Trong phòng trực tiếp của tháp Nam Thành, âm thanh Lục Tư Ngữ vẫn còn đang tiếp tục trần thuật vụ án.
"...... Sau khi phát hiện thi thể Trần Nhan Thu, theo sự điều tra đi sâu của cảnh sát, chúng tôi đã hỏi thăm những người chung phòng bệnh, bác sĩ, còn có em gái của anh ấy, nhờ đó mà càng thêm hiểu biết về người này. Anh ấy phóng khoáng, lạc quan, vui với việc giúp đỡ người khác. Người như thế không mắc bệnh thì khó có thể tưởng tượng sẽ trở thành đồng phạm trong một án tử, nhưng cố tình chuyện như vậy đã xảy ra, anh ấy bị cuộc sống ép bức mà đi lên con đường gánh tội thay. Sau khi anh ấy phát hiện được sự thật phía sau thì phản ứng đầu tiên cũng giống như một đứa trẻ mắc phải sai lầm, muốn được mọi người tha thứ, anh ấy hy vọng có thể làm cho hết thảy mọi việc trở lại với quỹ đạo ban đầu. Cho nên anh ấy đi tìm chú......" Âm thanh Lục Tư Ngữ lạnh lẽo, bởi vì kiềm chế cùng ngầm chịu đựng nên có hơi phát run.
Trần Nhan Thu vốn là một thanh niên mang trong mình căn bệnh nan y, có lẽ anh ấy nên cứ như vậy mà vô thanh vô thức qua đời.
Thế nhưng do một sai lầm ngẫu nhiên mà anh ấy bị cuốn vào một vụ án gánh tội thay trong một vụ tai nạn giao thông, anh ấy giống như chỉ là một quân cờ trên một bàn cờ vậy. Chỉ có điều sau đó, một quân cờ vốn cần phải bị bắt lại nhờ thi thể của người khác để hoàn hồn, khiến cho hướng đi của cả ván cờ xảy ra biến hoá.
"...... Sau khi vụ tai nạn xảy ra, Trần Nhan Thu đã tìm được chú. Ban đầu chú rất phẫn nộ, chú không muốn nghe anh ấy giải thích, cho rằng người đâm chết vợ chú và anh ấy là cùng một người. Nhưng sau đó chú biết được anh ấy đang mang một thân bệnh nặng, cũng hiểu rõ nhiều sự thật phía sau vụ tai nạn đó, trong lòng chú liền sinh ra một loại cảm giác vi diệu, có lẽ là đồng tình, cũng có lẽ còn trộn lẫn một chút gì đó, tiếp đó Trần Nhan Thu đưa ra một đề nghị với chú. Anh ấy sẵn lòng giúp chú điều tra ai là hung thủ đích thực sau màn......"
Lục Tư Ngữ cố ý giảm tốc độ nói nói ra mấy từ cuối cùng, một phần trong đó là một ít suy đoán của anh, anh quan sát phản ứng của Trương Tòng Vân, đúng với những gì anh suy nghĩ trong lòng, chân mày Trương Tòng Vân hơi động đậy không phản bác lại.
Điều này thuyết minh rằng phỏng đoán của anh không hề sai.
Lúc này bên trong một căn phòng bên ngoài cách tháp Nam Thành mấy trăm mét, Tống Văn thông qua ống nhòm quan sát tình huống bên trong phòng trực tiếp.
Lục Tư Ngữ hiện đang nói chuyện cùng Trương Tòng Vân, anh ngồi đối diện cửa sổ thuỷ tinh, Trương Tòng Vân đứng cách anh không xa, mà Hoắc Thiểu Khanh thì đang xụi lơ ở bên cạnh.
Hiển nhiên, Lục Tư Ngữ đã tạm thời ổn định được Trương Tòng Vân......
"Tay súng bắn tỉa đã vào đúng chỗ, chúng ta có thể hành động bất cứ lúc nào." Trương Quốc Đống thương lượng với Tống Văn, "Chỉ có điều, ý kiến của tôi vẫn như vừa nãy, với khoảng cách này tay súng bắn tỉa không thể bảo đảm một trăm phầm trăm một phát tiêu diệt được mục tiêu, nhưng có thể nắm chắc ngoài năm mươi phần trăm."
Mồ hôi ứa ra trong lòng bàn tay Tống Văn, cậu mở miệng nói: "Chờ một chút......"
