Không gian vẫn tối đen như trước, không có ánh trăng, không biết từ khi nào mây đen đã trải rộng khắp bầu trời, một ngôi sao cũng không nhìn thấy.
Thôn nhỏ vẫn yên tĩnh ngủ say như bình thường, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng kêu vang của côn trùng cùng tiếng gió rất nhẹ. Nắng sớm của bình minh còn chưa tới, hiện tại chính là khoảng thời gian tối nhất kia.
Y tá Trương Dĩnh nơm nớp lo sợ mà khoá kỹ cửa sổ nhỏ, từ bên ngoài quầy phát thuốc trở về gian phòng phía trong. Bên trong bày ra một ngọn đèn mổ đơn giản, trên mặt đất rơi đầy băng vải và băng gạc dính máu, nơi nơi đều là mùi máu tươi cùng mùi thuốc thử trùng.
Trên giường bệnh ở buồng trong có một người đàn ông trên người đầy máu sắc mặt âm lãnh đang ngồi, bàn tay hắn không trọn vẹn, thiếu mất một ngón tay út, tay kia thì cầm chặt con dao dài kèm chặt trước người con tin. Liếc nhìn người này một cái, Trương Dĩnh vội vàng cúi đầu, sợ hãi mà kéo quần áo.
Trương Dĩnh hy vọng người bên ngoài có thể thấy được chữ của cô trên hộp thuốc, thời gian gấp gáp nên cô liền bắt chước theo trên phim, viết mấy chữ cái tiếng Anh đơn giản.
Một tiếng trước, Tiết Cảnh Minh cả người đầy máu đột ngột xông vào trung tâm y tế.
Sau khi liều mạng rồi ngã xuống núi, may mắn hắn chỉ bị vướng lại trên một cành cây chứ không rớt xuống, đợi đến khi nhóm người điều tra triệt để rút lui hắn mới dám từ ngọn núi đi ra. Hắn bị thương nhưng dục vọng muốn sống khiến hắn bí quá hoá liều, đi đến trung tâm y tế trong thôn. Thời điểm buổi tối trong thôn sẽ thường xuyên có người đột nhiên mắc bệnh mà đến khám, vị nữ bác sĩ tốt bụng đi ra mở cửa, lại bị Tiết Cảnh Minh dùng dao đặt trên cổ uy hiếp.
Buổi tới nơi này có tổng cộng ba người, bác sĩ Lý cùng bác sĩ Đoạn là một đôi vợ chồng, bọn họ là người được cử từ bệnh viện huyện xuống, thời gian đã sắp ba năm, rất nhanh là đến lúc trở về.
Không gian của trung tâm y tế không lớn, ban ngày họ dùng nơi này để tiếp đón bệnh nhân, tối đến thì sẽ ngủ ở đây. Trừ bọn họ còn có một y tá nhỏ tên Trương Dĩnh, Trương Dĩnh năm nay vừa mới hai mươi tuổi, là người trong thôn, sau khi cô tốt nghiệp trung cấp y tế liền đến đây giúp bọn họ tiếp đón bệnh nhân cùng xử lý công việc hằng ngày.
Tiết Cảnh Minh vừa vào cửa liền đâm vào đùi bác sĩ Lý một dao, đe doạ cô rồi ép buộc hai người khác giúp hắn lấy viên đạn trên vai ra, băng bó vết thương.
Những người này Tiết Cảnh Minh đều biết, ở trong thôn mọi người đều thường xuyên chạm mặt nhau, thế nhưng lúc này trong mắt hắn chỉ còn lại chết chóc.
Tiết Cảnh Minh không thích ngồi trong trung tâm y tế này, theo trí nhớ của hắn thì nơi này rất không tốt. Lần đầu tiên hắn ở trong này nhìn thấy thi thể cha hắn, lần thứ hai là khi bị cưa điện cắt đứt ngón tay, hắn được đồng nghiệp đưa đến đây, lần thứ ba thì mẹ hắn đã chết ở trong này.
Tiết Cảnh Minh cúi đầu nhìn vết thương nơi bàn tay trái, ngón út tay trái của hắn đã không còn, tuy đã sớm không còn đau nhưng miệng vết thương dữ tợn còn sót lại đã nhắc nhở hắn rằng hắn chỉ là một tên tàn phế không hơn không kém.
