính hắn làm thì tuyệt đối sẽ không ăn, ai ăn thì người nó xui xẻo thôi.
Tống Văn và Phó Lâm Giang đi vào nhà xưởng, nơi này quả nhiên đã được sửa đổi lại, trong sảnh bày ra một số máy móc nấu ăn, mặt trên đã phủ một lớp bụi dày.
Vương Khải Siêu vội vàng đi theo vào: "Tôi đã sớm rửa tay gác kiếm rồi, nơi này hiện chỉ có một mình tôi thôi."
Phó Lâm Giang nói: "Vậy lúc nãy anh lén lút làm gì?"
Tống Văn đưa tay chỉ ký hiệu WC trên cửa, trực tiếp vạch trần lời nói dối: "Phòng này chỉ để trang trí sao?"
Vương Khải Siêu cố gắng gượng cười xoa tay nói: "Thì không phải do nhìn thấy xe cảnh sát sao, tôi khẩn trương. Nhà vệ sinh này xả nước không tốt." Ba câu, không một câu nói thật.
Tống Văn bắt đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, Phó Lâm Giang lấy ra ảnh chụp của Trương Bồi Tài đưa cho hắn: "Anh biết người trên ảnh không?"
" Trương Bồi Tài a, hoá thành tro tôi cũng nhận ra hắn. Tiểu tử này con mẹ nó, nằm vùng trong nhà xưởng của tôi ba tháng, tôi xem hắn là huynh đệ mà đối xử hết lòng, hắn ta lại trở tay đâm một dao vào lưng tôi, đem cả nhà tôi hướng lên trời." Vương Khải Siêu nói đến đây thì phản ứng lại, há to miệng, "Sẽ không phải...... Hắn chết rồi đi?"
Phó Lâm Giang lấy ra một xấp tư liệu, đưa đến trước mắt Vương Khải Siêu chỉ vào một chỗ: "Đây là bằng chứng anh từng đe doạ Trương Bồi Tài."
Khoé miệng Vương Khải Siêu co rúm, kìm nén vui sướng trong lòng, ngoài miệng thì cãi lại: "Cái đó, tôi chỉ là tức giận mắng vài câu thôi. Anh nói tôi nếu thật sự giết người thì sao không nhanh chạy trốn, còn ở lại đây để các người đến bắt sao? Hơn nữa...... Các anh...... Có thấy thi thể không?"
Phó Lâm Giang nói: "Đương nhiên, không phát hiện thi thể thì chúng tôi tìm anh làm gì?"
Vương Khải Siêu cúi thấp đầu nói chuyện: "Thì đó, tôi là người sản xuất cơm đóng hộp, còn có thể đem thi thể ra bên ngoài sao? Nhà xưởng này của tôi có vài cái máy xay thịt đấy."
Phó Lâm Giang nghe lời này thì tóc gáy đều dựng lên hết: "Không ngờ anh chuẩn bị làm bánh bao nhân thịt người đấy."
"Đừng đừng, đồng chí cảnh sát, tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi, các anh cứ tuỳ tiện điều tra." Vương Khải Siêu ngay lập tức hoảng sợ, "Tôi từng nghĩ thuê người đánh hắn một trận, thế nhưng họ Trương này rất cảnh giác, một chút gió thổi cỏ lay là không thấy bóng người đâu nữa. Người lừa tôi đến xoay vòng như thế thì làm sao có thể mắc ở chỗ tôi chứ...... Hơn nữa, tôi nghe người ta nói hắn không gây khó dễ cho tôi nữa là vì hắn đang đi thăm dò tin tức lớn."
"Tin tức lớn? Tin tức gì?" Phó Lâm Giang hỏi.
Vương Khải Siêu nói: "Đương nhiên là tin tức lớn có thể gây chấn động Nam Thành, so ra thì xưởng nhỏ này của tôi chỉ như một con sâu trên mặt đất mà thôi, không đáng nhắc tới. Nhưng mà tra gì thì tôi cũng không rõ."
Tống Văn thừa dịp hai người nói chuyện thì đi dạo một vòng trong ngoài, lúc này đi tới nói: "Tin tức của anh cũng đủ nhanh đấy, tựa như biết chúng tôi muốn đến. Có phải có người mật báo cho anh hay không?"
