"Ngày gần đây, ở Nam thành đã xảy ra vụ án giết người liên hoàn ác tính đồng thời nhằm vào nữ tính đi lại một mình vào ban đêm, hung thủ đã liên tục sát hại ba người, theo thứ tự là nữ tính người bị hại: Lý mỗ, Trương mỗ mỗ, Vương mỗ mỗ, tội phạm thủ đoạn thập phần tàn nhẫn. Trước mắt lực lượng cảnh sát đang tiến hành sắp xếp kiểm tra bắt lấy hung thủ, thỉnh quảng đại thị dân nhất định chú ý an toàn của bản thân mình cùng người thân, tránh ra khỏi nhà một mình vào ban đêm, về muộn. Căn cứ chính xác vào lời khai của người làm chứng, lực lượng cảnh sát đã mô phỏng chân dung của hung thủ, cũng thỉnh thị dân biết chuyện có manh mối gọi báo vào đường dây nóng:..."
Sau ngày thứ hai vụ án thứ ba phát sinh, thông cáo này liền bị tuyên bố lên trên mạng, cũng bị đài truyền hình Nam thành tiến hành phát báo, sau đó Trang Dịch tiếp nhận phỏng vấn riêng, tại các loại chương trình phát sóng.
Sau ngày thứ ba vụ án thứ ba phát sinh, bên trong thị khu bên cạnh một cái nhà đang phá dỡ có một gian cửa hàng thức ăn nhanh nho nhỏ, trên ti vi đang phát hình nội dung kỳ phỏng vấn riêng này.
Cửa hàng thức ăn nhanh này tên là hiệu ăn Như Ý, nói là hiệu ăn, tổng cộng chỉ có tám bàn chỗ ngồi.
Quán cơm nhỏ mở ở đây đã là lâu năm, khẩu vị vừa phải, giá cả vừa phải, cho nên sinh ý coi như không tệ, chỉ là hoàn cảnh có hạn, lão bản cũng không có dã tâm, liền dùng nó nuôi gia đình sống tạm, không có mở rộng.
Ở bên trong cửa hàng một mặt tường có chút ố vàng bên trên có dán tràn đầy thực đơn giá cả, bên cạnh góc tường treo một cái TV kiểu cũ.
"Gần đây trong thành phố phát sinh vụ án giết người liên hoàn ác tính đưa tới sự chú ý của công chúng, ở đây, phải nhắc nhở các vị khán giả trước truyền hình, nhất định phải thông qua kênh tin tức của lực lượng cảnh sát để tìm hiểu tình huống tương quan, không nên tin những tin đồn linh tinh."
Người chủ trì thân mặc âu phục màu đen nói tới chỗ này xoay người lại, nhìn vị khách quý bên người mình: "Ngày hôm nay chương trình pháp trị đứng đầu của Nam thành chúng ta phi thường may mắn mời được cố vấn của lực lượng cảnh sát Trang Dịch giáo sư đến tiến hành phỏng vấn. Trang giáo sư chào anh, liên quan tới tiến triển điều tra trước mắt, quảng đại thị dân đều phi thường quan tâm. Anh có thể vì chúng tôi tiết lộ một ít tin tức của vụ án hay không?"
Ngồi ở một bên cạnh Trang Dịch đỡ một chút kính mắt, biểu tình nghiêm túc, đàng hoàng trịnh trọng, "Liên quan tới bản án, tôi tin tưởng tình huống cơ bản nhất cùng chân dung của hung thủ tất cả mọi người đã thông qua kênh thông tin của lực lượng cảnh sát hiểu biết rồi. Trước mắt đã biết, hung thủ chính là nhằm vào các cô gái đi vào ban đêm một mình..."
...
"Trước mắt trên internet có một loại thuyết pháp, nói lực lượng cảnh sát căn cứ vào miêu tả cùng phân tích tâm lý hung thủ, cùng với các loại manh mối ở hiện trường vụ án tiến hành tổng kết, có hoài nghi người phạm tội có thể là hai người, là hợp tác gây án."
"Đúng, là có loại giả thiết này tồn tại, " Trang Dịch gật gật đầu, "Nhưng mà đây chỉ là căn cứ vào hiện trường mà tiến hành một loại mô hình phân tích tâm lý."
"Vậy ngài có thể tỉ mỉ phân tích một chút cho chúng tôi hay không, nếu như hung thủ thật sự có hai vị, thì hai vị hung thủ này ai là nhân vật trung tâm của án kiện."