Tiết Cảnh Minh cũng bị mắc mưa, quần áo ướt sũng trên người hiện đã gần khô. Viên đạn Tống Văn bắn ra kia nhờ có cây cối che chắn nên dù bắn trúng cũng không ghim sâu da thịt, cũng không tổn thương xương cốt, sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Bên này vừa làm xong giải phẫu đơn giản thì chợt bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Tiết Cảnh Minh lấy dao đặt lên cổ bác sĩ Lý xong mới cho phép Trương Dĩnh ra cửa ứng phó.
Trong suốt quá trình, chân của Trương Dĩnh đều mềm nhũn, vì phải chú ý đến tính mạng của bác sĩ Lý nên Trương Dĩnh cũng không dám cầu cứu. Lúc này cô ứng phó xong Tống Văn, khoá cửa, mới quay lại nơm nớp lo sợ nói: "Chú à, tôi đều theo lời chú nói, đã đuổi người kia đi rồi......"
"Bên ngoài có phải cảnh sát không?" Miệng vết thương của Tiết Cảnh Minh tuy rằng có dùng thuốc tê nhưng vẫn nhức nhối đau đớn, trên người hắn không chỉ có một vết thương mà còn nhiều chỗ trầy da trên người, càng khiến hắn thêm dữ tợn, "Vừa nãy cô viết gì?"
"Là liều dùng thuốc, chú từng đến đây lấy thuốc cũng biết đó, không viết cái đó thì đối phương sẽ nghi ngờ." Vừa rồi lúc Trương Dĩnh ở bên ngoài đối đáp, Tiết Cảnh Minh vẫn luôn nhìn chăm chằm cô, cũng bởi vì vậy mà cô cũng không dám làm gì nhiều.
Tiết Cảnh Minh nhớ lại một chút, vừa rồi Trương Dĩnh chỉ hạ bút viết vài nét trong thời gian ngắn, hẳn chỉ là vài con số linh tinh đơn giản. Hắn gật đầu, đôi mắt vẫn âm u như cũ nhìn chằm chằm Trương Dĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Trương Dĩnh sợ hắn còn hoài nghi, run giọng giải thích: 'Vừa rồi hẳn không phải là cảnh sát, người nọ không phải đến điều tra mà chỉ đến mua thuốc. Có lẽ là du khách từ thành phố đến, tôi, tôi không biết người kia, mặt anh ta nhìn rất lạ. Anh ta không phát hiện ra chú, thật đó."
Trương Dĩnh nhìn Tiết Cảnh Minh, thôn này quá nhỏ, chuyện Tiết Cảnh Minh giết người đã truyền đi khắp nơi, lúc ăn cơm tối cô đã biết chuyện người này mất trí làm ra chuyện gì. Lúc này, người đàn ông trước mặt cô đã sớm không còn một tia lý trí, dường như đã sớm phát điên.
"Bọn họ đã đi rồi, vết thương của chú chúng tôi cũng đã chữa trị. Vợ tôi hiện đã mất máu quá nhiều rồi, chú nếu không để tôi băng bó cho cô ấy thì thật sự xảy ra mạng người đấy." Bác sĩ Đoạn nhìn tình hình rồi mở miệng nói.
Một tiếng qua, anh vẫn cố thử phân tán sự chú ý của Tiết Cảnh Minh, cũng nghĩ cách cứu bác sĩ Lý, thế nhưng dao trong tay Tiết Cảnh Minh vẫn luôn đặt trên cổ bác sĩ Lý, kể cả lúc anh khâu vết thương cho hắn. Bác sĩ Đoạn ngày thường đều là cứu người, căn bản chưa bao giờ gặp qua tình huống thế này.
"Xin chú, cầu xin chú, chú nghĩ tình vừa nãy chúng tôi vừa cứu chú...... Trong nhà tôi còn có đứa nhỏ cùng người già......" Bác sĩ Lý run giọng nói, mặt cô ngày càng tái nhợt theo thời gian dần trôi, máu trên đùi chảy ra đã thấm ướt ra trải giường, khoé mắt cũng đầy nước. Cô thật không ngờ, ý tốt nhất thời của mình lại đặt nhầm vào một con ác lang, hiện tại trong lòng hối hận không thôi.
Tiết Cảnh Minh hừ một tiếng nhìn bác sĩ Lý, lại nhìn sang bác sĩ Đoạn, do dự một lát rồi đứng lên. Bác sĩ Đoạn vội vàng đỡ vợ mình dậy, băng bó với thương trên đùi cho cô.
