TCả ma vương mà còn chưa thể giải quyết nổi, nếu có thêm quái vật, yêu quái xuất hiện, vậy thế giới này chắc sẽ xong rồi, hoàn toàn không thể cứu vãn.
Trong đầu tôi cho ra nhận định này và cũng hiện ra kế hoạch lớn của Diệp Thanh.
Vẫn phải tìm một người như thế. Không, một hồn ma như thế. Tìm được hồn ma ấy,1thay đổi giai đoạn lịch sử đó, khiến tất cả trở lại bình thường.
Sự thay đổi của quá khứ và hiện thực đang bị ảnh hưởng đã chứng mình sự khả thi của kế hoạch này.
Thế lực khác có lẽ đã tìm được hồn ma ấy.
Tôi hít thật sâu một hơi, để mình được thư thái hơn.
Tình hình cũng chưa đến mức tồi tệ nhất. Cái tương8lai ấy vẫn chưa xuất hiện.
Ma vương nhiều hơn, cũng đồng nghĩa thời gian mà trên thế giới này có không ít hồn ma tồn tại cũng dài hơn.
Ví dụ như lão già câu cá bên sông, lão ta đã tồn tại rất lâu.
Tôi không thể nào phán đoán được niên đại thời ấy dựa vào cách ăn mặc và kiến trúc xung quanh trong ảo ảnh,2nhưng kiểu gì thì đó cũng phải là cảnh tượng của mấy trăm năm về trước chứ nhỉ?
Hàn Vân vốn là một hồn ma già, hiện tại có thể đang có những hồn ma còn già hơn Hàn Vân đang ở những nơi nào đó, làm ma vương trên địa bàn của mình.
Ắt phải có cơ hội.
Gã Béo lái xe đến khu dân cư nhà tôi, cho4tôi xuống xe.
Tôi chia tay hai người họ.
Tôi dặn Tí Còi là đừng có dùng cái đầu lâu đó lần nữa. Thứ ấy mang đến cho tôi cảm giác không lành.
Tí Còi đồng ý.
Tôi dõi mắt tiễn chiếc xe rời đi rồi quay người đi vào khu dân cư.
Cha mẹ đều chưa ngủ, đang lo lắng bồn chồn xem thời sự. Chương trình thời sự trên tivi đang chèn vào chuyện khi nãy, mời chuyên gia gì đó đến phân tích.
“Con về rồi à? Không sao chứ? Có gặp phải thứ gì không?” Mẹ tôi lo lắng hỏi.
“Dạ không sao, không gặp gì cả.” Tôi nhìn sang tivi.
Đúng lúc chuyên gia đang nói đến “nguyên nhân”, bàn đến kết cấu địa lý. Tôi đã bỏ lỡ đoạn mở đầu, nên không biết giới truyền thông đã nhận định tiếng rống của quái vật thành thứ gì.
Em gái mở cửa phòng ngủ, lo lắng nhìn tôi.
“Không sao. Em ngủ sớm đi nhé.” Tôi cười xoa đầu em gái: “Phải rồi, ngày mai khi nào em quay lại trường?”
“Sáng mai em đi. Anh có đưa em đi không?” Em gái ngẩng lên nhìn tôi.
“Ơ, được chứ.” Tôi ngơ ngác nhìn nó.
Nó thở phào, hình như đã nhờ vậy mà an tâm hơn rất nhiều.
Tôi nghĩ đến tình hình ở đại học Dân Khánh, cũng thấy phải cùng em gái đến đó xem thử.
“Vậy thì hay quá. Bảo anh con đem đồ của con về. Đem chăn mền gì đó của con về giặt đi. Đổi cái mới cho con.” Mẹ tôi lập tức chen vào.
Tôi bật cười: “Biết rồi ạ.”
Em gái bĩu môi: “Trong trường cũng giặt được mà.”
“Trong trường sao giặt được?”
“Có tiệm giặt là, cũng có máy giặt nữa.”
“Làm gì phải để tốn khoản tiền ấy? Thuê giặt, còn không biết có sạch hay không.”
“Ở nhà cũng dùng máy giặt đấy thôi.”
Hai mẹ con bắt đầu tranh cãi, kết quả cuối cùng đương nhiên là em gái bị trấn áp.
Tôi về phòng, đặt di động lên bàn.
Ngô Linh vẫn chưa thấy gọi điện. Chuyện có liên quan đến tiếng rống của quái vật, hình như cô ấy không có ý muốn bàn bạc với tôi.
Tôi cũng không thể nói cho Ngô Linh biết sự biến đổi của Diệp Thanh. Họ đều không biết quá khứ đã bị thay đổi.
