Mọi người đều có lòng yêu cái đẹp, đặc biệt là một người thích vẽ tranh. Cơ hồ trong nháy mắt Tống Văn đã đem người trước mắt miêu tả từ vẻ ngoài đến trong xương cốt.
Nếu nói thượng đế là một vị hoạ sĩ thì dưới ngòi bút vẽ ra ngàn vạn khuôn mặt kia, khi y vẽ ra người trước mắt này nhất định đã thiên vị vài phần. Ngũ quan khi hợp lại không chọn ra được chỗ xấu nào cả, mỗi cái đều có đặc điểm riêng của mình. Vẻ đẹp có điểm lãnh cảm lạnh lùng, là bộ dạng không có tính công kích khiến người khác cảm nhận được một vẻ đẹp lạnh lùng mong manh, trông như một đoá hoa bị đóng băng trong lồng kính, nhìn qua vạn phần đẹp mắt nhưng không chú ý thì sẽ vỡ tan.
"Anh chính là cái người mới kia......" Tống Văn thấp đầu nói, che dấu sự thất thần của mình, nhìn lướt qua hồ sơ, "Lục Tư Ngữ?" Tên thật dễ nghe, giống như người anh ta vậy.
Người nọ rũ mắt tránh khỏi tầm nhìn của Tống Văn, cằm cứng đờ gật một chút, nhẹ giọng ân trả lời. Toàn bộ động tác quá chậm, nhìn qua phản ứng cũng không nhanh nhẹn, có chút chậm chạp.
"Theo tôi vào đi, tôi là đội trưởng đội một." Tống Văn một câu làm rõ quan hệ. Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ là người giám sát trực tiếp của người kia.
Lục Tư Ngữ không hé răng, đi lên hai bước theo Tống Văn đến văn phòng của đội một. Hai người tới văn phòng, đứng đối mặt nhau. Nơi này chủ yếu lấy màu trắng làm chủ đạo, trên tường viết một vài cảnh báo, trong góc văn phòng là vài chậu cây xanh tươi tốt do Phó Lâm Giang trồng.
Lục Tư Ngữ thấp hơn một chút so với Tống Văn, nhìn qua lại gầy hơn nhiều. Tống Văn dùng ánh mắt từ trên xuống dưới dò xét đánh giá một lần, người nọ hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, thoạt nhìn điệu thấp nhưng là nhãn hiệu xa xỉ. Theo góc độ này, cổ áo lộ ra một nửa xương quai xanh, gầy cong đến mức có thể chứa nước.
Tống Văn nghĩ thầm, người này làm sao là người đã hai mươi sáu tuổi chứ? Năm tháng không lưu lại dấu vết gì trên người anh, người này nhã nhặn như thầy giáo, không, giống học sinh hơn, nói so với hắn nhỏ hơn hai tuổi vẫn tin được. Trở về tra khảo sau, dù không giáo huấn người thì cũng phải ra oai phủ đầu, cậu đi trước nửa bước, Lục Tư Ngữ theo thói quen đi phía sau cậu.
"Tôi chính là lần đầu tiên gặp lãnh đạo, có chút khẩn trương." Lục Tư Ngữ nói chuyện âm thanh có chút thấp, ánh mắt nhìn theo Tống Văn, vì để giảm bớt xấu hổ mà theo thói quen vươn đầu lưỡi liếm môi, màu sắc môi anh có chút nhạt, có vẻ bạc tình. Sau đó anh do dự, thiện ý nhắc nhở một chút: "Tống đội, ngón út của cậu có vết bút, còn chưa lau sạch."
Tống Văn lật ngón út tay phải mình nhìn, khi vẽ tranh cậu có thói quen dùng các khớp ngón tay hỗ trợ, tật xấu này vẫn không bỏ được. Cậu không chút để ý rút một mảnh giấy lau tay: "Không tồi, làm cảnh sát sức quan sát là kiến thức cơ bản. Hy vọng khi tới hiện trường, anh cũng có thể phát hiện ra điểm gì đó."
Nói đến đây, Tống Văn lại mở miệng nói: "Về sau tôi dẫn dắt anh, là đội trưởng cũng như sư phụ của anh." Ở đội cảnh sát, vẫn chú ý truyền thừa như cũ, sư phụ dạy đồ đệ, một cũ và một mới. Tống Văn tuy rằng còn trẻ tuổi nhưng có kinh nghiệm công tác phong phú, Lục Tư Ngữ tuy rằng lớn hơn cậu nửa tuổi nhưng vẫn luôn ở trong trường học đọc sách.