Tiết Cảnh Minh nhìn đôi vợ chồng này rồi cầm dao lùi về sau một khoảng, hắn cắn chặt khớp hàm, dường như đang đưa quyết định. Chợt hắn rõ ràng, ngẩng đầu nhìn Trương Dĩnh đang đứng một bên nói: "Cô đi lấy thuốc hạ nhiệt đến đây."
Trương Dĩnh vâng một tiếng, đi đến phòng phát thuốc bên ngoài lấy thuốc trên kệ xuống, cô vừa quay đầu liền thấy Tiết Cảnh Minh không chút tiếng động đã đi theo cô tới bên này.
Trương Dĩnh hoảng sợ, nhìn tia nguy hiểm trong mắt Tiết Cảnh Minh mà trong lòng có dự cảm không lành, cô không khỏi lui về sau từng bước, "Chú...... Làm gì...... Vừa rồi chúng tôi vừa cứu chú......"
Tiết Cảnh Minh cắn răng đi về phía trước từng bước, "Tôi cảm ơn các người đã cứu tôi, bất quá, có lẽ vừa rồi chính là cảnh sát đang dò đường. Giữ các người lại, nói không chừng sẽ làm bại lộ hành tung của tôi."
Vừa rồi Tiết Cảnh Minh đã do dự rằng có nên giết bác sĩ Lý hay không, chỉ là bác sĩ Đoạn dù sao cũng là chồng của cô, nếu bác sĩ Lý chết thì chồng cô chắc chắc sẽ trở nên giống hắn. Hiện tại hắn đã trọng thương, nhất định sẽ không đối phó được hai người bác sĩ Đoạn cùng Trương Dĩnh.
Vì thế Tiết Cảnh Minh để bác sĩ Đoạn băng bó cho vợ mình, giả vờ buông tha bọn họ, kỳ thật là chờ sau khi hắn giết xong Trương Dĩnh trở về sẽ giải giải quyết hai người họ. Chân của bác sĩ Lý bị thương, bác sĩ Đoạn quan tâm vợ như thế cũng không chạy được, hai người đó sẽ tự giam chân nhau, lúc đó hắn sẽ dễ dàng khống chế được con tin.
Cho nên Tiết Cảnh Minh mới cố ý dẫn một mình Trương Dĩnh tới phòng phát thuốc, muốn giết cô diệt khẩu.
Nhìn biểu tình dữ tợn của hắn, Trương Dĩnh vừa lui về sau vừa run giọng nói: "Chú, chú thả chúng tôi đi, mọi người đều là người cùng thôn với nhau, cũng không có thù oán gì. Chúng tôi sẽ không nói cho những người khác biết đêm nay từng gặp qua chú."
Đây rõ ràng là lừa mình dối người, trung tâm y tế xảy ra chuyện lớn như thế thì sớm muộn gì cũng điều tra ra Tiết Cảnh Minh. Lời nói của Trương Dĩnh vốn dùng để cầu tình, lại khơi lên hận ý trong lòng Tiết Cảnh Minh, hắn đột nhiên phát rồ lên: "Trên tay tao hiện tại đã có mấy mạng người, cũng không sợ có thêm vài cái nữa!"
Nói đến đây, con dao trong tay hắn hướng về phía Trương Dĩnh mà chém. Hiện tại hắn đã vào ngõ cụt, nếu muốn an toàn đào tẩu thì người trước mặt không thể không giết.
"Cứu mạng!" Trương Dĩnh hét lên một tiếng, vội vàng thấp người né tránh.
Bác sĩ Đoạn vừa rồi vẫn một mực băng bó cho vợ mình nên không chú ý đến tình hình bên phòng phát thuốc, lúc này nghe được tiếng kêu cứu, nếu muốn đi cứu cũng không kịp nữa.
Đúng lúc này cửa sổ phía sau Tiết Cảnh Minh truyền đến động tĩnh, một viên đạn xuyên nát cửa sổ thuỷ tinh sượt qua sát đầu hắn, trực tiếp khắc một vết thương sâu đầy máu trên thái dương Tiết Cảnh Minh.
Vừa rồi sau khi Tống Văn phát hiện được chữ trên hộp thuốc liền nhanh chóng thông báo cho Trương Đại Hải. Cậu lách người đến phòng phía sau muốn nhìn một chút tình hình bên trong, vừa đến sau cửa sổ này liền nhìn thấy một màn Tiết Cảnh Minh nâng dao chém về phía Trương Dĩnh.