Thân thể Vương Khải Siêu cứng đờ: "Không! Không có mà! Dù tin tức của tôi nhanh thì cũng không ai liên quan đến cảnh sát các anh cả." Tiếp đó miệng hắn cắn chặt, không nói được thêm tin tức gì hữu dụng.
Thấy hỏi không ra gì nữa, Phó Lâm Giang nhét danh thiếp vào tay Vương Khải Siêu, dặn dò hắn nếu có manh mối gì lên quan đến Trương Bồi Tài thì phải báo, sau đó thì đi theo Tống Văn ra ngoài.
"Họ Vương hẳn không phải là hung thủ. Nhưng mà......" Tống Văn vừa nói vừa mở cửa xe ngồi vào ghế lái, "Gọi điện báo với bên an toàn thực phẩm và cảnh sát phân cục, trên người anh ta có mùi gia vị nặng như vậy khẳng định là đã sản xuất trở lại."
Phó Lâm Giang sửng sốt, "Máy móc kia không phải là không......"
Tống Văn khởi động xe: "Để ứng phó với điều tra thôi. Hơn nữa vị trí máy móc không giống với trong video, còn thiếu mất mấy cái máy, đoán chừng là ở dưới mặt đất, cho nên điện thoại anh ta mới không gọi được."
Phó Lâm Giang nghe xong lời của Tống Văn liền ngộ ra. Lúc bọn họ vào cửa Vương Khải Siêu bỏ chạy chính là dẫn bọn họ rời khỏi chỗ này. Sau khi họ Vương kia thấy bọn họ rời đi, rõ ràng còn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Phó Lâm Giang nhớ đến tin tức liên quan lúc trước: "Trước đây không phải nơi này bị tra xét sao? Hiện tại mới đóng cửa được có ba tháng thôi mà."
"Đại khái là chạy tiền, tìm quan hệ. Nhà xưởng của anh ta đình công một ngày thì thiệt hại mấy phần, so với tiền lãi kếch xù thì chút tiền phạt có là gì." Tống Văn bỏ thêm một câu giải thích, "Lúc trước khi Trương Bồi Tài mới chặt đứt đường phát triển thì anh ta gấp đến độ giậm chân. Hiện tại thì anh ta không có chút lo lắng nào, nhắc đến Trương Bồi Tài cũng không thù hằn như thế, khẳng định là đã có biện pháp phục công lại rồi, không thèm đếm xỉa đến bên kia."
Phó Lâm Giang thở dài, lấy điện thoại gọi cho anh em bên phân cục, gọi xong rồi nói: "Hy vọng lần này có thể thu hoạch được nhiều hơn, dứt khoát niêm phong lại, đem người bắt về."
Hai người trở về cảnh cục, vừa vào đến cửa liền nhìn thấy một người đàn ông xa lạ mang theo một cái túi to hướng đến văn phòng bọn họ, vừa đi đến cửa văn phòng vừa nhìn xung quanh. Tống Văn nhìn nét mặt người nọ hỏi một câu: "Anh tìm ai?"
Người đàn ông hỏi: "Trình Tiểu Băng có ở đây không?" Nói xong chỉ vào cái áo bên trong áo khoát, "Tôi là người giao hàng." Vừa nói vừa kéo cổ áo, lộ ra áo màu vàng bên trong.
Tống Văn nghe xong thì tức giận: "Đây là Cục cảnh sát, giao hàng cùng chuyển phát nhanh chỉ được giao đến quầy lễ tân, không thể trực tiếp đi vào." Không nói đến hồ sơ bí mật, tình tiết vụ án trên bảng trắng bị người ngoài nhìn thấy cũng không tốt. Lúc này vừa qua giờ cơm trưa không lâu, là thời điểm thả lỏng nhất của cả cảnh cục, khiến cho một người giao hàng có thể nghênh ngang tiêu sái đi vào.
"Thật xin lỗi! Thực xin lỗi! Tống đội." Trình Tiểu Băng vội vàng lao từ phòng vật chứng ra, nhận lấy đồ trong tay người giao hàng, phất tay ý bảo người kia đi nhanh lên. Vừa quay đầu liền đối mặt với gương mặt bình tĩnh của Tống Văn, cười một chút, "Tống đội, này không phải vì có vụ án phải tăng ca sao, nên đã bỏ qua thời gian ăn cơm của căn tin, người giao hàng cũng chỉ có ý tốt thôi, lần sao tôi sẽ đánh dấu một chút, không có nữa đâu."