Âm thanh Tống Văn có chút nghiêm khắc, Lục Tư Ngữ cảm thấy mình nên gọi một tiếng sư phụ, chỉ là nhìn thấy người này chính là một cảnh sát anh tuấn trẻ tuổi hơn mình, anh thật sự nói không ra lời, cuối cùng vẫn chần chừ nói một câu: "Cảm ơn..... Tống đội."
Thấy Tống Văn không trả lời, Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Văn, ánh mắt có chút rụt rè.
Tống Văn lúc này mới phát hiện tóc trên trán Lục Tư Ngữ hơi xoăn, rõ ràng vóc dáng không thấp, cả người nhìn qua lại tạo cảm giác mềm mại yên tĩnh, có thể là bị hắn doạ, hiện giờ nhìn anh như là con thỏ nhỏ chưa dứt sữa. Cậu tự cảm thấy cục diện mở màn này không tồi, đi từng bước về phía trước, tiếp tục nghiêm túc nói: "Vào cảnh đội sẽ có hiệp ước tam chương. Là người mới, tự giác làm việc, tôn trọng tiền bối thì không cần nói tới. Mặt khác, chính là nghe lời. Không nên xem thì không xem, không nên hỏi thì không hỏi, không cần lộn xộn sờ loạn, ngoài ra khi ra hiện trường, phải viết báo cáo điều tra hiện trường, khi vụ án kết thúc, phải viết tổng kết vụ án. Phải mang theo bản ghi chép, nhớ rõ thân phận chính mình, đừng để bị người khác bắt lấy nhược điểm, tôi cũng không chắc sẽ giúp được anh....."
Lúc này, phía sau vang lên một âm thanh, giúp Lục Tư Ngữ giải vây: "Tống Văn, thật vất vả cùng đồng nghiệp mới tâm sự, cậu cũng đừng hù doạ người ta." Theo sau kia người nói tự giới thiệu: "Tôi là đội phó đội một, Phó Lâm Giang."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, phản ứng vẫn là chậm nửa nhịp, anh không nói nhiều lắm, làm cho người ta có cảm giác được có khoảng cách, nhưng vẫn một mực gật đầu, bày ra bộ dáng nhu thuận phục tùng an bài của cấp trên.
"Cậu có thể gọi tôi là đội phó, Phó đội, hoặc là đội phó Phó." Phó Lâm Giang đùa một câu đồng âm, đánh vỡ một tia xấu hổ cùng câu nệ của lần đầu gặp mặt, sau đó cười nói, "Cậu yên tâm, Tống đội bình thường cũng không tự cao đâu. Còn về công việc thì chữ viết mọi người trong tổ đều không đẹp, chữ cậu không tồi có thể thử làm. Năm đầu tiên, cậu là thực tập sinh, hai gậy, cũng chính là hai tiểu phi cơ (?), nếu có thể thuận lợi qua được một năm này, chính là cảnh sát tổ chức ba bậc, bình thường thời điểm không có hoạt động hoặc lãnh đạo thị sát có thể không cần mặc cảnh phục, năm đầu sẽ không có súng, không thể một mình phá án, cần theo nhóm các cảnh sát cũ, vể sau không quá hai năm, cậu cũng có thể mang người mới." Phó Lâm Giang hai ba câu nói, cùng ý tứ của Tống Văn không sai biệt lắm nhưng dễ nghe hơn.
Sau đó Phó Lâm Giang hướng Lục Tư Ngữ giới thiệu: "Thời gian công tác ở đây bình thường là từ thứ hai đến thứ sáu, buổi sáng từ 8 giờ đến 12 giờ, buổi chiều từ 2 giờ đến 6 giờ, kỳ thật cũng không cố định. Nếu có vụ án thì cần phải tăng ca, thức đêm, ra ngoài, bận vài ngày không về nhà là chuyện bình thường. Bởi vì có thể phải ra ngoài bất cứ lúc nào, tôi khuyên cậu nên chuẩn bị một túi đồ ở đây, để một ít đồ dùng cá nhân và quần áo để tắm rửa." Nói đến đây, anh quay đầu lại nói, "Tống đội, nếu không tôi dẫn cậu ấy đi xung quanh tham quan, quen thuộc hoàn cảnh cùng nhận thức người khác?"