Dưới tình thế cấp bách, Tống Văn đành phải bắn một phát súng, tiếng súng nổ cắt ngang qua bầu trời đêm, phá vỡ sự yên tĩnh nơi thôn nhỏ này.
Thừa dịp Tiết Cảnh Minh đang ngây người, Tống Văn theo chỗ thuỷ tinh bị bắn nát trên cửa sổ lưu loát xoay người chạy vào. Cậu kéo gần khoảng cách mà quấn vào nhau với Tiết Cảnh Minh đang cầm dao, bên cạnh có con tin nên Tống Văn không dám nổ súng thêm lần nữa.
Trong tay Tiết Cảnh Minh có dao, tuy rằng hắn bị thương nhưng thuốc tê tiêm vào người hắn vẫn còn tác dụng, làm cho hắn cơ hồ không cảm giác được đau đớn. Hắn như một hung thần gian ác, không muốn sống mà vọt về phía Tống Văn.
Tống Văn nghiêng người tránh lưỡi dao bén ngót đâm tới, dao bổ vào một cái kệ bằng sắt bên cạnh, tạo ra âm thanh ma sát chói tai. Tống Văn xoay người dùng khuỷu tay đánh thật mạnh vào ngực Tiết Cảnh Minh, Tiết Cảnh Minh trúng một đòn nặng, mượn cơ hội dùng bốn ngón tay bắt lấy quần áo Tống Văn, đưa dao trong tay ngang qua hông cậu mà chém tới.
Đồng tử Tống Văn co rụt lại, tránh né con dao, lưỡi dao sắt bén từng cái một mà xẹt ngang qua hông cậu không ngừng nghỉ. Tống Văn một cước đạp vào đùi Tiết Cảnh Minh, nơi đó vừa lúc có một vết thương, Tiết Cảnh Minh nhất thời đau đến rên một tiếng. Bởi vì hắn liều mạng nên ra chiêu vô cùng hung ác, mặc kệ vết thương trên người mà điên cuồng tấn công, chém liên tiếp về phía Tống Văn.
Mắt thấy đã ép Tống Văn đến góc tường, Tiết Cảnh Minh dùng toàn lực đâm dao trong tay, nhìn lưỡi dao sắc bén Tống Văn chỉ có thể đưa cánh tay lên chặn lại, lưỡi dao chém qua áo, cắt vào da thịt.
Hai người quấn vào nhau một lúc, thấy Tiết Cảnh Minh còn muốn đâm tiếp Tống Văn cầm một cái khay kim loại đựng thuốc trên bàn, trực tiếp đập lên đầu Tiết Cảnh Minh. Bốp một tiếng, Tiết Cảnh Minh cảm thấy choáng váng, suýt thì té ngã, vết thương trên mặt bị xé rách, nửa khuôn mặt toàn là máu.
Tiết Cảnh Minh lui về sau lắc lắc đầu, ôm chầm lấy Trương Dĩnh đang ở trong góc.
Trương Dĩnh đã sớm sợ đến mức mất bình tĩnh, nhìn dao đặt trên cổ chỉ có thể bất lực mà thấp giọng nức nở.
Biến cố xảy ra khiến Tống Văn không dám hành động thiếu suy nghĩ, Tiết Cảnh Minh kèm chặt Trương Dĩnh lui về sau, đi đến cửa cạnh phòng phát thuốc hắn liền vươn tay tắt đèn.
Cả phòng phát thuốc đột nhiên tối đen, chỉ còn ánh sáng nhè nhẹ của đèn mổ ở phòng trong. Tống Văn đang định đuổi theo, bỗng nhiên Tiết Cảnh Minh đẩy Trương Dĩnh về phía cậu, Trương Dĩnh đã sớm đứng không vững, bị đẩy về phía trước một cái liền ngã xuống. Tống Văn sợ cô bị thương liền vội vàng đỡ cô dậy.
Chỉ chênh lệch vài giây mà Tiết Cảnh Minh đã đẩy cửa lớn, liều mạng chạy ra ngoài.
"Đứng lại!" Tống Văn hô một tiếng, đẩy Trương Dĩnh ra vội vàng đuổi theo. Sau đó cậu nhìn thấy Tiết Cảnh Minh không chạy được bao xa đã bị một thân ảnh cản đường, người nọ đúng là Lục Tư Ngữ vốn đang ở trong xe......