Trang Dịch nói: "Hai tên hung thủ này, trong đó có một tên tương đối bạo lực, phát điên, hắn là nam tính, tuổi tác khoảng chừng 25 tuổi, hắn thông qua thủ đoạn bạo lực đến công kích và tập kích nữ tính, cá nhân tôi lấy cho hắn lấy một cái danh hiệu, gọi là Cú Đêm; một tên khác tương đối ôn hòa, tuổi tác hơi lớn, có thể là bị cưỡng bách, người đó nhiều khi sau khi hung án phát sinh mới xuất hiện, sẽ trợ giúp người bị hại chỉnh lý quần áo cùng trang dung, tôi cho rằng điều này biểu hiện người hợp tác đó còn có một chút lương tri, tôi đặt danh hiệu của người đó là Dạ Điệp."
"Ở đây tôi xin được giải thích cho các vị khán giả bằng hữu một chút, Cú Đêm là kiêu biệt hiệu, cũng chính là cú mèo mà chúng ta quen biết, kỳ thực cú mèo là động vật đi kiếm ăn vào ban đêm, cũng là phi thường hung mãnh, cái tên này thập phần chuẩn xác. Mà Dạ Điệp, là con bướm bay vào đêm tối, có một ít sắc thái thần bí. Lực lượng cảnh sát căn cứ lời khai của người chứng kiến công bố chân dung của hung thủ nam tính, kính xin khán giả trước máy truyền hình cung cấp thêm nhiều manh mối."
...
"Trang giáo sư, anh cảm thấy lực lượng cảnh sát còn mất bao lâu mới có thể bắt bọn họ lại? Hoặc là tôi đổi một phương thức khác để hỏi, anh cảm thấy, lực lượng cảnh sát có thể bắt được hung thủ trước khi người bị hại tiếp theo xuất hiện hay không?"
Trang Dịch liền đỡ một chút cái kính: "Cái này dường như rất khó nói, lực lượng cảnh sát trước mắt còn đang trong quá trình điều tra, tôi không thể nói thời gian cụ thể, chỉ có thể nói tất cả mọi người đều đang toàn lực ứng phó. Đương nhiên, tất cả mọi người hi vọng, không có thêm người bị hại mới xuất hiện."
"Như vậy một vấn đề cuối cùng, có lẽ, hung thủ đang ở trước TV đồng thời đang quan sát chương trình của chúng ta, vậy anh thông qua chương trình của chúng ta có muốn nói với hung thủ cái gì đó hay không?"
"Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, tôi hi vọng hung thủ của bản án này có thể đình chỉ giết chóc, nhanh chóng quy án."
"Phi thường cảm ơn Trang giáo sư có thể đến chương trình của chúng tôi, chúc mọi người mỗi ngày ăn bữa ăn khuya mà không gặp phải Cú Đêm, sinh mệnh chỉ có một lần, xin mọi người chú ý an toàn. Các bạn nữ vào thời điểm buổi tối nhất định phải ngàn vạn cẩn thận, tránh một mình ra ngoài..."
Bên trong quán cơm nhỏ, một đôi tình nhân trẻ ngồi ở bàn số bốn xem chương trình trên ti vi, nam sinh bắt đầu phùn tào: "Theo anh nói, không có thứ gì không ra khỏi cửa là an toàn."
Nữ sinh dùng đũa kéo ra đồ ăn trước mặt: "Anh cái này chính là tư duy của thẳng nam, cùng cái định lý sau 8h con gái không nên đi nhờ xe vậy, chẳng lẽ không phải nam tính tội phạm muốn xen vào sao, vậy chính mình có thể giảm bớt chuyện như vậy phát sinh không?" Cô gái nghiêng đầu liếc mắt nhìn TV, chương trình vẫn còn tiếp tục, "Nhưng mà nếu không phải tới quán này dùng cơm, em cũng không biết có chuyện này. Mấy ông bà già mới xem ti vi."
Nam sinh oán thầm: "Còn không phải là bởi vì em mỗi ngày chỉ biết ôm điện thoại di động cùng máy vi tính xem? Căn bản không quan tâm tình hình chính trị đương thời?"
Cô gái kêu oan: "Trên weibo em cũng không thấy a. Cuối cùng, việc này vẫn là cách cuộc sống quá xa."
"Đều lên hot search rồi, còn không thấy? Em liền mỗi ngày vội vàng truy thần tượng đi." Nam sinh nói tới chỗ này, hai người cơm nước đều ăn không sai biệt lắm, kêu một tiếng: "Lão bản tính tiền."
Ông chủ kia chỉ một chút: "38 đồng, mã thanh toán ở trên bàn."
Đôi tình nhân nhỏ này sau khi đi ra ngoài, quán cơm nhỏ an tĩnh hơn không ít.
Chương trình pháp trị rốt cục cũng kết thúc, bắt đầu vang lên âm nhạc kết thúc quen thuộc, một nam nhân trẻ tuổi ngồi ở một góc quán cơm bàn số 2 đứng lên, từ trong túi tiền móc ra vài tờ tiền giẫy nhăn nhúm, nhỏ giọng nói: "Lão bản, tiền để lên bàn." Thanh âm của hắn thập phần khàn khàn, nghe như là đang ma sát trên giấy ráp.
