Tôi nói rất nhọc nhằn, chỉ đành đỏ mặt tía tai, trừng mắt nhìn vào khoảng không trước mặt.
Cả bóng của mình mà Diệp Thanh cũng không hiện ra.
Anh ta đã thành ma vương, có thể khống chế âm khí như vậy thì không cần trực tiếp hiện ra, xuất thần nhập quỷ như trước đây.
Nghĩ đến đây, tôi lại nhận ra một điều.
Sau khi mọi người trong Thanh Diệp mất tích, Diệp Thanh đều xóa sạch mọi dấu vết tồn tại của họ, vì muốn dành cho họ một cơ hội hồi sinh và cũng để phòng ngừa thứ gì đó trong thế giới tương lai tìm được họ.
Hiện tại Diệp Thanh cũng đã thành ma vương, nhưng vẫn giấu đi thân phận của mình thì đâu có ý nghĩa gì?
Trở thành ma vương, cũng đâu có nghĩa là thứ ấy sẽ phát hiện ra1anh ta?
Quan hệ giữa các ma vương không hề cứng nhắc… con ma cổ trang đã từng thỏa hiệp với Diệp Thanh.
Con ma chuyển phát nhanh là phe đối địch, mèo mun e là cũng vậy. Những con ma khác…
Cửa nhà bị đẩy ra.
Tôi nhìn thấy Trần Hiểu Khâu đi vào, trong tay đang cầm di động của mình, không để ý thấy tôi đang bị làm cho bất động.
Tôi cảm thấy người mình chợt nhẹ hẫng, âm khí đã biến mất.
“Có danh sách rồi, nhưng chắc chắn là chưa đầy đủ.” Trần Hiểu Khâu nói, rồi lấy di động của tôi từ trong túi áo ra, đặt lên bàn trà.
Màn hình di động đã hỏng, có vẻ đã tắt nguồn.
Trần Hiểu Khâu đưa thẳng di động của mình cho tôi.
Trên màn hình đang hiển thị một danh sách, có hình ảnh, tuổi tác và mã8số chứng minh thư, số lượng lại không nhiều.
“Đây là danh sách được xác nhận dựa trên các chiếc xe tại hiện trường. Chủ xe đều có trong ấy, ngoài ra còn có người thân của chủ xe, nhưng không thể xác định có phải họ đã chết trong vụ tai nạn ấy không.” Trần Hiểu Khâu giải thích cho tôi nghe.
Chỉ chủ xe thôi đã có tám người. Tôi còn nhìn thấy ảnh của một cảnh sát giao thông.
“Trên con đường đó đã xảy ra một vụ va chạm trước tiên, hai chủ xe cãi nhau, cảnh sát giao thông đã xử lý nhưng vẫn tắc đường. Sau đó không lâu thì có một vụ tai nạn các xe nối đuôi đâm vào nhau, kế đến là phát sinh các vụ nổ liên tiếp.”
“Là Kim Hải Phong.” Tôi nói mà không buồn ngẩng lên, đang2xem thật kĩ những tấm ảnh này.
Trần Hiểu Khâu yên lặng vài giây: “Kim Hải Phong à…”
Giọng điệu của cô ấy có ẩn ý sâu xa.
Tôi không khỏi ngẩng lên nhìn Trần Hiểu Khâu.
“Nếu lúc đó anh không thay đổi lịch sử thì sẽ thế nào đây?” Trần Hiểu Khâu nhìn thẳng vào mắt tôi mà hỏi.
Tôi sững người.
Vấn đề này tôi vẫn chưa từng nghĩ đến. Trước đây thì đã từng nghĩ, vì mỗi lần tôi thay đổi lịch sử thì hiện thực chỉ có tồi tệ hơn, sẽ có nhiều người phải chết hơn.
Tôi siết chặt chiếc di động trong tay mình.
“Anh còn niềm tin lúc ban đầu chứ?” Trần Hiểu Khâu lại hỏi.
Tôi cúi mặt nhìn bảng danh sách, rồi ngẩng lên, lòng đã bình tĩnh trở lại.
“Đương nhiên.”
Thay đổi quá khứ, thay đổi hiện thực.
Chỉ cần thay đổi ngay từ điểm bắt4đầu, tất cả những người đã chết đều sẽ có được một cuộc sống khác hẳn.
Tôi nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra những tấm ảnh vừa được xem.
Điều khiến tôi bất ngờ là lần này năng lực đã được khởi động thuận lợi.
Mèo mun hình như không hề nuốt mất linh hồn của những người này.
Tôi đi vào trạng thái trong cảnh mộng, nhìn thấy kính chắn gió ở phía trước xe.
Chiếc xe đột nhiên rung lên, bên cạnh có một chiếc xe chạy ngang qua.
Va quệt…
Như Trần Hiểu Khâu đã nói thì đây là khởi đầu của tất cả!
Khiến cho hai chiếc xe tức tốc rời đi, không gây ra tắc đường, tiếp sau đó sẽ…
Tôi nhìn thấy chiếc xe phía trước đã dừng lại, không tấp vào lề theo luật giao thông, mà dừng ngay trước đầu chiếc xe tôi đang ngồi.
Xe tôi đang ngồi cũng đã dừng, tài xế mở cửa xuống xe.
Tài xế hai bên nhanh chóng sáp lại với nhau, phát sinh cãi vã.
Tôi nhìn hai chiếc xe, dứt khoát quyết định để lộ năng lực của mình, khiến chúng biến mất.
Hiện tại giấu đi năng lực đã không còn ý nghĩa nữa.
Kẻ thù lớn nhất đã biết rõ năng lực của tôi là gì.
Tôi đưa tay về phía chiếc xe, vừa chạm vào, chiếc xe đã biến mất trong chớp mắt.