Tống Văn hiển nhiên không quá vui, cậu còn chưa ra uy đã bị Phó Lâm Giang đánh gãy. Hơn nữa lần trước thời điểm Chu Hiểu đến, cậu cũng bị Phó Lâm Giang cắt ngang giáo huấn thế này. Đội cảnh sát hình sự cũng không phải nhà trẻ, anh ta chính là phú nhị đại thiếu rèn luyện được nuông chiều từ bé, cũng không phải lãnh đạo còn cần người đi cùng. Nghĩ đến đây Tống Văn mở miệng nói: "Lâm Giang, khẩu cung vụ án trước anh còn chưa sửa lại cho tôi đấy, tất cả mọi người đều bận, để anh ta tự mình làm quen trước đi."
Cậu vừa nói vậy, Phó Lâm Giang liền lui ra, vẫn là cười nói: "Thế thời gian nghỉ ngơi nói sao nhé, Tiểu Lục cậu trước hết thu thập đồ đạc này nọ và làm quen công việc đi."
Tống Văn trở lại nhìn Lục Tư Ngữ, người nọ vẫn không có biểu tình nhưng trên mặt lại hiện ra tia mờ mịt, thoạt nhìn nhu thuận cực kỳ, cậu trong lòng mềm nhũn, chỉ vào nói: "Tầng một là khu văn phòng, chỗ lối vào là quầy lễ tân phụ trách tiếp nhận vụ án, bên cạnh là phòng họp, phòng điều khiển chính, phòng nghỉ ngơi lúc trực ban. Tầng hai là trung tâm giám định vật chứng, phòng lưu hồ sơ, phòng thẩm vấn. Tầng ba là văn phòng lãnh đạo. Cách vách là phòng phòng chống mại dâm và ma tuý, căn tin ở phía sau, chỉ có vài người vậy thôi, thường tiếp xúc nhất là người của phòng vật chứng pháp y, từ từ anh sẽ có thể nhận thức hết." Dùng lời nói đơn giản đem cả cục cảnh sát giới thiệu rõ ràng.
Lúc này, tại nơi lễ tân một viên cảnh sát cầm tờ giấy tiến vào nói: "Tống đội, khu Bình Song có án mạng."
Nhanh như vậy sao, vụ án trước còn chưa xử lý xong xuôi thì vụ án mới đã đến rồi, Tống Văn trở lại an bài: "Lão Giả, Chu Hiểu, đi tìm người bên phòng vật chứng chuẩn bị ra hiện trường." Sau đó quay đầu nhìn Lục Tư Ngữ," Ngày đầu tiên anh đến, cùng chúng tôi đi xem đi."
Đây là vị án đầu tiên sau ngày nghỉ mùng một tháng năm, cục cảnh sát tự nhiên sẽ coi trọng hơn, tổng có đi ba chiếc xe, Phó Lâm Giang và một cảnh sát nữ cùng Lục Tư Ngữ một chiếc. Trên xe, Phó Lâm Giang đối Lục Tư Ngữ giải thích: "Tống đội tuy nói năng chua ngoa nhưng tâm lại như đậu hủ, chán ghét hết thảy lễ nghi phiền phức, cũng không nhằm vào ai, cậu không cần để ý đến."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng.
Trình Tiểu Băng là người của đội vật chứng cùng đi ngày hôm nay, tuy rằng tên có một chữ "nhỏ" nhưng lại là "lão" của phòng vật chứng, cô đã làm công việc này ba năm, bình thường công tác rất cẩn thận tỉ mỉ, trong cuộc sống hằng ngày lại là người thích bát quái.
Vừa ngồi lên xe đã lấy ra một bao hạt dưa, nhiệt tình đưa vào tay Lục Tư Ngữ nói: "Này, ăn không?"
Lục Tư Ngữ rụt lại, biểu tình giống như con thỏ nhỏ bị kinh hách, khoát tay nói: "Cảm ơn, tôi không ăn."
Phó Lâm Giang cười ngăn lại: "Tiểu Băng, cô cũng đừng quá nhiệt tình doạ đến cậu ấy." Lời nói không chút nào che giấu ý tứ chiếu cố với Lục Tư Ngữ, tự nhiên đem anh trở thành em trai, sau đó bắt đầu giới thiệu với Lục Tư Ngữ tình huống của cảnh cục. Tiếng nói cùng tiếng cắn hạt dưa lách cách của Trình Tiểu Băng xuyên suốt đường đi.