Lão Giả một bên xen vào góp vui, đi đến nhìn bên ngoài túi kia: "Ui! Trà sữa, béo!"
Miệng Trình Tiểu Băng không buông tha ông: "Giả thúc, chú giảm được bụng của chú đi rồi hãy nói con."
Lão Giả hừ một tiếng: "Cô gái nhỏ thế nhưng lá gan lớn ghê, còn dám gọi đồ ăn ngoài! Cần phải cho cô xem video kia mới được."
Trình Tiểu Băng vội xua tay: "Đừng đừng đừng, con không muốn xem!"
Chu Hiểu nghe xong thì nở nụ cười: "Cô làm vật chứng, có cái gì buồn nôn mà chưa thấy qua chứ, còn sợ nhìn video? Mấy pháp y còn thích ăn nội tạng kìa."
Thấy có người giúp ông nói chuyện, Trình Tiểu Băng thè lưỡi: "Chính là mắt không thấy tâm không phiền, không sạch sẽ thì sẽ không bệnh. Hơn nữa cũng không có ai mang cơm cho tôi."
Nửa cái văn phòng quay đầu nhìn Tống Văn, trong mắt đầy ý vị thâm trường.
Tống Văn khụ một tiếng: "Rãnh rỗi như vậy sao? Bằng chứng sắp xếp hết chưa? Vụ án phá được chưa? Báo cáo vật chứng đâu?"
Nghe xong lời này tất cả mọi người đều gục đầu, Trình Tiểu Băng cũng không dám dây vào, nhanh chóng cầm theo đồ ăn chạy vào phòng vật chứng.
Vội cả một buổi chiều, tất cả các chứng cứ và tài liệu liên quan cùng với lời khai từ nhiều nguồn khác nhau đã dần được sắp xếp lại, thế nhưng vẫn hoàn toàn không biết gì về kẻ bắt cóc Trương Bồi Tài. Vương Khải Siêu không phải là hung thủ, hiện tại bọn họ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào người phụ nữ bí ẩn trong lời Trương Minh Hiên, không biết trên người cô nàng có thu được manh mối gì không.
Tống Văn cầm bút, viết tên Trương Bồi Tài lên bảng trắng, sau đó đơn giản vẽ lại bản đồ khu vực phát hiện Trương Bồi Tài. Bọn họ còn không thể kiểm chứng được sau khi mất tích và trước khi bị giết thì Trương Bồi Tài bị nhốt ở đâu.
Đây là lần đầu tiên Tống Văn đụng tới vụ án thế này, đã hai ngày từ khi phát hiện vụ án, hung thủ là nam hay nữ, một người hay hai người? Thời gian gây án là lúc nào, hiện trường vụ án ở đâu, động cơ giết người là gì, một chút cũng không biết......
Cậu cảm giác như tay cầm một cái đèn đứng trong một đám sương mù, nhấc đèn lên nhưng vẫn không thể nhìn thấy gì ở phía trước. Ánh sáng này không đủ để xuyên qua lớp sương mù và soi sáng hướng đi phía trước.
Thế nhưng Tống Văn vẫn cảm giác được bản thân phải đi về phía trước. Cậu giống như đang đấu một ván cờ mà không thể nhìn thấy đối thủ.
Rất nhanh đã tới giờ tan tầm, Tống Văn nhẫn nại tìm kiếm bản ghi chép thẻ tín dụng của Trương Bồi Tài, cậu muốn tìm một chút xem có thể lần ra được manh mối gì hay không, ít nhất phải tìm được người phụ nữ kia là ai.
Trên tài liệu quả nhiên giống như Chu Hiểu nói, Trương Bồi Tài mua cho đối phương không ít vật phẩm xa xỉ. Tống Văn lật tìm, bỗng nhiên trong đầu loé lên một ý nghĩ, những cửa hàng xa xỉ bình thường sẽ có trang bị cameras, có thể theo hình ảnh trong cửa hàng tìm được người phụ nữ đó không nhỉ?
