Diệp Thanh không biết đi đâu, căn phòng nằm trong cùng trên dãy hành lang của phòng nghiên cứu đã biến trở lại thành bức tranh trừu tượng.
Mọi thứ đều yên ắng, nhưng chuyện đã xảy ra thì không thay đổi.
Lúc tôi xuống lầu liền nhìn thấy Gã Béo và Tí Còi đang chạy lên.
“Không sao rồi.” Tôi lắc đầu với họ.
Tôi không thể cho họ biết chuyện mình biết.
Tạm thời đành phải như vậy…
Tôi đang thấy hoang mang.
Kế hoạch lớn của Diệp Thanh chắc là vẫn có thể thực hiện. Nếu lịch sử đã có thể bị thay đổi1bởi một sức mạnh khác thì nó có lẽ cũng có thể bị thay đổi bởi tôi. Có lẽ, sự thay đổi trong hiện tại này chính là do “tôi” làm.
Vấn đề là, bản chất của sự thay đổi này hình như là một sự thay đổi ngược hướng. Chuyện một năm trước phát sinh thay đổi trước tiên, kế đến là chuyện năm năm trước, cuối cùng, khi điểm bắt đầu bị thay đổi, hiện thực sẽ phát sinh sự biến đổi mang tính căn bản.
Tôi cảm thấy nguyên nhân khiến tôi bất lực, cũng chính là đây.
Khi chúng8tôi vẫn đang tìm kiếm hồn ma đầu tiên nhất, rồi dựa vào đó thay đổi đầu mối của mọi chuyện thì một sức mạnh khác đã mở rộng mạng lưới, dễ dàng làm được chuyện này.
Độ nghiền ép của thực lực này, khiến người ta không thể sinh lòng phản kháng.
Cả Diệp Thanh và Hàn Vân còn phải một là phục tùng, hai là bị sức mạnh ấy sửa đổi hình thái tồn tại của mình.
Còn có thể kháng cự được không?
Tôi im lặng ra khỏi tòa lầu số 6.
Tí Còi và Gã Béo đã trao đổi rất nhiều2ánh mắt và động tác nhỏ, cũng không tránh né tôi, nhưng tôi đều mặc kệ.
Trở lại xe, Gã Béo nổ máy, Tí Còi thì bắt đầu gọi điện.
Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết đương nhiên cũng biết được tiếng gầm rống khi nãy là của quái vật, bất kì ai cũng đều có thể nghe thấy âm thanh đáng sợ ấy.
“Chắc là đã xảy ra chuyện gì đó, nên mọi cửa ra vào dị không gian mới bị mở ra, những quái vật ở thế giới tương lai sẽ có phản ứng… có thể thế giới tương lai4đã xảy ra chuyện gì đó…” Trần Hiểu Khâu phân tích.
Tôi ngoái đầu qua, nhìn chiếc di động đang tiến hành cuộc gọi trong nhóm chat.
Quái vật…
Ma vương là từ ma biến đổi thành, thế thì, đám quái vật ấy thì sao?
Từ những yêu quái trước đây, giống như Niên Thú, biến đổi thành ư?
Chúng đang trốn ở đâu?
Tôi suy ngẫm về vấn đề này.
Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến vì tương lai tính ra vẫn còn xa xôi.
Chỉ là có một số ma vương đã lén lút nhập cảnh, nhưng xét trên tổng thể thì cả thế giới vẫn đang “bình thường”. Hiện tại, hồn ma đã hoàn thành sự biến đổi triệt để, vậy đám yêu quái ấy chắc cũng sắp xuất hiện nhỉ?
Là sự xuất hiện đột ngột sao?
Nếu đám quái vật khổng lồ như thế đột ngột xuất hiện, vậy thành thị sẽ tan hoang ngay…
Nghĩ đến đây, tôi lại sững sờ.