Nam Thành buổi sáng, vừa qua khỏi giờ cao điểm đi làm nhưng xe trên đường vẫn rất đông, xe cảnh sát từ cục đi ra hoà vào dòng xe làm cho mọi người đều ghé mắt nhìn theo. Ba chiếc xe cảnh xe đi dần về hướng nam mới hơi thông thuận một chút. Thời tiết tháng năm ở Nam Thành đã ấm lên, hiện tại là buổi sáng chín giờ, cảnh cục cách nơi phát hiện vụ án không xa lắm, tổng cộng chỉ cần hai mươi phút hành trình nhưng do kẹt xe ba mươi phút sau mới đến nơi.
Xe đến nơi, Trình Tiểu Băng cũng không vội xuống xe mà cầm theo một gói to kẹo sữa tiếp tục lắc lư trước mặt Lục Tư Ngữ: "Này ăn không?"
"......" Lục Tư Ngữ lại lắc đầu.
Trình Tiểu Băng nói: "Ai, cậu cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, thế cậu thích ăn cái gì?" Nói chuyện nhưng không nhịn được mà nhét kẹo vào tay anh.
Lục Tư Ngữ ngượng ngùng từ chối không được, chỉ có thể đem kẹo đặt trong túi áo, còn thật sự nghiêm túc nghĩ, vài giây sau mở miệng nói: "Thích ăn đồ chua....."
Lục Tư Ngữ ý muốn nói thích ăn quả mơ cà chua vân vân, không nghĩ tới Trình Tiểu Băng lại cười khanh khách: "Con trai thích chua con gái thích cay... Vậy chẳng phải cậu rất hay ghen sao?" Cô đem lời này đùa giỡn cùng đồng nghiệp mới, lại nghe được Phó Lâm Giang một bên cười khẽ.
Vừa vặn Tống Văn đi đến nghe được, bị đoạn đối thoại này chua đến nghiến răng, thân thủ đem cửa xe mở ra nhìn chằm chằm Lục Tư Ngữ cùng Trình Tiểu Băng nói: "Đến hiện trường vụ án rồi, thức ăn đều dẹp hết đi, tôi nghĩ mọi người nên chịu khổ chút....."
Lục Tư Ngữ nghĩ một chút, mắt buông xuống ngooan ngoãn trong xe chui ra, không thèm nói lại nhưng Phó Lâm Giang lại nhìn nhìn Tống Văn rồi nhìn Lục Tư Ngữ, cười mà không nói.
Đây là một tiểu khu còn mới chất lượng tầm trung tên Ngọc Đình Hoa Âm, một khu mới ở phía Bắc Nam Thành. Năm năm trước, nơi này vẫn còn là một mảnh đất hoang, sau đó có chủ đầu tư mua lại rồi khai quá cùng xây dựng đường cao tốc thông xe, hiện tại nơi này đã náo nhiệt hơn rất nhiều nhưng vẫn không so được với nội thành. Phòng ốc nơi đây chủ yếu là phòng trống để đầu tư, cả tiểu khu người vào ở vẫn không đủ một phần ba.
Khu chính của Ngọc Đình có thang máy, sạch sẽ, gọn gàng, có tính riêng tư cao, tiểu khu an bài người và phương tiện tách biệt, phải dừng xe ở phía dưới tiểu khu. Cảnh sát đã sớm thông báo cho bộ phận bảo an và quản lý toà nhà nên một đường chạy đến bãi đỗ xe ngầm, ở đây sớm đã có người chờ họ. Trong số các cảnh sát hình sự thì Chu Hiểu phụ trách tiếp cận, xuống xe và nói chuyện với nhân viên an ninh về tình huống của tiểu khu. Quản lý toà nhà nói họ đừng làm phiền việc sử dụng bãi đậu xe của những hộ dân bình thường nên chỉ họ đến chỗ đậu xe, tất cả đều ở trong góc.
Điều tra hiện trường tại chỗ có giám định dấu vết, pháp y, cảnh sát hình sự, ba cái hợp tác không thể tách rời. Họ vừa đến không bao lâu xe của trung tâm giám định cũng đến, pháp y Lâm Tu Nhiên đi đầu xuống xe, hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục mỏng, tóc được chải tỉ mỉ. Theo sau là một mỹ nhân dáng người yểu điệu tựa như đoá hoa dâm bụt trong nước, khi bước xuống xe liền thuần thục lấy tay phủi áo hất tóc sau đó mở cốp xe ra và thay một đôi giày bệt.