Lão bản đang ở trong quầy vội vàng hạch toán đơn đặt hàng, "Ai" một tiếng.
Vị khách nhân này ông quen biết, là khách quen của quán cơm nhỏ, thường thường ngồi ở vị trí này, tiến vào liền gọi một phần cơm rang trứng, cũng không nói, vẫn luôn cúi đầu, đến đây chỉ vùi đầu vào ăn, ăn xong liền trả tiền rồi rời đi.
Không biết có phải là có bệnh hay không, vị khách nhân này cuống họng không tốt, tiếng nói khàn khàn, âm thanh hô hấp cũng rất nặng, nhìn qua là người trẻ tuổi, nghe thanh âm lại như là một người bảy tám mươi tuổi.
Nam nhân trẻ tuổi trả tiền, mang mũ, kéo thấp vành mũ xuống, hai tay cắm vào túi áo từ cửa đi ra ngoài.
Từ cửa tiệm cơm đi tới hai vị hiệp cảnh mặc cảnh phục, cùng người trẻ tuổi kia đi thoáng qua nhau. Bọn họ đi đến trước quầy: "Lão bản, vụ án gần đây nhất có nghe nói không?"
Từ khi vụ án bị thông báo, mỗi cái phân cục đồn công an liền nhận được mệnh lệnh hợp tác sắp xếp kiểm tra của Cục thành phố, tất cả cảnh sát cùng hiệp cảnh khu vực án phát đều bị điều động, đối với các quán cơm, cửa hàng, công ty, tiểu khu bên trong khu trực thuộc tiến hành kéo lưới tỉ mỉ kiểm tra, buổi tối sẽ có xe tuần tra xác định địa điểm tuần tra.
"Ai, nghe nói, nghe nói, quá biến thái." Lão bản vội vàng xoa xoa tay ra đón, "Bắt được rồi sao?"
"Còn không có, nào có nhanh như vậy, đây không phải là mỗi ngày tăng ca sao." Một vị hiệp cảnh nói chuyện, lấy ra một tờ áp phích truy nã, phía trên là chân dung Tống Văn vẽ, "Ông ở nơi này gặp qua người như vậy chưa?"
Lão bản cau mày nhìn về phía chân dung, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại nhớ không nổi nơi nào thấy qua.
"Không, chưa từng thấy." Cuối cùng ông vẫn lắc đầu một cái, dường như tự thôi miên bản thân mà hồi đáp, "Yên tâm đi, chỗ này của tôi tuyệt đối chưa từng có loại biến thái giết người gì tới, nếu không sinh ý phải làm thế nào a."
"Cẩn thận một chút." Một vị hiệp cảnh khác đưa một tờ áp phích truy nã qua đó, "Ông nơi này, ở phía trước quầy hàng dán một tấm đi. Vạn nhất có người nhận ra thì sao."
"Được, được." Lão bản gật đầu, đem áp phích truy nã dùng băng keo hai mặt dán ở trước quầy hàng.
Vị hiệp cảnh kia nói: "Lúc đó nếu như có người nhận ra, nhớ gọi đến đường dây nóng của cảnh sát để báo cáo, hình như còn có tiền thưởng đấy."
"Được rồi, các anh cực khổ rồi." Lão bản đem hai hiệp cảnh kia đưa đi, xoay người lại đi tới trước bàn số 2 cầm lấy tiền giấy thả ở phía trên, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Thời đại này cư nhiên còn có người trẻ tuổi mỗi ngày dùng tiền mặt."
Lúc này trong Cục thành phố Nam thành, Cố cục đặc biệt sai người đem phòng bên cạnh văn phòng giám đốc thu dọn lại, làm văn phòng chuyên dụng của vụ án này, trên mặt tường dán lên các loại bảng manh mối, tất cả tư liệu xếp thành một xếp, đặt ở bên cạnh thuận tiện kiểm tra. Vì điều tra vụ án này, mấy vị tinh anh của Cục thành phố Nam thành có thể nói là dùng hết toàn lực.
Chương trình phát sóng hiệu quả rất tốt, rất nhanh liền nhận được rất nhiều báo cáo, chỉ có điều tin tức có giá trị trong đó tạm thời cũng không nhiều.
Mới vừa đã ăn cơm trưa, điện thoại đường dây nóng trước mặt Điền Minh liền vang chuông, hắn nhanh chóng đem micro cầm lên: "Alo, xin chào, nơi này là Cục thành phố Nam thành, xin hỏi bạn có manh mối tương quan đến vụ án gần đây sao?"