Không hề dễ dàng để đưa ra lựa chọn này, ra lệnh nổ súng cũng khó khăn như thế, lúc này Tống Văn cảm giác trái tim trong lồng ngực như bị một con dao khoét vào liên tục. Cậu để ý người kia như vậy, nhưng lúc này người đó lại đang rơi vào nguy hiểm bên trong căn phòng kia. Cậu hy vọng chính mình có thể thay thế anh ấy, hoặc ít nhất là ở bên cạnh anh......
"Nếu chờ thêm thì sẽ rất mạo hiểm, vị đồng nghiệp kia của các cậu...... Có thể thuyết phục được ông bác kia không?" Trương Quốc Đống vừa nãy trên đường đến cũng đã hiểu được đại khái tình tiết vụ án.
"Nếu là anh ấy, tôi bằng lòng đánh cược một phen." Tống Văn nói chuyện, thông qua ống nhòm mà nhìn Lục Tư Ngữ, khoảng cách quá xa khiến cậu không thể nhìn rõ vẻ mặt anh.
Tống Văn cũng hy vọng trận đánh này có thể tốc chiến tốc thắng, sẽ dễ chịu hơn là cứ phải luôn chịu giày vò.
Đúng lúc này giữa ống nhòm, người nọ làm như lơ đãng mà trên tay làm ra một động tác, hay tay anh ôm cánh tay, tiếp đó bàn tay phải ép xuống trong một chốc.
Trong nháy mắt Tống Văn nghĩ mình nhìn lầm rồi, thẳng đến khi Lục Tư Ngữ thêm một lần nữa làm lại động tác kia rõ ràng hơn.
Tại chỗ đợi lệnh......
Đó là tin tức Lục Tư Ngữ truyền cho cậu.
Là mật mã cậu có thể xem hiểu.
"...... Vì thế các chú một người là người nhà của nạn nhân, một người là người gánh tội thay, bởi vì cùng chung một mục đích nên cùng đi chung một con đường. Chú biết tuyến đường mỗi ngày Triệu Hựu Lan quét dọn, Trần Nhan Thu từng lái chiếc xe kia nên cũng biết đường đi, các chú chắp vá ra câu chuyện thật sự ở chỗ phát sinh tai nạn. Trần Nhan Thu còn biết được một ít tin tức về người liên hệ với anh ấy, các chú đi nghe ngóng ở ven đường, đi thăm dò hỏi thăm hết quán bar này đến quán bar khác, tin tức dần được chắp vá lại, dần phát hiện ra được hung thủ thật sự trong vụ án......"
Lục Tư Ngữ tiếp tục suy đoán, vươn tay chỉ về Hoắc Thiểu Khanh ở bên cạnh, "Các chú bắt đầu từng bước đem mục tiêu tập trung trên người Hoắc Thiểu Khanh, cùng lúc đó thì tiếp cận Triệu Lục Nhân qua kênh livestream, không ngừng đập phần thưởng cho cô ta, thăm dò hướng đi của cô ta cùng Hoắc Thiểu Khanh. Mặc khác, các chú bắt đầu quan sát động tĩnh của Hoắc gia."
Nếu suy đoán như vậy thì tiền mà bọn họ sử dụng lúc ấy có thể chính là tiền tham ô từ Trần Nhan Thu góp ra cùng với tiền bồi thường của vợ Trương Tòng Vân.
"Thời điểm Triệu Hựu Lan vừa qua đời, chú cô độc mà bất lực, báo thù, giết người, những ý niệm nguy hiểm này xuất hiện trong đầu nhưng chú không thể chia sẻ với người thân bạn bè, những chuyện điên cuồng này chỉ có thể được gánh trên vai của một mình chú. Sau đó Trần Nhan Thu xuất hiện, tuổi của anh ấy xấp xỉ thế hệ con của chú, lại mang một thân bệnh tật, chú dần đồng cảm với anh ấy mà buông lỏng cảnh giác, quan hệ của chú cùng Trần Nhan Thu vô cùng thân thiết, nói là anh em kết nghĩa không bằng nói là đồng minh."
Hai người khi đó thích hợp làm đồng đội gây án, đồng bạn này không thể nghi ngờ đã mang đến cảm giác an toàn cùng lòng trung thành cho Trương Tòng Vân.