Lục Tư Ngữ đứng một bên như những người đứng xem bình thường, cẩn thận quan sát những người này, Phó Lâm Giang giới thiệu cho anh: "Lâm Tu Nhiên, chủ nhiệm trung tâm giám định, Từ Dao, đệ nhất mỹ nữ của cục cảnh sát chúng ta, chuyên gia pháp chứng." Hai người đều khoảng 30 tuổi, kinh nghiệm phong phú, đội hình này xem như là vương bài của cục cảnh sát Nam Thành.
Vị cảnh sát lớn tuổi nhất bên này vừa thấy Từ Dao xuống xe liền ân cần đi qua, giúp cô cầm vali dụng cụ, Phó Lâm Giang lại nói: "Vị này chính là lão Giả, người lớn tuổi nhất của đội cảnh sát hình sự." Anh ta giới thiệu, lão Giả cầm điếu thuốc trong tay, thả ra một ngụm khói, hướng về bên này mà vẫy tay.
Lục Tư Ngữ gật đầu một cái tỏ vẻ nhớ kỹ. Lão Giả người này thoạt nhìn còn chưa đến tuổi trung niên nhưng vẻ ngoài đã nhuốm tang thương, tóc trên trán thưa thớt, râu trên cằm không biết đã mấy ngày chưa cạo, người này nếu không nói là cảnh sát, người khác còn nghĩ rằng y là lão lưu manh đầu đường xó chợ trà trộn vào.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Tư Ngữ đảo qua trên người của tinh anh kinh doanh, mỹ nữ, lão lưu manh, trong lòng cân nhắc, tột cùng đây là đội ngũ gì nha.
Lâm Tu Nhiên nhìn vài người đứng nơi đây, đi tới hỏi: "Tống Văn đâu?"
Phó Lâm Giang nói: "Đang nói chuyện cùng bên quản lý toà nhà."
Ánh mắt Lâm Tu nhiên dừng lại trên người Lục Tư Ngữ, nhịn không được nhìn nhiều hơn: "Người mới?"
Phó Lâm Giang vỗ vỗ vai Lục Tư Ngữ giới thiệu cho anh ta, "Đồng nghiệp vừa mới đến hôm nay, Lục Tư Ngữ."
Lâm Tu Nhiên cúi đầu mang bao tay, mở vali trên tay ra xem, nói với Lục Tư Ngữ: "Hôm này là án phân xác, để chúng tôi qua xem tình huống trước, cậu ở bên ngoài đợi một lát rồi hãy tiến vào." Anh ta cũng không xem là kỳ thị người mới, rất nhiều người mới lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường khủng bố đều thất thố, cũng dễ phá hỏng hiện trường.
Lục Tư Ngữ lạnh nhạt nói: "Hồi đại học tôi học pháp y."
Lâm Tu Nhiên không nghĩ tới đây là nửa đồng nghiệp, ngoài ý muốn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn anh, bổ sung cho anh một câu dự phòng: "Thi thể nhìn thấy ở trường học cùng thi thể ở hiện trường là hoàn toàn bất đồng, nếu cậu học pháp y thì có thể chính mình quan sát tìm hiểu, nếu có điểm đáng ngờ thì có thể cùng tôi thảo luận."
Bên này, Tống Văn đang được quản lý toà nhà tiếp đón, trước hết quay đầu nhìn hoàn cảnh nơi này. Bãi đỗ xe đã được quét tước sạch sẽ, chỉ là có điểm u ám, nơi đây là một tầng hai hộ, mỗi tầng đều có thang máy riêng, hiện đang là thời gian làm việc nên trong bãi đỗ xe, xe ra vào cũng không nhiều.
Chờ người đến đông đủ, lúc chờ thang máy, Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ đứng ở phía sau, người nọ đang tựa vào một góc sáng sủa cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Nếu đã tới làm cảnh sát tập sự thì phải học từ tầng dưới chót lên, Tống Văn đưa vở cùng bút cho anh: "Đến hiện trường không hiểu gì có thể hỏi tôi hoặc Phó đội, cầm vở, nhìn thấy gì, thấy ai cũng phải nhớ kỹ, trở về sửa sang lại làm thành ghi chép điều tra hiện trường."
Ghi chép điều tra hiện trường phải làm tường tận, nguyên nhân tiếp cận hiện trường, thăm dò thời gian địa điểm con người, các loại chi tiết hiện trường, phương hướng phát hiện thi thể, vật chứng lấy được đều phải ghi chú đầy đủ mọi thứ, từ trên xuống dưới, không phải là lượng nhỏ công việc.
Phó Lâm Giang nói với Lục Tư Ngữ: "Quay về tôi tìm cho cậu vài bản mẫu, cậu xem rồi học tổng kết lại."