"... Anh hoài nghi ngư thuê cách vách là cái tên biến thái điên cuồng giết người kia? Hắn nhìn trộm anh tắm rửa?" Điền Minh cau mày lập lại một chút, "Đây, cái kia... Hung thủ tạm thời đối nam tính không có hứng thú."
Đối phương lại nói vài câu, Điền Minh gật gật đầu: "Ừ, chiều cao 1m85 khả năng cùng hung thủ kia không phù hợp... Nhưng mà chúng tôi sẽ liên hệ các đồng nghiệp đồn công an phụ cận, qua đó xem một chút. Thỉnh lưu lại cho chúng tôi địa chỉ của anh cùng phương thức liên lạc?"
"Cái gì? Không cần đi?" Điền Minh còn muốn nói gì đó, điện thoại liền biến thành âm thanh cắt đứt liên lạc, "Ai, cúp máy rồi."
Tống Văn liếc mắt nhìn Điền Minh cúi đầu ủ rũ, không ngoài dự đoán, cú điện thoại này lại là báo sai. Mấu chốt là cuộc điện thoại như vậy đã tiếp đến quá nhiều rồi.
Điền đội tức giận mở ra vở ghi chép, ở phía trên gạch vài nét bút: "Cuộc điện thoại thứ 17, cũng không phải..."
"So với mấy cái trước còn tốt rồi, không bắt anh đi một chuyến, ít nhất không phải đi qua mới phát hiện là hoàn toàn không liên quan gì." Một bên cạnh Phó Lâm Giang nói, "Chúng ta cũng không thể ngồi chờ như thế. Ngoại trừ những điều này còn có thể làm những gì?"
Án phát đã ba ngày, ngoại trừ thỉnh thoảng có điện thoại gọi tới báo cáo, bọn họ cũng không tìm được đầu mối gì mới, toàn bộ thành thị bình tĩnh như nước. Đối với các tinh anh của đội hình sự mà nói, hiện tại quá mức bị động. Hơn nữa, thời gian trôi qua một ngày, bọn họ liền cảm thấy thanh kiếm ở trên đầu rơi xuống một phân.
Lục Tư Ngữ ngồi ở bên cạnh, tỉ mỉ tra xét báo cáo thăm dò hiện trường vụ án thứ ba, đây đã là lăn qua lộn lại lần thứ bốn, cậu từ trong đống tư liệu ngẩng đầu lên, nhìn Tống Văn một chút.
Tống Văn cảm giác càng chờ đợi, người bên tronh phòng này càng hoảng loạn, thở dài đứng ra làm chủ: "Vị Trang giáo sư ki đâu? Gần đây làm sao không thấy hắn?"
Điền Minh nói: "Trang giáo sư kia là người bận bịu, gần đây bận quay chương trình, nhưng mà hắn nói, sau đó sẽ đến bên này của chúng ta, nếu như có tiến triển hay gặp phải khó khăn, cũng có thể liên hệ hắn."
Trương Tử Tề nói: "Ai, lúc trước tôi nghe hắn nói không muốn lên chương trình đàm luận vụ án này, không tiện tiết lộ các chi tiết nhỏ của quá trình điều tra, còn tưởng rằng là thật sự chứ, nhưng chờ lãnh đạo phê chuẩn, lên chương trình cũng nói không có ít."
Tống Văn ngẩng đầu lên hỏi: "Bảo đảm chân dung đã phát đi xuống hết rồi đúng không?"
Phó Lâm Giang buông tay nói: "Đúng vậy a, mỗi đồn công an cảnh sát đều tại sát bên đường phố tuần tra, chân dung liên quan tới bản án toả ra đến các loại cư ủy hội còn có công ty, ngay cả quán nhỏ đều không buông tha, nhưng đến bây giờ cũng không có một cái manh mối hữu hiệu. Hung thủ này cũng không phải sống ở trong chân không, không có bằng hữu thân thích, không gặp được người qua đường, chỉ có buổi tối đi ra ngoài gây án chứ?"
Tống Văn suy nghĩ một chút nói: "Chúng ta chỉ có một vị người làm chứng, vừa không có hình ảnh cùng video máy thu hình, khả năng đặc thù còn chưa đủ rõ ràng." Anh đối với kỹ năng vẽ của mình là tuyệt đối có lòng tin, thế nhưng điều kiện có hạn, một tấm chân dung tốt của hung thủ, cũng không nhất định có thể giúp bọn họ bắt được hung thủ.
Lục Tư Ngữ ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "Mọi người đối với người vô tình nhìn thấy không có ấn tượng, mà người thông thường, liền sẽ có một loại tư duy sai lầm, cảm thấy người chính mình quen biết, không thể nào là tội phạm."
Hung thủ kia, khả năng vừa lúc ở bên trong điểm mù quan sát của mọi người.
