Tôi ôm nỗi nghi ngờ, theo em gái rời khỏi phòng bệnh.
Giữa chừng ghé ngang qua quầy y tá, kí một văn bản. Ánh mắt y tá nhìn tôi có chút lẩn tránh, nói chuyện cũng chỉ nói với em gái, chẳng hề nhìn tôi.
Những người khác trong phòng bệnh thì vẫn bình thường, nhưng tôi nghe thấy có người đang bàn tán chuyện xảy ra khi nãy. Tuy ngoài miệng thì nơm nớp lo lắng, nhưng cũng không sợ hãi mấy. Đối với họ, hình như ma vương thực sự là một sự tồn tại rất bình1thường. Như Trần Dật Hàm đã nói, chúng cũng như những tội phạm khác, người người ghét bỏ, lo như lo bị trộm, nhưng cũng sẽ không vì thế mà làm trở ngại sinh hoạt thường nhật của mình.
“Anh định đến chỗ đó à? Là, cái phòng nghiên cứu đó?” Em gái ấp úng hỏi.
“Không, đến một khu dân cư.” Tôi lắc đầu, nhìn em gái hỏi: “Em đã biết chuyện của phòng nghiên cứu?”
“Vâng… biết từ trước. Anh hai… Ý em là, anh hai… anh ấy nói, ở đó có ma vương. Nhóm anh Thụy cũng đã8nói, có thể những người ở trong căn hộ đó đã biến thành ma vương rồi.” Em gái giải thích.
Tôi nghe cách xưng hô này thấy khá chướng tai, nhưng không cách nào sửa đổi cho đúng được.
“Họ xử lý thế nào?”
“Hết cách, chỉ để vậy thôi.” Em gái ngẫm nghĩ: “Không tìm được người, cũng không tìm thấy ma vương, đành để vậy thôi.”
“Hồ sơ thì sao?” Tôi đột nhiên nhớ đến chuyện này.
“Hả?” Em gái ngạc nhiên nhìn tôi.
“Trong phòng nghiên cứu có hồ sơ lưu lại những vụ ủy thác mà họ đã nhận, ghi2chép rất nhiều sự kiện quái dị.” Tôi giải thích.
Em gái lắc đầu: “Không biết. Nghe nói sắp giải tỏa rồi, đội thi công đã vào. Chắc là… đã bị xem thành rác nhỉ?”
Tôi bất chợt giật mình: “Người của phòng nghiên cứu ấy đâu? Mấy hôm nay có điều tra được không?”
“Vâng, điều tra được rồi. Giống như anh đã nói, đều chết cả rồi. Khách sạn cũng đã được tìm thấy.” Em gái đáp, dừng bước lại cùng với tôi.
“Ai đã cứu họ…” Tôi hỏi thế, nhưng cũng không mấy hi vọng sẽ nhận được câu4trả lời từ em gái.
Nó nhìn tôi đầy ngơ ngác.
“Cái thứ đó… ý anh là, anh hai, anh hai mà em biết đó, một năm nay đã làm những gì?” Tôi nhọc nhằn hỏi.
Em gái lắc lầu, ấp úng nói: “Em… em không biết…”
Tôi thở dài, nhìn bộ dạng lúng túng của em gái, chỉ biết gượng cười một cái: “Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa. Trước tiên cứ đến khu dân cư ấy xem thế nào đã.”
Nói vậy, nhưng trong lòng tôi không hề thấy nhẹ nhõm.
Như Trần Hiểu Khâu nói, cái thứ ấy không qua lại với Thanh Diệp. Không có tôi, cái thứ ấy cũng không ra tay, vậy thì ai đã cứu bốn người của Thanh Diệp?
Bảo không qua lại, chắc chỉ là nói dối!
Quả nhiên cái thứ ấy giữ bí mật, giấu nhẹm hành động của mình với họ.
Có điều, tại sao muốn cứu người của Thanh Diệp chứ?
Tôi đứng nhìn thang máy đi lên, đến khi cửa thang máy mở liền cùng em gái đi vào.
Cửa thang máy từ từ khép lại, trên mặt cửa, tôi nhìn thấy cái bóng lờ mờ của mình.
Đúng như Trần Dật Hàm nói, là “tôi” được sinh ra ở một tuyến thế giới khác sao? Sẽ có tính cách khác, nhưng sẽ làm những chuyện… giống nhau.
Tôi không giấu giếm với đám Tí Còi về sự tồn tại của Thanh Diệp, nhưng “tôi” này thì ngược lại.
Chỉ vậy thôi sao?
“Anh ta là người thế nào?” Tôi hỏi một cách không suy nghĩ.
Em gái nhìn tôi: “Dạ… hơi lạnh lùng, nhưng… rất đáng tin cậy. Anh hai đó, không thích nói chuyện lắm, rất ít nói. Chỉ là hễ có chuyện, anh ấy luôn xuất hiện tức khắc. Anh ấy giống như… siêu nhân vậy.”
Tôi nhìn em gái, có thể nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của nó.
“Anh nghe nói, anh ta có một thời gian dài nằm liệt trên giường.”
“Đó là lúc nhỏ. Sức khỏe rất kém. À, hoàng tử bị bệnh nhỉ?” Em gái bật cười tinh nghịch, khẽ liếc nhìn tôi, rồi thu nụ cười lại.
“Em với anh ta rất thân thiết.” Tôi thấy lòng chua chát, nhưng không phải ganh tị, mà chỉ thấy lo lắng.