Lục Tư Ngữ lại cúi đầu ho khụ hai tiếng, ép buộc đại não làm ra phân tích, rất nhiều chi tiết phát hiện được lúc trước hiện giờ đã từng bước một móc nối lại với nhau, suy nghĩ của anh cũng dần rõ ràng: "Biến cố của mọi chuyện hẳn là phát sinh gần lúc Tết Nguyên đán, chú trở về quê ăn Tết, Trần Nhan Thu mất tích, Hoắc Thiểu Khanh bỗng nhiên xuất ngoại, kế hoạch của chú không thể không đình chỉ."
Anh thử theo góc độ của Trương Tòng Vân mà phân tích, khi đó Trương Tòng Vân chắc chắn là phẫn nộ đến điên cuồng, ông đem tất cả coi thành Trần Nhan Thu đã phản bội. Điều này đã tạo thành tổn thương lần thứ hai khiến ông làm ra hành động cực đoan của ngày hôm nay.
Lục Tư Ngữ hít một hơi, chỉ ra vấn đề mấu chốt: "Chú oán hận Trần Nhan Thu bởi vì chú cho rằng anh ấy lừa gạt chú, phá hỏng kế hoạch của chú. Chú bắt đầu không hài lòng với việc chỉ trả thù Hoắc Thiểu Khanh, chú hy vọng có thể khiến cho càng nhiều người xem trọng chú ý càng tốt, thậm chí còn không thèm để ý đến việc gây tổn thương đến người khác."
Trương Tòng Vân ngẩng đầu nhìn Lục Tư Ngữ, làn da người trẻ tuổi trước mắt tái nhợt, đôi mắt đen nhánh, lần đầu tiên gặp mặt ông chỉ cảm thấy người này chỉ là một cảnh sát thực tập phụ trách ghi chép mà thôi, thế nhưng lúc này ông lại cảm nhận được một loại áp lực trên người Lục Tư Ngữ. Lời anh nói như một mũi tên nhọn nhiều lần cắm thẳng vào ngực ông, xuyên thấu tâm tư ông, vết thương đã kết vảy lại bị người xé mở, chảy ra máu đỏ.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi không nên tin tưởng cậu ta, cậu ta có thể vì tiền mà đi gánh tội thay thì cũng có thể vì tiền mà bán đứng tôi." Trương Tòng Vân trầm giọng nói.
Sau khi Trần Nhan Thu mất tích, ông chỉ biết mình đã bị bán, nhất định Trần Nhan Thu đã đem tin tức bán cho Hoắc gia, bởi vậy Hoắc Thiểu Khanh mới có thể trốn ra nước ngoài. Mà cậu ta cầm tiền đương nhiên là có thể chữa bệnh, đi được xa hơn. Ông không biết vì sao sau đó Trần Nhan Thu lại chết, có lẽ là Hoắc gia muốn giết diệt khẩu, cũng có thể bởi vì có người thấy tiền sáng mắt.
Trương Tòng Vân xoa xoa vết chai trên tay, ông chỉ là một sát thủ bị đồng phạm bán đứng. Ông đã không còn trẻ, biến cố này khiến ông phải mất rất nhiều sức lực mới có thể điều chỉnh lại bản thân, ông lập lại kế hoạch, tiếp tục duy trì quan hệ với Triệu Lục Nhân, dùng phần lớn thời gian ở một mình, làm ra những hành vi không thể tưởng tượng nổi trong mắt con gái.
Thời điểm cảnh sát tìm tới cửa, thái độ của ông không hề phối hợp, đúng là bởi vì ông sợ cảnh sát đã biết gì đó, sẽ khiến cho kế hoạch của ông bỏ dở nửa chừng.
"Thế nhưng nếu tôi nói cho chú trong đó có ẩn tình thì sao?" Lục Tư Ngữ lắc đầu chậm rãi nói, anh cũng chỉ vừa mới hiểu rõ những đạo lý này, "Có lẽ Trần Nhan Thu không hề bán đứng chú, anh ấy không phải mất tích mà là đã chết."
"Không có khả năng! Cậu ta nuốt lời! Cậu ta lừa tôi! Cậu ta đào tẩu, rốt cục cậu ta cũng không trở về!" Trương Tòng Vân bỗng nhiên kích động lên, "Cậu ta đã đáp ứng phải cùng nhau báo thù cho vợ tôi!"
Lục Tư Ngữ không cùng ông tranh luận mà quay đầu nhìn Hoắc Thiểu Khanh đang đứng bên cạnh: "Lúc đó người nhà anh đưa anh xuất ngoại, cũng không phải bởi vì nghe được chuyện người nhà của vụ tai nạn xe chuẩn bị trả thù mà là vì cái khác đúng không?"