Bên người của mọi người có một số người khiến người khác nhớ tới cuối cùng, bạn học bên trong góc lớp thành tích không tốt, đồng nghiệp nơi văn phòng khó có thể đề cập, bọn họ giống như là người trong suốt, mỗi ngày đều ở bên cạnh mọi người, nhưng đến thời điểm mấu chốt, cả tên đều không nhớ ra được.
Phó Lâm Giang gật đầu biểu thị tán thành: "Tên hung thủ này lúc thường nhất định quá yên tĩnh, không gây chú ý cho người khác."
Trương Tử Tề suy nghĩ một chút hỏi: "Chúng ta có thể tiến hành điều tra sàng lọc vân tay đối với toàn bộ nam tính đến tuổi bên trong khu vực này hay không?"
Điền Minh là người đầu tiên không đáp ứng: "Cậu biết ở nội thành có bao nhiêu nam nhân phù hợp tuổi tác hay không? Hơn nữa trong thành thị tính lưu động tính lớn, chúng ta có chút ấy cảnh lực, tiến hành mấy tháng cũng không nhất định có kết quả..."
Tống Văn suy nghĩ một chút đề nghị: "Nhưng mà chúng ta xác thực không thể tiếp tục chờ đợi như này, nếu không bố trí mồi câu đi. An bài một ít nữ cảnh sát ở phụ cận đi lại vào buổi tối, phối hợp tuần tra, dù sao cũng tốt hơn ngồi chờ chết."
Điền Minh nghe nói như thế hứng thú: "Ai, cái hành động tôi thích, ôm cây đợi thỏ. Thế nhưng chúng ta đề phòng ở nơi nào mới có thể đụng phải hung thủ?"
Tống Văn nhìn một chút bản đồ phân khu ở Nam thành treo trên tường: "Căn cứ giả thiết chu vi hình tròn, chúng ta đã biết phạm vi hoạt động của hung thủ, mỗi lần phạm án, hắn sẽ tránh né địa điểm chính mình đã từng phạm tội, còn lại, trừ ra các loại địa điểm phồn hoa náo nhiệt, chúng ta đem bản đồ phân chia tỉ mỉ, chia làm mấy tổ, bố trí một ít mai phục. Sau đó để nữ cảnh sát mang theo máy truyền tin ở các nơi đi qua lại."
"Hung thủ sẽ cắn câu chứ?" Phó Lâm Giang có chút lo lắng vô cùng.
Tống Văn nói: "Không nhất định, thế nhưng hiện tại không có biện pháp tốt hơn. Thử xem mới biết có hiệu quả hay không. Nói chung tăng mạnh tuần tra ban đêm, có thể làm cho chúng ta cách hung thủ gần thêm một chút."
Từ khi Tống Văn đem ý kiến bố trí mồi câu báo lên, đạt được Cố cục đại lực chống đỡ.
Hiện vào lúc này, Cố cục áp lực rất lớn. Lực lượng cảnh sát sợ nhất chính là hung thủ không thấy tăm hơi, Tống Văn đưa ra cái kế hoạch này, coi như là tỷ lệ bắt được không lớn nhưng cũng đáng giá thử nghiệm. Lực lượng cảnh sát tiền kỳ công tác phân tích cùng với miêu tả phạm tội đều tiến hành đến không sai biệt lắm, lúc này đến nơi có khả năng phát sinh hung án còn hơn cứ ngồi chờ ở trong phòng làm việc.
Cố cục chuyên môn đem cả hết thảy nữ cảnh sát ở Cục thành phố ra, bao gồm cả làm giấy tờ, vật giám, pháp y tất cả toàn bộ tập hợp, mở cái đại hội kêu gọi, ngoại trừ mang thai, tuổi tác quá lớn, quá béo, quá nhỏ gầy, tổng cộng sàng lọc ra sáu người, nhân số như vậy rõ ràng không quá đủ.
Cố cục vì thế đến tổ chuyên án bên kia nổi trận lôi đình: "Trong cục chúng ta nữ đồng chí quá ít, tự giác là cảnh sát của các cậu đâu rồi? ! Các cậu hi sinh tinh thần đi, dựa theo trước đó phân tổ, toàn cục sáu tổ, mỗi tổ bố trí hai người làm mồi nhử, nhất định phải hoàn thành!"
Điền Minh tay mở ra: "Cố cục, ngài bảo chúng tôi đi nơi nào tìm nhiều cô nương như hoa như ngọc đây chứ? Cũng không thể đi ra phố cướp đi? Này là dùng thân nhân bạn tốt của mình thì có thể hỏi, nhưng mấy cô nương không học qua chiêu thức sợ là không an toàn đúng không?"