Em gái cúi mặt xuống: “Không. Trước đây không thân. Anh ấy cứ nằm viện, hôn mê suốt, có mấy khi nói chuyện với em đâu. Anh ấy cũng không ngó ngàng gì đến em. Thế nhưng, lúc trường học xảy ra chuyện, anh ấy đã lập tức xuất hiện. Đột ngột xuất hiện, cứu em và bạn học của em. Kể từ đó, mới bắt đầu gần gũi hơn chút.”
“Trường xảy ra chuyện?”
“Vâng, là học sinh cũ, học sinh đã tốt nghiệp. Họ đã gặp nạn, trước chuyến du lịch mừng tốt nghiệp, đã chết ở trong trường. Còn có giáo viên, có một giáo viên… đã phát điên, giết bạn của em.” Em gái buồn bã nói.
Tôi nhướn mày: “Thế, chuyện này đã từng xảy ra chưa? Một nữ sinh chết trong nhà vệ sinh trường…”
Em gái chợt tái mặt, kinh hãi nhìn tôi.
Cũng đã xảy ra…
Tôi chìm vào suy tư.
“Anh cũng, đã gặp phải?” Giọng điệu em gái đầy bối rối.
Tôi gật đầu.
Thang máy đã đến tầng một, sảnh lớn rất ồn áo.
“Anh cũng đã bảo vệ em à?”
Tôi nghe thấy câu hỏi của em gái, bèn ngoảnh đầu lại.
Em gái đang nhìn tôi đăm đăm.
“Đương nhiên.” Tôi khẳng định, rồi lại tự giễu: “Nhưng chắc là không làm tốt như cha nội đó.”
Em gái không nói gì, chỉ bước nhanh hơn, đi sóng đôi với tôi.
Tôi nhìn lên đỉnh đầu nó, bất giác dịu giọng lại: “Em về nhà đi. Anh làm xong việc sẽ tự trở lại bệnh viện. Đừng lo.”
Bất kể ra sao thì cái thứ ấy cũng đã bảo vệ em gái khi không có tôi.
Em gái lắc đầu, ngẩng lên nhìn tôi: “Em đi với anh.”
Tôi chau mày: “Nơi đó giờ ra sao, anh vẫn chưa rõ…”
“Nhưng anh sẽ bảo vệ em.” Em gái ngắt lời tôi.
Tôi không thấy xúc động, trái lại còn thấy tức mà cười: “Em còn tự tin hơn anh nữa đó. Thôi đừng quấy nữa, về nhà đi.” Tôi tiện tay xoa xoa đầu nó: “Không về nhà thì về trường, em từ trường qua đây đúng không? Chiều có học không?”
Tôi bước tới được vài bước, mới nhận ra em gái không đi theo.
Chợt xoay người lại thì thấy em gái đang đứng yên tại chỗ, hai tay ôm đầu, bộ dạng khá kì lạ.
“Sao thế? Khi nãy anh giật trúng tóc em hả?” Tôi quay lại bên cạnh em gái, định kéo tay nó ra.
Nó lắc đầu nguầy nguậy, người cũng lắc lư theo.
“Từ nhỏ em đã ước có được một người anh như thế. Giống như trong phim, xoa đầu em gái, bế em lên cao, rồi chơi cưỡi ngựa này nọ.” Em gái cúi mặt nhìn đầu ngón chân: “Nhưng anh hai thì cứ ngủ suốt.”
Tôi thả tay, cúi xuống chỉ thấy được trán của em gái.
“Em đã hai mươi rồi đó. Bây giờ anh đâu bế nổi em, cũng đâu thể làm ngựa cho em cưỡi được nữa. Tôi thở dài, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Nói vậy, anh đã từng hả?” Em gái ngẩng lên nhìn tôi, mắt đỏ hoe.
“Ừ, đã từng. Có điều bị ngã, em khóc rõ lâu, còn mắng anh là đồ xấu xa.” Tôi cười nói.
Em gái vuốt vuốt tóc: “Vậy cũng sướng quá rồi.”
“Về nhà đi.” Tôi nói.
“Không. Anh không đưa em đi thì em tự theo.” Em gái bật cười với tôi, lè lưỡi ra, rồi đi thẳng ra ngoài.
Tôi thấy đau hết cả đầu.
Tôi có thể cảm nhận thấy tính cách của em gái tôi không thay đổi mấy, có điều, hiện giờ nó đã quen với sự tồn tại của ma vương, cảm nhận về tôi cũng đã khác, nên mới mè nhèo, lì lợm đòi đi theo cho bằng được.
Tôi thực sự không thể cản được. Nếu để nó lén đi theo lại nguy hiểm.
“Nếu anh bảo em chạy, em phải chạy ngay. Đừng lo cho anh. Còn nữa, không được tự tiện chạm vào đồ đạc.” Dọc đường tôi dặn dò em gái.
Nó gật đầu lia lịa, có vẻ đang phấn khích.
Tôi quan sát một lát thì hỏi: “Em sợ người đó, chứ không sợ anh đúng không?”
Em gái liếc tôi một cái, không đáp, nhưng không khác nào đã trả lời.
Thiệt tình…
Tôi thở dài, dựa người lên ghế taxi.
“Thưa anh, kế tiếp đi thế nào đây?” Tài xế hỏi.
“À, từ đây rẽ trái. Để tôi xem thử…” Tôi ngồi thẳng người lên, quan sát xung quanh: “Ở ngay giao lộ phía trước! Đỗ ngay đó.”
“Bên này đâu phải cổng khu dân cư đâu.”
“Vâng, không sao. Cứ đỗ ở đó đi.” Tôi vừa nói, vừa rút ví ra.
Tôi cũng không biết cổng khu dân cư nằm ở đâu. Lần trước lần theo âm khí qua đây là đi đường thẳng, tôi cũng chỉ nhớ đại khái vị trí mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com