"Bây giờ anh vẫn còn cơ hội nói ra sự thật." Lục Tư Ngữ nói thêm một câu, anh hy vọng Hoắc Thiểu Khanh có thể hiểu được ý của anh, nếu hiện tại anh ta chịu thừa nhận thì có lẽ sẽ còn sống qua được hôm nay, chờ đợi xét xử. Nhưng nếu lúc này mà còn giấu diếm thì anh ta có thể sẽ xuống thẳng địa ngục cùng với bí mật này.
"Tôi......" Dưới chất vấn của Lục Tư Ngữ, ánh mắt Hoắc Thiểu Khanh bắt đầu trốn tránh, sau đó mới run giọng nói, "Khi đó...... Đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn."
"Lúc trước, trước ngày Tết Nguyên đán kia, Trần Nhan Thu, cái người trẻ tuổi nọ, là bị anh giết đúng không?" Lục Tư Ngữ nói ra suy đoán của mình, "Cho nên anh mới trốn ra nước ngoài."
Hoắc Thần vốn nghĩ chuyện tai nạn giao thông đã qua, thế nhưng Hoắc Thiểu Khanh bỗng dưng lại giết người nên ông ta mới vội vàng đem Hoắc Thiểu Khanh tống ra nước ngoài.
Nghe được phân tích của Lục Tư Ngữ, Trương Tòng Vân sững sờ cả người, khoé miệng Hoắc Thiểu Khanh rõ ràng đang run rẩy, chột dạ cúi đầu.
Phòng trực tiếp chợt im lìm, chỉ còn lại âm thanh của Lục Tư Ngữ: "Ban đầu tôi không thể hiểu được vì sao lại lựa chọn vứt xác ở nhà máy hoá chất, thẳng đến khi tôi tra ra được thời điểm đầu gây dựng sự nghiệp Hoắc Thần từng hùn vốn với người khác mở nhà xưởng. Ngay lúc đó tôi cảm thấy mình đã có thể thu phục được hoàn toàn. Một người chết không có quần áo, không có hung khí, thậm chí ngay cả thân phận cũng khó có thể xác nhận ngâm mình dưới một cái hố đầy ắp muối công nghiệp, ông ta cho rằng cảnh sát cũng không thể nào tìm ra được hung thủ."
Vứt xác là cố tình bày bố trận địa, có lẽ Hoắc Thần bởi vì yêu con đến sốt ruột nên làm ra hành động như vậy. Hoắc Thần nghĩ rằng nhà xưởng bỏ hoang kia đã đủ hoang vu, muối công nghiệp có thể che dấu đặc thù của thi thể khiến cho người khác không thể phân biệt được.
Nhưng ông ta đã quên, lưới pháp luật tuy thưa nhưng lại khó thoát.
Phân tích tới đây, Hoắc Thiểu Khanh đã suy sụp ngã xuống, trong lòng anh ta có một giọng nói, xong rồi, tất cả xong rồi, cảnh sát đã tra ra được tới chỗ này, bọn họ cái gì cũng biết......
"Cậu ta nói là thật sao?!" Trương Tòng Vân hung hăng nhìn chằm chằm Hoắc Thiểu Khanh, từng bước đi lại gần.
Hoắc Thiểu Khanh đứt quãng mở miệng: "Người kia...... Là kẻ điên...... Tôi...... Lúc trước vì tiện chơi đùa cùng mấy em gái nên tôi có nhà riêng của mình, cũng không biết vì sao cậu ta lại tìm đến được, làm thế nào mà vào được tiểu khu, thừa lúc tôi vào cửa thì bất ngờ kèm chặt hai bên, sau khi vào nhà thì cậu ta nói cậu ta nắm giữ bằng chứng gánh tội thay của vụ tai nạn giao thông, bảo tôi cùng cậu ta đến toà án tự thú. Khi đó tôi nghĩ cậu ta điên rồi, bảo cậu ta đừng nằm mơ nữa, cậu ta nói sẽ không buông tha cho tôi, trừ khi tôi giết cậu ta...... Tôi trong lúc phòng vệ, đúng vậy...... Trong lúc phòng vệ......"