Cố cục trợn mắt: "Hoá trang trinh sát các cậu đều học rồi còn gì? Vừa vặn dựa vào vụ án này luyện tập một chút, không tìm được người thì chính mình đóng vai!"
Điền Minh gãi đầu còn đang kêu khổ: "Ngài xem Cục thành phố chúng ta, tuyển người đều là mấy tên đàn ông thân cao mét tám... Phần tử tội phạm kia tôi cảm thấy cũng không dám lên a."
Cố cục xoa eo: "Cái gì không dám lên, đó là do kỹ thuật hoá trang trinh sát của cậu không đủ tốt, đêm tối như thế ai thấy rõ cao bao nhiêu thấp bao nhiêu? Chờ đến gần, thừa dịp hắn đánh giá suy nghĩ là nam hay là nữ, liền chính là cơ hội xuất thủ! Tôi lúc còn trẻ, có một lần có một tên hung phạm ép buộc đứa nhỏ trong vườn trẻ, sau đó chính là nhờ một vị nam đặc cảnh hóa nữ trang đi đánh gục gã! Tại an nguy nhân dân ngay trước mặt, chút khó khăn này cùng mặt mũi đáng là gì?"
Tống Văn ở một bên cạnh cười trộm xem Điền Minh ăn quả đắng, không nghĩ tới một giây sau Cố cục liền điểm danh: "Tống Văn, cũng như Tiểu Lục đội cậu vậy, hoá trang kỹ càng một chút, kéo ra ngoài chắc chắn sẽ không so với mấy nữ đồng chí kém."
Tống Văn nghe lời này, xoay người lại nhìn về phía Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ đang ngồi ở hàng sau, cậu mới từ bên vật chứng trở về, Trình Tiểu Băng cho cậu vài miếng sò tiên Vượng Vượng, lúc này mới vừa nhét một miếng vào trong miệng, chỉ cảm thấy ánh mắt của mọi người đột nhiên phóng lại đây, liền vội vàng cúi đầu đi, che miệng lại như là tiểu chuột đồng không dám động.
"Một hạng này nhét vào sát hạch cuối năm, có hoá trang sẽ thêm điểm!" Cố cục tiếp tục nói, "Nói chung cứ bố trí như vậy, một tổ nhất định phải có một người làm mồi nhử, ứng cử viên tự các cậu bỏ phiếu xác định, chờ sau đó chọn xong thì bảo bên hậu cần phía sau mang quần áo lên thử xem, phía ta bên này muốn nhìn thấy thành quả!"
Chờ Cố cục vừa đi, toàn bộ phòng làm việc sôi sùng sục cả lên.
"Cố cục ngày hôm nay đây là... ăn phải thuốc súng sao?"
"Vụ án không phá được nên sốt ruột mà, có thể lý giải có thể lý giải..."
"Gần nhất vụ án phạm lên tận đầu, tôi thấy trà hoa cúc Cố cục pha cũng không có tác dụng."
"Đội trưởng, anh xem trong đội ai tương đối thích hợp? Tôi đây đầy mặt là rỗ khẳng định không được. Nửa đêm mặc nữ trang, phỏng chừng lại như là bạch vô thường."
Cố cục mệnh lệnh một chút, ngược lại là khiến Cục cảnh sát mấy ngày gần đây bị vụ án hành hạ đến cục diện đáng buồn bỗng nhiên náo nhiệt lên.
Tổ tuần tra đã sớm phân đội xong, cùng với tổ bình thường hơi khác nhau, Tống Văn cùng Phó Lâm Giang đem đội một chia thành hai tổ, phân biệt mang đội. Tống Văn quay người nói với Phó Lâm Giang nói: "Lâm Giang, phía tôi bên này Cố cục điểm danh, anh bên kia tự mình giải quyết, những người khác trong tổ tùy anh chọn."
Phó Lâm Giang xoa mi tâm khe khẽ thở dài: "Cậu xem lão Giả thích hợp hay là Tiểu Vương mới tới có thể đóng vai? Đây không phải là buộc tôi không trâu bắt chó đi cày sao."
"Tôi thấy anh cũng rất thích hợp." Tống Văn vỗ vỗ bờ vai hắn lấy đó an ủi, "Cuối năm rất nhiều điểm đấy, nói không chừng anh có thể rời khỏi vị trí đã lâu năm này."
Dỗ dành xong Phó Lâm Giang, Tống Văn đi đến bên người Lục Tư Ngữ: "Cố cục điểm danh, toàn bộ cục cảnh sát phỏng chừng đều đối với cậu mỏi mắt mong chờ. Cậu cũng đừng áp lực quá lớn."