Giữa các thành phố trong tương lai đang có sự ngăn cách. Trong một thành thị, hoặc trong thành phố lớn như đô thị loại một hoặc loại hai, có thể sẽ có đến mấy ma vương phân chia địa bàn. Người bình thường muốn đến thành phố khác sẽ gặp phải trở ngại rất lớn. Trở ngại này có lẽ do đám quái vật đó gây ra.
Khi quái vật xuất hiện, thế giới tương lại ấy mới thành hình trọn vẹn.
Đây có được xem là cơ hội của tôi không?
Tận thế thực sự ấy vẫn chưa đến, hiện tại cùng lắm cũng chỉ là vài phiền toái nhỏ. Những ma vương, những quy tắc đang xuất hiện đó kể ra cũng không quá đỗi hà khắc, ít nhất thì không đến mức chết chắc như các quy tắc trong thế giới tương lai.
Tình thần tôi đã phấn chấn trở lại.
“Người của Thanh Diệp nói thế nào?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Tí Còi đáp: “Vẫn chưa liên lạc với họ. Họ cũng không gọi điện tới.” Tí Còi nói đến đây liền liếc nhìn tôi.
Tôi lấy di động của mình, nhận ra mình không nhận được tin nhắn mới.
Di động rung lên, có cuộc gọi gọi đến, nhưng là cha tôi gọi.
Tôi vội nghe máy, báo mình vẫn bình an. Trong nhà cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là cha mẹ và em gái đều hơi sợ hãi.
Chỉ là hơi hơi…
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tòa lầu dân cư đều đang sáng đèn, nỗi hoảng sợ trong dự đoán không hề xuất hiện.
Ngay cả sự sợ hãi do động đất mang lại chắc cũng mạnh hơn hiện tại.
Trong đoạn quá khứ mà tôi không được biết thì người ta đã thích nghi với hiện tượng quái dị ở mức độ này.
Tôi siết chặt điện thoại, lòng trở nên rối bời.
Tôi cứ như một kẻ ngoài cuộc đang hoang mang không biết làm sao, không ai hiểu tôi, đồng thời, hiện tại tôi cũng không thể hiểu được những người quanh mình.
“Gần đây hình như họ…” Trần Hiểu Khâu nói nửa chừng thì ngừng lại.
Tôi liếc nhìn di động.
Diệp Thanh đã thay đổi, Thanh Diệp cũng sẽ có thay đổi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ?
“Hay là chúng ta tự nghĩ cách đi.” Trần Hiểu Khâu nói.
Giọng điệu của cô ấy rất dứt khoát.
Trong di động vang ra tiếng than vãn của Quách Ngọc Khiết.
“Đầu lâu đó có nói gì không?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
“Vẫn chưa. Để anh xem thử.” Tí Còi giao điện thoại cho tôi, bản thân thì cầm chiếc đầu lâu đen thui trên ghế ngồi lên.
Tí Còi áp trán mình lên trán của đầu lâu, nhắm mắt lại.
Tôi nhìn thấy trong hốc mắt của đầu lâu xuất hiện ánh sáng có màu sắc kì lạ.
Đầu lâu há miệng ra, răng va vào nhau, có luồng sương mù sáng nhạt bay từ trong miệng đầu lâu ra.
Sương mù ấy đi vào miệng của Tí Còi.
Tôi chau mày lại.
Tôi đã cảm nhận được một sự khác thường trong đám sương mù ấy. Đó chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì.
Âm khí sẽ làm tổn hại cơ thể con người, mà độ tổn hại của làn sương mù này chắc là mạnh hơn âm khí.
Tí Còi vẫn đang nhắm mắt, đôi môi mấp máy, cất lên giọng nói của người khác.
“Chết chóc, bắt đầu rồi.”
Nói xong, Tí Còi còn cười lanh lảnh mấy tiếng, tựa như những nhân vật phản diện ngốc nghếch trong phim điện ảnh dành cho thiếu nhi.
Tôi sửng sốt nhìn Tí Còi.