Lục Tư Ngữ nói với Hoắc Thiểu Khanh: "Người thanh niên kia biết mình không thể sống được bao lâu nữa, anh ấy cũng biết có thể sẽ không thể khuyên anh tự thú, anh ấy là đang cố ý tự tìm lấy cái chết, anh ấy không hề chuẩn bị còn sống để trở về."
Trương Tòng Vân tiếp tục hỏi Hoắc Thiểu Khanh: "Cho nên, mày thật sự giết thằng nhóc kia?"
Hoắc Thiểu Khanh lại nói lắp: "Phải...... Là cậu ta cố ý chọc giận tôi...... Con dao kia là cậu ta tự mang đến, lúc đó...... Tôi tưởng là muốn đánh một trận với nhau, thế nhưng cậu ta lại lập tức cầm dao vọt qua...... Sau đó tôi đánh nhau rồi vặn ngược tay cậu ta, dao liền rơi trên đất. Thế nhưng cậu ta lại dừng tay, tôi cầm dao...... Trong lúc vô ý đã đâm trúng cậu ta......"
"Đừng tìm lý do buồn cười này nọ nữa, lúc đó chỉ có hai người tụi mày, tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng vào lời nói của một bên?!" Trương Tòng Vân bỗng nhiên nở nụ cười, dường như là điên rồi, "Được, tốt lắm, hai mạng người, như vậy hôm nay tao có thể cùng đem hận thù mà báo!"
Ông rốt cục đã hiểu được vì sao Trần Nhan Thu lại vô cớ mất tích, nút thắt quấn trong lòng ông cuối cùng cũng mở ra, thì ra ông không hề bị phản bội.
"Đợi đã......" Lục Tư Ngữ ho ngăn Trương Tòng Vân lại, dạ dày anh dã đau đến cực điểm, sắc mặc trắng đến độ nói cũng nói không nổi.
"Người như vậy chẳng lẽ không đáng chết sao?" Trương Tòng Vân cầm điều khiển từ xa chỉ vào Hoắc Thiểu Khanh, trên mặt lộ ra nguy hiểm, sau đó ông nhìn thoáng qua Lục Tư Ngữ, "Có lẽ cậu đang sợ chết, muốn tôi thả cậu sao? Với lại...... Cậu chỉ là một cảnh sát thực tập, còn phải cảm ơn cậu vì đã nói cho tôi biết những chuyện này. Để đền ơn, tôi có thể cho cậu thời gian ba phút, chờ cậu xuống lầu rồi mới kích nổ!"
"Anh ta đáng chết, lời anh ta nói hẳn là sự thật, thế nhưng thời điểm chúng tôi phát hiện thi thể Trần Nhan Thu vẫn còn một chút nghĩ không hiểu." Lục Tư Ngữ mở miệng nói, "Thi thể kia là đang cười."
Nghe xong lời này, Trương Tòng Vân cũng sửng sốt.
"Trần Nhan Thu cũng không muốn đi giết Hoắc Thiểu Khanh mà là quyết định bị giết bởi Hoắc Thiểu Khanh." Lục Tư Ngữ hít sâu một hơi, "Chú vẫn chưa hiểu sao? Trần Nhan Thu cũng không phản bội chú, khi đó kế hoạch đã tiến hành được một nửa, anh ấy lại thay đổi suy nghĩ của mình. Căn cứ vào những chứng cứ lưu lại, tôi có thể xác nhận, trước chết chết anh ấy đã bố trí tốt tất cả, sắp xếp hết toàn bộ, tạm biệt em gái mình, ung dung rời khỏi khách sạn."
"Trần Nhan Thu là cố ý đi chịu chết! Là vì, để cho chú có thể sống trong sạch, là bởi vì không để chú trở thành một tội phạm......" Lục Tư Ngữ tiếp tục giải thích, "Bởi vì theo logic của Trần Nhan Thu, muốn để Hoắc Thiểu Khanh phải nhận trừng trị của pháp luật, cho dù không thể bị xét xử vì vụ tai nạn giao thông của vợ chú thì cũng muốn để anh ta bị phán tội vì đã giết chết mình."
Môi Lục Tư Ngữ run rẩy: "Thế nhưng thi thể anh ấy lại bị vùi lấp khiến cho chân tướng này đến muộn hơn rất nhiều."
Đó là hành động tự tìm lấy cái chết, cũng là phương pháp tốt nhất mà Trần Nhan Thu có thể nghĩ đến. Anh ấy không hy vọng Trương Tòng Vân sẽ trở thành một tội phạm giết người.