Lục Tư Ngữ mới vừa đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, một miếng kia thiếu chút nữa nghẹn lại, nghẹn đến vành mắt đều đỏ, nhất thời không lên tiếng, Tống Văn cho là cậu da mặt mỏng, tâm nhất thời mềm nhũn ra: "Nhưng mà... Cậu nếu không muốn đi, đội chúng ta bên trong cũng còn có những người khác nữa. Chu Hiểu kia chiều cao phỏng chừng hiệu quả cũng không tồi, thực sự không được còn có biện pháp khác..."
Lục Tư Ngữ liếm môi một cái, lúc này mới hoãn lại đây nói: "Tống đội, anh muốn tự mình ra trận sao?"
Tống Văn hai tay ôm cánh tay, ho khan một tiếng: "Cũng không phải là không thể." Môn hoá trang trinh sát này lúc bọn họ còn ở trường cảnh sát là môn bắt buộc phải học, còn bị đưa vào kiểm tra, năm đó Tống Văn một môn này được điểm cũng không thấp, thời điểm thực tập còn bị kéo ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Đến nay trong máy vi tính còn có lưu lại vài tấm lịch sử đen tối.
"Tôi phục tùng tổ chức an bài, chỉ là hơi sốt sắng." Lục Tư Ngữ nhìn xuống Tống Văn còn nói, "Tống đội anh lần này thực sự là đào hố tốt đấy."
Tống Văn nói: "Mèo đen mèo trắng, có thể bắt được chuột chính là mèo tốt, chỉ cần biện pháp dễ sử dụng là được." Nói chuyện anh hướng về phía Lục Tư Ngữ nháy mắt mấy cái, "Đi, thừa dịp bọn họ còn không có để ý đến cậu, chúng ta đi xuống bên hậu cần lấy quần áo đi, bên này quần áo thích hợp không nhiều, tới trước được trước. Không thì lúc tới trễ, còn lại thắt lưng cùng lưới tất đánh cá, tuy rằng tôi còn rất muốn nhìn thấy cậu mặc."
Xuống lầu dưới khu hậu cần, Tống Văn tự chủ trương lấy mấy bộ quần áo cho Lục Tư Ngữ, sau đó lôi kéo cậu đến phòng chứa đồ lầu một, đóng cửa, "Hoá trang trinh sát này, không phải tôi nói, chứ thời điểm còn đi học điểm của tôi còn rất cao. Cậu chính là thân có chút cao, thế nhưng vai không tính quá rộng, chân lại dài nhỏ, cổ cũng nhỏ nhắn, bảo đảm này một bộ này mặc lên không có cảm giác không tốt nào. Tóc giả này là mới, mạng chùm tóc cậu mang đi?"
Lục Tư Ngữ cầm một đống quần áo, cậu không bài xích nữ trang, lại bị nhiệt tình của Tống Văn hù đến, đối với anh nói: "Tống đội anh đi ra ngoài đi. Tôi chính mình thử xem là được rồi."
Tống Văn bị Lục Tư Ngữ đẩy lên ngoài cửa, chờ đến sống một ngày bằng một năm. Anh cũng không có ham muốn đặc thù gì, chỉ là hiếu kỳ, không biết Lục Tư Ngữ mặc sau đó sẽ là cái hình dáng gì.
Qua mười phút, cửa mới mở một chút, âm thanh Lục Tư Ngữ từ trong phòng truyền đến: "Có thích hợp không?"
Thanh âm của cậu trước đến, sau đó người mới cúi đầu đi ra, dù sao việc này không thường làm, có chút thẹn thùng. Tống Văn ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt một cái, cả người liền sững sờ.
Lục Tư Ngữ khuôn mặt rất thanh tú, Tống Văn vốn chỉ nghĩ cậu mặc nữ trang sẽ không khó coi, thế nhưng anh tuyệt đối không nghĩ đến lại đẹp như vậy.
Lục Tư Ngữ chỉ là mang theo tóc giả, thay đổi quần áo, trên mặt vẫn là khuôn mặt ấy, tóc mái chặn lại một chút lông mày anh khí, mái tóc thả dài qua hai má trắng nõn, nhiều hơn một tia mềm mại đáng yêu, gương mặt tản ra một vị sữa.
Ngày xưa băng lãnh, biến thành một loại khí chất đặc biệt như u lan dưới đáy cốc.
Lục Tư Ngữ mặc là một cái áo cánh bán cao cổ, cổ áo lá sen một bên che hầu kết cùng nốt ruồi son trên cổ, cố tình lúc cậu di chuyển điểm đỏ kia thỉnh thoảng sẽ lộ ra, khiến người xem đến cào tâm nạo phổi.
Hạ thân là váy đuôi cá, hiện ra thập phần tao nhã quyến rũ, bên ngoài khoác lên một cái áo gió thu eo của nữ, bộ y phục này vừa vặn che giấu chiều rộng vai của cậu, chân dài eo nhỏ, không những không có một cảm giác không tốt, trái lại nhìn như là thần tiên tỷ tỷ hạ phàm.