Lục Tư Ngữ không có chút ngoài ý muốn nào, cũng không từ chối kêu khổ, khuôn mặt thanh tú không có gợn sóng sợ hãi, cúi đầu nhìn vở cùng bút Tống Văn đưa cho: "Không sao đâu, trước kia trên lớp đã từng học qua, khi thực tập cũng đã làm qua rồi."
Đang nói chuyện thì thang máy tới, vài người đi vào, lão Giả đứng ở cửa liền nhấn nút đóng cửa. Lục Tư Ngữ vào thang máy, nhìn qua hình như thấy thiếu một người, sau đó trong đám người không nhìn thấy bóng dáng Tống Văn: "A, Tống đội....."
Phó Lâm Giang nói: "Không cần chờ cậu ta."
Lục Tư Ngữ có điểm kỳ quái: "Cậu ấy có chuyện gì sao?"
Phó Lâm Giang nhỏ giọng giải thích: "Tống đội đến hiện trường chưa bao giờ đi thang máy." Giọng anh tuy nhỏ nhưng trong thang máy liền phóng đại lên, người khác tự nhiên cũng nghe được.
Lão Giả ở phía trước đối diện với kính thuỷ tinh vuốt vuốt cái đầu không còn bao nhiêu tóc của mình, cảm thấy người mới đến này có điểm đơn thuần đáng yêu: "Ai dám hỏi nha. Có lẽ là yêu thích rèn luyện thân thể đi, thói quen này tốt."
Vài giây sau, thang máy đinh một tiếng ngừng lại, mọi người lục đục đi ra, Tống Văn đi thang bộ cũng đi tới. Một bên là đi thang bộ, một bên là thang máy, hai bên cơ hồ lại đồng thời đến, xem ra thể lực Tống Văn tốt lắm, hô hấp đều đều, không giống một người vừa đi sáu tầng lầu.
Hiện trường hôm nay là do người phụ trách bảo an phát hiện thi thể, bị doạ cho khủng hoảng liền khoá cửa phòng ở lại. Vài người đứng ở hành lang càng làm nơi này thêm nhỏ hẹp.
Chu Hiểu một bên lấy được chìa khoá, một bên đơn giản giới thiệu: "Bảo an nói lầu dưới nghe tiếng xả nước trong bồn cầu cả đêm cứ tưởng là rò rỉ nước, kết quả đi đến nhà vệ sinh thì phát hiện màu đỏ như máu loãng trên lầu chảy xuống. Chủ cho thuê nhà bên ngoài liên lạc với khách bên trong không được, quản lý cùng bảo an dùng chìa khoá mở cửa ra, phát hiện bên trong nhà vệ sinh có một xác chết bị thiếu khuyết."
"Chung quanh đây có bao nhiêu hộ?" Tống Văn hỏi.
Chu Hiểu vừa hỏi quản lý toà nhà xong, chi tiết trả lời: "Nhà đối diện vẫn chưa trang hoàng xong, chỉ có dưới lầu có người ở, vẫn là có người thuê bằng không cũng không phát hiện ra được."
Theo cửa mở ra, Lục Tư Ngữ giật giật mũi, ngẩng đầu khẽ nhíu mày, đứng ở ngoài phòng anh không ngửi được mùi thi thể nhiều, ngược lại anh ngửi được một cỗ hương vị kỳ quái −−− mùi thịt người.
Lại nói đến kỳ lạ, thế giới này có rất nhiều loài sinh vật, tuy rằng đều là thịt, thành phần không có nhiều sai lệch nhưng mùi vị lại khác nhau rất nhiều. Chỉ bằng mũi cùng đầu lưỡi, mọi người đều có thể phân biệt được thịt heo, thịt bò, thịt dê, thịt gà, ngay cả khi chia nhỏ ra thì chủng loại khác nhau, khu vực sống khác nhau, thời gian sinh sống, phương thức nuôi nấng, thức ăn cho động vật khác nhau cũng sẽ tạo ra các vị khác nhau.
Loại hương vị hiện tại này, nếu chưa từng ngửi qua chắc chắn sẽ đoán không ra nhưng Lục Tư Ngữ lại biết, đây là mùi của thịt người.
Giết chết rồi dùng dao chặt xác, đặt trên lửa nhỏ chậm rãi hầm vài giờ, đợi đến khi thịt theo xương cốt hoà tan vào nhau, sau đó phân tán đi chính là loại hương vị này.