Đến đây, Trương Tòng Vân mới hiểu được ý của Lục Tư Ngữ, trong đầu ông như đang nhớ lại người thanh niên kia, rõ ràng là thân mang bệnh nan y nhưng lại là một thằng nhóc luôn thích cười.
Khi đó Trần Nhan Thu tìm được ông, nói sẵn lòng dùng hết tất cả để bù lại sai lần của mình, ông lúc đó đã không tin, thẳng đến khi Trần Nhan Thu đem tất cả tiền ra giao cho ông...... Con số trên cân còn không được cân bằng như thế, thôi thì hoàn thành thêm một số mệnh vậy.
Trương Tòng Vân mở to mắt, hốc mắt âm ấm, có một loại chua xót trào ra. Ông lộ ra xúc động chỉ trong một lát, thế nhưng giết Hoắc Thiểu Khanh đã sớm trở thành chấp niệm trong lòng ông, há lại dễ dàng bỏ qua như vậy chứ?
Trương Tòng Vân nhìn Lục Tư Ngữ: "Cảm ơn cậu đã nói nói cho tôi biết những cái này, thế nhưng cậu bảo tôi thả nó? Không có khả năng! Cậu nói đến thoải mái như thế mà, cậu căn bản là không hiểu được thống khổ của tôi!"
Lục Tư Ngữ vừa nãy đã đem những chuyện có thể phân tích được ra phân tích hết, chỉ là trong lòng hiểu rõ anh không thể ngăn được Trương Tòng Vân. Lúc này trong đầu anh là một mảng hỗn loạn, dạ dày âm ỉ đau, đã đến nước này anh cũng chỉ có thể đem mổ xẻ chính mình ra, như là một tế phẩm trong tế đàn......
"Nửa năm trước, mỗi thời mỗi khắc chú đều muốn giết anh ta, muốn uống máu ăn thịt anh ta." Lục Tư Ngữ cúi đầu, "Tôi có thể hiểu được cảm giác này, tôi cũng có kẻ thù, khi tôi còn nhỏ, ba mẹ ruột của tôi cũng đã bị giết chết. Tôi cũng từng căm hận kẻ đã sát hại bọn họ, tôi từng trong mơ đem những kẻ đó băm thành trăm mảnh, thế nhưng một khi vào thực tế tôi đã hiểu được, đó là gây tội trái pháp luật, là chuyện không tốt. Tôi một bên bị dục vọng khát máu kích thích, một bên lại đánh cược với chính mình......"
Nếu nói lúc nãy Lục Tư Ngữ đàm phán với Trương Tòng Vân có dùng một ít kỹ xảo, anh đang gợi mở người này ép buộc kẻ sát nhân, thời điểm tự thuật cũng cố ý lệch hướng đi một ít. Vậy thì lời của anh hiện tại là đang hoàn toàn làm rối loạn quy tắc, toàn bộ đều là bản năng của anh.
"...... Tôi lựa chọn nghề cảnh sát này, hoặc là nói, trong mắt người khác tôi mà một cảnh sát, hơn nữa hai chữ cảnh sát này khiến cho tôi cảm thấy hoàn toàn khác nhau. Ngay lúc đi lên toà tháp này, thời điểm quyết định đối mặt với chú, rõ ràng tâm lý của tôi đã nghĩ...... Tôi...... Hy vọng có thể cứu người......"
Đây là những lời anh chưa từng nói trước mặt người khác, chưa từng chia sẻ với ai. Lúc này Lục Tư Ngữ nói ra, lần đầu tiên anh có suy nghĩ muốn ngăn cản bi kịch phát sinh, dùng hết sức lực để ngăn cản tất cả, không phải bởi vì anh muốn sống mà là anh muốn giữ chặt một ảo ảnh đứng bên vách núi, ảo ảnh kia dường như là Trương Tòng Vân, lại giống như là chính bản thân anh.
Anh đã được định sẵn rằng phải đối mặt với những tội ác đó, giống như hiện tại, tay cầm điều khiển từ xa của Trương Tòng Vân, chỉ cần ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống là có thể khiến cho tất cả biến thành tro bụi.
"Hôm nay nếu tay chú ấn xuống, thì chết không riêng gì ba người chúng ta, mà tháp Nam Thành cũng sẽ bị phá hỏng, sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền, gây ra lầm than trăm họ. Tôi nghĩ rằng tuy anh ta vô cùng đáng chết, nhưng người như vậy không đáng để chú bồi thêm tính mạng của mình, lại càng không đáng giá để nhiều người như thế chôn cùng với anh ta."