Bây giờ là ban ngày, còn có thể thấy được hầu kết và một ít đặc điểm nam tính, nếu như là buổi tối, không mở miệng nói chuyện, thật sự là một đại mỹ nhân trẻ trung xinh đẹp.
Người trước mắt nhìn xa lạ, lại cực kỳ quen biết, Tống Văn sửng sốt vài giây, mới xác nhận là tiểu tổ tông nhà mình, anh ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn thấy dây giày Lục Tư Ngữ có chút lỏng, vội hỏi: "Cái kia... dây giày của cậu không buộc chặt."
Nói xong Tống Văn cúi người đi, buộc dây giày của Lục Tư Ngữ thành nơ con bướm.
Lục Tư Ngữ trên đùi còn đeo tất tơ tằm, váy đuôi cá bày ở trước mặt anh lung lay loáng một cái, không biết có phải là bởi vì làn váy vẩy nước hoa hay không, có chút hương vị như có như không.
Lục Tư Ngữ thấy Tống Văn cúi đầu vội vàng, mở miệng nói: "Bàn luận sắc đẹp, tôi cảm thấy đội trưởng anh đóng vai cũng sẽ không kém."
"Chờ lần sau, lần sau cùng cậu diễn." Tống Văn đứng lên, nhìn Lục Tư Ngữ một chút, lại giúp cậu sửa lại một chút tóc giả, "Ban ngày cậu tuyệt đối đừng như vậy đi ra ngoài."
Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên, lông mi dài vụt sáng, ánh mắt lưu chuyển: "Anh là... sợ tôi hù đến người khác?"
Tống Văn liền tỉ mỉ quan sát cậu một chút, Lục Tư Ngữ mặc nữ trang khiến cả người có một loại kinh diễm vượt qua giới tính: "Tôi là sợ người khác thật sự coi cậu trở thành muội tử, gây nên náo động, vạn nhất lại có thêm phần tử tội phạm muốn đem cậu bắt cóc, thì đó là tổn thất to lớn của cảnh đội chúng ta ."
Lục Tư Ngữ tước tiêm cằm buông xuống, trầm mặc một hồi, cúi đầu nhìn một thân hoá trang của chính mình này, nhỏ giọng nói: "Tống đội, tôi coi như có chút gầy, nhưng vẫn có tám múi cơ bụng....."
Tống Văn nghe chỉ cảm thấy huyết khí dâng trào: "Lời này cũng đừng nói trước mặt người khác."
Nam sinh cơ bắp, cánh tay, bộ ngực, eo tuyến, đều cùng những muội tử mềm nhũn kia không giống nhau, Lục Tư Ngữ vóc người nhìn kỹ vẫn là có thể nhìn ra một ít đặc điểm nam tính. Không nói cái khác, đôi chân này so với nữ sinh phổ thông dài nhiều hơn, eo càng là nhỏ nhắn đến kỳ cục, đem so sánh, Tống Văn giống như càng yêu thích một loại này hơn.
"Cái gì... đây là..." Điền Minh từ trên lầu đi xuống, thấy được Lục Tư Ngữ đã thay đổi quần áo, nhìn chăm chú một hồi lâu mới dám xác nhận, "Tôi thao, tôi còn tưởng rằng bạn gái Tống đội đến chứ. Tiểu Lục, cậu này liền mặc vào ?... Cạu cái này cũng quá đẹp đi... Có cho chúng tôi những người khác một đường sống hay không?"
Điền Minh gào gào thét thét mà gọi, trong khoảng thời gian ngắn nửa cái Cục cảnh sát đều vây quanh. Lục Tư Ngữ mặt hận không thể chôn ở bên trong cổ tay, nhưng vẫn bị chặn ở cửa phòng làm việc.
"Đẹp quá đi... nghiệp vụ trình độ này cũng quá cao rồi, vóc người này, mặt mũi này, quả thực giống như là con gái."
"Ngày hôm nay mới kiến thức được, cái gì gọi là nữ trang đại lão..."
"Hoá ra Cố cục mới là tinh mắt nhất, nếu như vóc dáng không cao như vậy, nói là nữ đồng sự mới tới tôi cũng tin."
"Nếu là nữ đồng sự tôi đã sớm lên theo đuổi rồi, còn đến phiên cậu?"
Lục Tư Ngữ cảm giác mình chẳng khác nào gấu trúc trong lồng tê, bị các đồng nghiệp Cục cảnh sát vây xem.
Tống Văn đem Lục Tư Ngữ che chở ở phía sau: "Các người nhìn là được rồi, không cần ồn ào linh tinh, Lục Tư Ngữ cậu nhanh đi đổi lại đi, đợi thời điểm buổi tối hành động lại nói."