Suy nghĩ xong, Tống Văn đem danh sách Trương Bồi Tài mua sắm chi tiêu để ý một lần.
Căn cứ vào thời gian, địa điểm thanh toán, cậu rất nhanh lập ra được một danh sách.
Hiện tại là hơn bảy giờ tối, Tống Văn nhìn thời gian, trực tiếp lái xe đến trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại cao cấp chuyên bán hàng xa xỉ nằm ngay giữa trung tâm thành phố, khu vực này là nơi có kiến trúc độc đáo, hơn nữa lúc nào cũng đông người.
Tống Văn chỉ thỉnh thoảng hẹn bạn bè đến đây ăn cơm, những món đồ xa xỉ đắt tiền kia cũng chỉ có thể nhìn thấy qua tủ kính thuỷ tinh mà thôi. Cậu đem xe cảnh sát đậu vào bãi xe ngầm, một đường đi bộ lên.
Đây là đường dành cho người đi bộ có mái che, toàn bộ tòa nhà như một thế giới của thuỷ tinh, khắp nơi đều có những bức tường kính khổng lồ rũ xuống. Mỗi cửa hàng sang trọng đều được thiết kế độc lập, hai hoặc ba tầng với những bảng hiệu quảng cáo khổng lồ cho sản phẩm mới.
Tống Văn đi vào cửa hàng thứ nhất, nhân viên cửa hàng cúi đầu dùng ánh mắt nhanh chóng đảo qua, quan sát anh từ trên xuống dưới, mỉm cười tiếp đón với vẻ mặt gượng gạo, dường như đã sớm kết luận cậu không phải là một khách hàng tiềm năng.
Tống Văn cũng không nhiều lời, cầm thẻ cảnh sát nói ra ý đồ đến, hy vọng các cô sẽ phối hợp một chút. Nhân viên cửa hàng nhất thời lộ ra vẻ mặt lúng túng: "Tiên sinh thật xin lỗi, trong cửa hàng chúng tôi tổng cộng cũng không có bao nhiêu cameras, hơn nữa vì để phòng ngừa thất lạc sản phẩm nên nhiều nhất cũng chỉ giữ lại một tuần thôi. Cái này của anh đã lâu rồi, phỏng chừng đã sớm không còn...... Hơn nữa chúng tôi cũng không có quyền hạn này. Nếu không anh để lại phương thức liên lạc, chúng tôi đến nói với cửa hàng trưởng một chút, có tin tức liền trả lời anh?"
Tống Văn quan sát vị trí cameras trong cửa hàng, lại hỏi vài câu tình huống ngày đó, nhân viên cửa hàng hỏi một thì ba không biết. Tống Văn đưa ra ảnh chụp của Trương Bồi Tài, nhân viên cửa hàng lắc đầu nói mình không có ấn tượng.
Tống Văn thở dài, đành đi ra rồi bước vào cửa hàng thứ hai, kết quả vẫn không khác gì lắm. Thấy hỏi không được gì, Tống Văn không khỏi nhíu mày xắn tay áo, đứng ở cửa của cửa hàng sang trọng, tự hỏi xem nên làm gì tiếp theo, một cửa hàng rồi một cửa hàng hỏi qua vẫn không nghĩ ra được biện pháp gì.
Trước giờ Tống Văn có rất nhiều phương pháp để đối phó với phần tử tội phạm, nhưng lại không cách nào ứng phó với những cô gái trong mấy cửa hàng sang trọng này, yểu điệu, luôn nói xin lỗi đầu tiên, mãi cúi đầu, cái gì cũng hỏi không ra. Cậu đang nghĩ có nên lấy hình ảnh bằng các biện pháp khác hay không, bỗng nhiên nhìn đến cửa hàng đối diện có một người đang đi tới.
Người nọ vóc dáng cao gầy, dáng người cao ngất, một đôi chân thon dài, đứng giữa trung tâm thương mại còn muốn nổi bật hơn những người mẫu trên biển hiệu quảng cáo. Khoảng cách có hơi xa nên Tống Văn nghĩ bản thân nhìn nhầm rồi, vươn tay dụi mắt một cái, thấy người nọ chuyển hướng nhìn về phía cậu rồi lập tức đi thẳng qua bên này. Không phải Lục Tư Ngữ thì còn ai vào đây nữa.