"Tôi biết...... Có đôi khi chúng ta cảm thấy hệ thống công - kiểm - pháp bị người khống chế, chúng ta khó mà phân biệt được cái chúng ta đang nhìn là sự thật hay ảo ảnh, chúng ta sẽ cho rằng...... Cho rằng không hề có chính nghĩa, không biết nên tin tưởng vào ai."
"...... Thế giới này có những thứ tối tăm thối nát, hơn nữa còn là rất nhiều. Có đôi khi chú sẽ cảm thấy thế giới này không cứu được nữa rồi, cảm giác chính bản thân mình cũng bị những thứ tối tăm kia cắn nuốt, sắp không kiên trì nổi nữa. Thế nhưng chính lúc này, khi xoay người lại chú sẽ có thể phát hiện được trên người của một số người đang phát ra ánh sáng, cho dù ánh sáng đó quá mỏng manh không đủ để xua tan đi bóng tối kia, nhưng mà bọn họ vẫn đang đấu tranh......" Mỗi một từ nhả ra từ khuôn miệng đều như thể đã nhiễm phải máu huyết trong lòng.
"Tôi tin chắc một chuyện, trên trái đất này hơn có hơn 6,5 tỷ người, trong đó thì số người tốt nhất định sẽ nhiều hơn số người xấu. Rất nhiều người bình thường, bất kể là vất vả cỡ nào thì vẫn sẽ sống thật tốt. Họ đang cố gắng hết sức để sống sót tồn tại, vậy thì chúng ta có quyền gì để mà giẫm đạp lên sinh mạng của những người vô tội đó chứ?"
Lục Tư Ngữ tiếp tục nói: "Trên thế giới này, một cái chết oan của Triệu Hựu Lan là đủ rồi. Chú cùng Trần Nhan Thu đã giúp bà ấy hoàn thành báo thù một cách hoàn mỹ, người xấu đều đã bị trừng phạt. Nếu đã đến lúc này rồi mà chú còn cố ý muốn bước tiếp nữa vậy thì chú sẽ cô phụ cái chết của Trần Nhan Thu."
"Tôi hy vọng chú sẽ không cô phụ sự hy sinh của Trần Nhan Thu, khiến cho cái chết của anh ấy không còn ý nghĩa gì, cũng không muốn chú làm bị thương nhiều người vô tội......"
"Tuổi của chú đã có thể làm ba tôi." Lục Tư Ngữ nhẹ giọng nói, "Tôi nghĩ Trần Nhan Thu cũng đã từng đối xử với chú như một người cha, con gái cùng cháu gái của chú vẫn còn đang chờ chú trở về......"
Trương Tòng Vân trầm mặc, ông dường như chợt bừng tỉnh giữa một cơn ác mộng.
Chẳng lẽ thật sự phải buông tha sao? Đã đi tới bước này rồi, có nên buông bỏ hay không?
Hoặc là nói, ông còn có thể buông bỏ sao?
Trương Tòng Vân đi về phía trước vài bước, đi tới nhìn phong cảnh phía trước cửa sổ của phòng trực tiếp, đây là một cửa sổ sát đất một mặt rất to, cách lớp thuỷ tinh nhìn đến cảnh vật bên ngoài. Tháp Nam Thành mà ông đang đứng là biểu tượng của thành phố này, đứng ở chỗ này có thể nhìn đế một mảng không trung màu xanh lam, trời xanh mây trắng dường như đang ở ngay dưới chân.
Đây là nơi mà cả đời Triệu Hựu Lan cũng không lên được.
"Cậu nói phóng viên đã lên là gạt tôi đúng không?" Trương Tòng Vân bỗng nhiên mở miệng. Ông quay đầu nhìn Lục Tư Ngữ, "Sợ rằng nhóm cảnh sát các cậu đã sớm chuẩn bị xong hết rồi, ngắm bắn gì gì đó."
Trong nháy mắt, nhịp tim Lục Tư Ngữ tăng tốc nhanh chóng, giống như sắp nhảy ra khỏi miệng.
Anh biết, hiện giờ Trương Tòng Vân có lẽ đang đứng ở vị trí thích hợp nhất để ngắm bắn, tay súng bắn tỉa hẳn đã chuẩn bị xong, chỉ cần một viên đạn thôi thì đầu của người đàn ông trước mắt này sẽ nổ tung mà chết.