“Chết chóc bắt đầu rồi. Là vậy đó.” Tí Còi đầy lo lắng nói.
“Tốt nhất cậu không nên dùng thứ này nữa.” Tôi nhắc nhở Tí Còi.
“Vâng, dù sao hiện tại đang trong thời kì bất thường mà. Dẫu sao thì anh Kỳ có thể khiến mọi chuyện trở lại quỹ đạo đúng đắn, dù bây giờ tôi có chết cũng không sao.” Tí Còi hăm hở nói.
Tôi nghĩ đây là một câu nói đùa và cũng không nghĩ nếu Tí Còi chết thì cũng không hề gì.
Nếu những người tôi không quen chết đi, tôi vẫn có thể tự an ủi mình, nếu mọi thứ trở lại như ban đầu, họ vẫn được sống tiếp. Nếu không thể trở lại thì hiện tại họ chưa chết, vậy cũng bị định sẵn cho một con đường chết.
Nhưng đối mặt với Tí Còi, với tất cả những người tôi quen biết, tôi lại không thể nào ôm suy nghĩ ấy.
Tôi vẫn luôn không nói cho họ biết về cái tương lai mà Thu Tử Dương đã cho tôi thấy.
Thực ra đó mới là con đường lui sau cùng.
Tiền đề là họ vẫn còn sống. Chỉ cần còn sống thì tôi vẫn còn cơ hội làm ma vương, bảo vệ họ.
Nếu họ chết, vậy tất cả sẽ kết thúc.
“Tóm lại là không được dùng nữa.” Tôi nhấn mạnh.
Tí Còi gật đầu, không biết cậu ta có nghe theo lời tôi nói không.
“Nói vậy, đám quái vật đó sẽ ồ ạt xuất hiện?” Trần Hiểu Khâu đưa ra suy đoán.
Suy đoán này tình cờ trùng hợp với suy nghĩ của tôi khi nãy.
Rất có khả năng đám quái vật ấy sẽ xuất hiện trong thế giới hiện thực, bất kể là đến từ thế giới tương lai, hay xuất hiện trực tiếp trong thế giới hiện thực thì đều sẽ là một thảm họa, gây ra rất nhiều cái chết.
Một khi số lượng người chết tăng lên, số lượng hồn ma tất nhiên sẽ tăng, đến lúc ấy… e là rất nhiều người đều nghĩ rằng chết còn sướng hơn sống, làm hồn ma sướng hơn làm người sống.
Lòng tôi nặng như đeo đá.
Tôi bất chợt hiểu được khó khăn mà Diệp Thanh đã gặp phải.
Với xu thế chung như vậy, một cá nhân dù mạnh đến đâu cũng không thể chống lại được.
Bánh xe lịch sử quả thực sẽ nghiền nát bất kì ai. Càng đừng nói đến đoàn tàu lịch sử trong hiện tại không những đang đi tới, mà sau khi lật nhào những xe khác, còn cán chết những người may mắn sống sót trước đó.
Lòng bàn tay tôi đã vã mồ hôi.
“Không biết vũ khí nóng có tác dụng với đám quái vật này không. Những thiết bị phòng ngự như tên lửa đạn đạo và bộ đội vũ trang đóng quân ở các khu vực đều sẽ được huy động, đi vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Nếu đi vào giai đoạn quản lý quân sự thời chiến, hành động của chúng ta chắc chắn sẽ rất bất tiện.” Trần Hiểu Khâu đưa ra một khả năng rất tồi tệ: “Rơi vào cuộc chiến thảm khốc, trật tự xã hội bị phá vỡ, muốn xây dựng lại càng khó khăn. Nhất là… tương lai, đám quái vật ấy đều không biết mất. Nếu chiến đấu với đám quái vật ấy, không nói đến thất bại, nhưng ít nhất cũng sẽ không thắng nổi.”
Thành phố bị chia cắt, ma vương phân chia chiếm giữ địa bàn, loài người chỉ biết cam chịu số phận…