Một chiếc xe thình lình biến mất, hai tài xế đang cãi vã đều khựng lại, sững sờ nhìn về khoảng trống.
Không chỉ họ, những người vừa rồi do bị thu hút bởi vụ này quay đầu qua nhìn cũng đực mặt nhìn khoảng đất trống kia.
“Ma… có ma!” Tài xế của xe trước run rẩy la lên một tiếng, rồi quay người chạy về xe của mình.
“Á…” Đối tượng tôi nhập vào cũng sợ hãi la lên, chạy thẳng về hướng bên cạnh.
Xe chạy trên làn ngược chiều gấp rút dừng lại, xe đạp, xe điện đều nhốn nháo cả lên.
Trên lề đường cũng đang hỗn loạn.
Tôi mặc kệ tất cả, chỉ trông về hướng mà cả nhà Kim Hải Phong sẽ chạy lại.
Chỉ cần ngăn Kim Hải Phong, hỗn loạn này hoàn toàn sẽ không dẫn đến thương vong lớn. Năng lực của Kim Hải Phong mới là vấn đề lớn nhất!
Linh hồn tôi đột nhiên bị kéo đi, đối tượng nhập vào đang chạy về hướng ngược lại.
Tôi bực bội, Kim Hải Phong vẫn chưa xuất hiện, nếu chạy như vậy, đến khi Kim Hải Phong chạy lại…
Rầm!
Một tiếng động lớn, chợt thấy chiếc xe chạy trước khi nãy đã đâm đầu vào cột của bảng chỉ đường.
Đầu xe lõm vào, tài xế thảm hại bò từ ghế lái ra ngoài.
Trên lề đường, người đàn ông tôi nhập vào nhũn chân ngã quỵ, cách chiếc xe kia không quá ba bốn bước chân.
Đúng lúc có xe rẽ cua từ ngã tư chạy lại, trông thấy cảnh tượng này thì cuống quýt xoay vô lăng, tránh khỏi người tài xế đang bò ra khỏi xe.
Chiếc xe ấy tông phải chiếc xe chạy ngược chiều, hai chiếc cùng nằm ngang giữa đường.
Nhìn thấy cảnh này, mí mắt tôi co giật điên cuồng.
Không không không… không được chắn đường!
Nếu như vậy…
Vừa ngẩng lên, tôi đã trông thấy chiếc xe của Kim Hải Phong từ giao lộ đằng sau chạy đến.
Trên ghế lái vẫn không có ai, trên ghế phía sau ghế lái cũng trống trơn, cứ như một chiếc xe ma, một chiếc xe không người chạy trên đường.
Tôi mặc kệ những chuyện này, bay nhanh về hướng ấy, thân thể đột nhiên đứng khựng giữa không trung.
Quay đầu lại nhìn, người đàn ông tôi nhập vào vẫn đang bò trên đất, định rời khỏi con đường này!
Bây giờ tôi chỉ muốn chửi thề, chợt nghe thấy tiếng còi của cảnh sát giao thông, có cả tiếng động cơ đang lao đến.
Rầm!
Sau cú đâm, lại là ánh lửa của những vụ nổ!
Không đúng! Không đúng!
Thất bại rồi…
Vẫn còn cơ hội!
Vẫn còn người chết!
Một tài xế khác!
Vẫn còn một tài xế khác mà!
Tôi vừa dấy lên ý nghĩ thì cảm thấy cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
Tôi đang ngồi trên ghế lái, nhưng trong kính chiếu hậu thì trên ghế lại trống trơn.
Vậy… nghĩa là sao?
Tôi cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất quen.
Ghế lái trống trơn, xe thì vẫn chạy…
Lúc vượt xe đã quệt trúng một xe khác, chiếc xe dừng lại ngay giữa đường.
Tại sao không có người?
Tôi hoang mang nhìn cửa xe bên phía ghế lái mở ra.
Tôi đưa tay đến, sờ soạng khắp nơi.
Không có ai…
Tôi đã bị che mắt hay cơ quan cảm giác?
Tôi xuống xe, nhận ra xe ở phía sau cũng không có người.
Hai chiếc xe trống rỗng đang đỗ giữa đường.
Không chỉ vậy, người đi trên lề cũng ít hơn rất nhiều.
Phải rồi, Cổ Mạch!
Chắc hẳn Cổ Mạch đang ở đây!
Tôi trực tiếp báo cho Cổ Mạch biết là được, bảo Cổ Mạch rời khỏi chỗ này.
Tôi gọi lớn tên của Cổ Mạch, tìm kiếm xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng nào.
Thật kỳ quái…
Vậy là sao nhỉ?
Con mèo mun ấy đã làm gì tôi?
Tại sao… tại sao không có người…
Tôi nghe thấy tiếng còi của xe cảnh cảnh sát, nhìn thấy chiếc mô-tô cảnh sát giao thông không người lái.
Sau hai chiếc xe trống kia, còn có rất nhiều những chiếc xe trống dừng lại.
Người đi bộ hai bên đường dần dần mất dạng.
Cả con đường không có người.
Đùng!
Ầm!
Đụng xe, đâm đuôi, phát nổ…
Tôi nhìn thấy ánh lửa nuốt mất mình.
Tại sao không có người?! Tại sao không có người?!!!
Nếu không có người… năng lực của tôi… năng lực của tôi sử dụng kiểu nào đây? Làm sao tôi cứu được họ đây?!
Tôi đau khổ gào lên, năng lực tựa như đã mất kiểm soát, ào ạt phóng thích khỏi người tôi.
Ánh lửa đã tắt, khói đen đã không còn, xe cộ trên đường cũng biến mất.
Biến mất hết…
Tôi cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com