Chỉ có điều, hiện tại anh không còn cảm nhận được sát niệm trên người Trương Tòng Vân nữa.
Anh cắn môi, lại gõ một lần lên khuỷu tay.
Tại chỗ đợi lệnh......
Nếu người đối diện phát hiện được tin tức anh truyền đi, nếu người đối diện là Tống Văn......
Trương Tòng Vân đứng trước cửa sổ sát đất, sắc mặt như tro tàn, giống như một lòng muốn chết thì thào mở miệng: "Thì ra đứng trên tháp nhìn xuống là dạng này."
Kể từ khi Tháp Babel đầu tiên bắt đầu được xây dựng, mọi người đã không ngừng thi công các loại tháp, bất luận là cổ đại hay hiện đại, trong nước hay ngoài nước, mọi người đều sẽ chú ý đến kiểu kiến trúc phi thực tế này, luôn muốn đứng ở chỗ cao, dường như phải như vậy thì mới có thể chinh phục được thế giới.
Trương Tòng Vân ngẩn người đứng ở đó hơn mười giây, như sắp biến thành một pho tượng, sau đó ông thở dài một hơi, tựa như chỉ trong chớp mắt đã già thêm mười tuổi. Tiếp đó ông xoay người lại, đưa lưng về phía ánh sáng, nhưng đôi mắt của ông đã sớm đem tất cả những thứ nhìn thấy khắc kỹ trong đầu.
Hoá ra trên không trung vẫn có mặt trời, chỉ là thỉnh thoảng sẽ bị mây đen che mất, ánh nắng mềm mại vẫn ở đó, chỉ là ông không nhìn đến mà thôi.
Ông xoay người đi tới vài bước, đưa điều khiển từ xa trong tay cho Lục Tư Ngữ.
Nguy cơ đã giải trừ.
Nhìn Trương Tòng Vân, chợt Lục Tư Ngữ nhớ đến ba mình, thời điểm lần đầu tiên anh đi lên toà tháp này, ba ba đã phóng khoáng khua hai tay, mặt mày hớn hở: "Toà tháp này là ba tham gia đầu tư và xây dựng. Con xem, cao không, có phải đồ sộ lắm không? Rất đẹp đúng không? Nơi này chính là lễ vật mà ba tặng cho thành phố này."
Trong phút chốc, Lục Tư Ngữ rốt cục không khống chế được nước mắt của mình, đôi mắt đẹp kia bị một tầng nước mắt mông lung bao phủ......
Bên ngoài tháp Nam Thành cuối cùng cũng nhận được tin tức Lục Tư Ngữ truyền lại, công tác chuẩn bị dưới chân tháp đã hoàn thành. Truyền thông vẫn bị ngăn lại ngoài vòng an toàn bởi dây phong toả chợt ồn ào, đèn flash loé lên liên tục, có phóng viên kêu lên: "Có người trong tháp đi ra."
Vài cảnh sát đặc nhiệm áp giải người trong tháp đi ra, đi ở phía trước chính là Trương Tòng Vân cùng Hoắc Thiểu Khanh, cổ tay Hoắc Thiểu Khanh vẫn còn dính vào cái thùng đen kia. Cảnh sát chống khủng bố được sắp xếp từ sớm tiến lên, tách đám người ra, nhanh chóng xử lý thuốc nổ trên tay anh ta, tách rời cái thùng đoạt tính mạng kia ra khỏi cổ tay anh ta......
Hai tay Trương Tòng Vân bị còng lại, đầu rũ xuống, bị áp giải đến một chiếc xe cảnh sát. Đèn flash cameras của truyền thông chớp lên không ngừng quay chụp, ghi lại giờ phút này.
" Lục Tư Ngữ!" Tống Văn hô một tiếng, chạy vài bước đến đỡ một thân ảnh đi ở cuối cùng.
Cơ thể Lục Tư Ngữ thuận theo đó mà trượt vào lồng ngực Tống Văn. Anh dù nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được sự căng thẳng của Tống Văn, cậu đỡ nhanh như vậy nhưng tay lại nóng như lửa, anh vỗ vỗ lên tay Tống Văn vài cái dỗ dành rồi ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: "Không nghiêm trọng như vậy đâu, không bị thương, cảnh sát Tống à, tôi chỉ là có hơi đau dạ dày, còn có đặc biệt mệt mà thôi......"