Tôi thở dài, vừa nhướn mắt lên thì nhác thấy hồ sơ trên giá sách.
Tôi sững sờ nhìn những bộ hồ sơ ấy.
Số lượng thay đổi rồi.
Có điều…
Tôi bước đến, đếm số bộ hồ sơ.
Trước đây số lượng hồ sơ đã từng thay đổi, nhưng là ít hơn. Còn bây giờ…
“… Một trăm lẻ năm, một trăm lẻ sáu, một trăm… lẻ bảy… lẻ tám… lẻ chín…” Tôi đếm đến 109.
Nhiều hơn rồi.
Tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt khó coi của mình trên kính của tủ sách.
Ít hơn, nghĩa là sự kiện linh dị mà người của Thanh Diệp tiếp xúc đã giảm đi, có người ủy thác chưa đến thuê Thanh Diệp, có lẽ cũng như Nguyễn Hàn, đã bị ma dụ dỗ trước. Nhiều hơn… có nghĩa là sự kiện linh dị phát sinh trong quá khứ đã tăng lên.
Giả sử, trước đây cứ một trăm người gặp phải chuyện quái dị thì chỉ có ba người đến nhờ Thanh Diệp giúp, vậy bây giờ có thể đã có năm trăm người gặp phải chuyện quái dị, số người đến thuê Thanh Diệp cũng sẽ theo đó mà tăng lên.
Chuyện quái dị tăng lên, người bình thường sẽ quen dần. Cái quy tắc sau hai đèn xanh phải rẽ trái gì đó cũng đã được số đông chấp nhận dễ dàng.
Tôi chưa từng hỏi, nhưng bây giờ, tôi đã biết được đáp án.
Tất cả mọi người trên thế giới này đều đã biết đến sự tồn tại của ma.
Tôi quay người cầm điện thoại lên, lướt tìm các tin nóng.
Phải có một thời điểm. Thời điểm sự kiện quái dị được công bố cho quần chúng biết.
Năm ngoái? Năm kia? Hay sớm hơn nữa?
Tôi lướt đọc tin tức theo trình tự thời gian, nhìn thấy không ít tin tức quen mắt.
Vấn đề về Cố Nhan vẫn còn tồn tại. Hơn nữa, quy luật về người bị hại đã được tổng kết ra. Fan cuồng của Cố Nhan, anti-fan của Cố Nhan, người bị hại tập trung trong hai nhóm này, nhóm người bị hại thứ ba là fan của những ngôi sao khác. Nam Thiên không được xếp riêng, mà liệt chung với mấy ngôi sao khác.
Tôi không biết đây là kết quả từ sự thay đổi của quá khứ, hay sơ suất của người tổng kết thông tin. Có lẽ người bị hại nào đó chỉ yêu thích Nam Thiên ở mức bình thường, nhưng lại là fan cuồng của ngôi sao khác, vì thế đã được liệt vào nhóm fan của ngôi sao khác.
Nếu quá khứ không thay đổi, vậy mục tiêu của Cố Nhan chỉ có mỗi Nam Thiên mới phải chứ.
Tôi lướt qua bản tin này, đọc đến bản tin xã hội nói về việc số lượng người mất tích tăng mạnh. Tình huống liên quan đến người mất tích tạm thời chưa được tổng kết ra quy luật. Có già yếu bệnh tật, cũng có nam nữ thanh niên khỏe mạnh. Có vẻ giống gây án ngẫu nhiên, cũng có thể là các ma vương khác nhau lại có thủ đoạn gây án tương tự nhau.
Xuống dưới nữa, tôi đọc được bài báo liên quan đến trò chơi “Nói thật hay mạo hiểm”.
So với những đồn đại trên mạng khi quá khứ chưa bị thay đổi thì sau khi phát sinh thay đổi, những bản tin được đăng đã chính thống hơn rất nhiều. Trò chơi nói thật hay mạo hiểm bị nguyền rủa, điểm này đã được chứng thực và được công bố cho quần chúng biết.
Đoạn mở đầu và đoạn kết của bài báo tổng kết này đều nói rõ mối hiểm họa lớn có quy mô thế giới này đã được các chuyên gia giải quyết, nói thật hay mạo hiểm không còn là trò chơi nguy hiểm nữa. Có điều, sau khi chuyện như thế xảy ra, đã không còn ai dám chơi những trò tương tự như vậy. Một số trò chơi tập thể tương tự cũng không được ưa chuộng. Thậm chí những cuộc họp mặt học sinh, tiệc đồng nghiệp đều nhanh chóng giảm mạnh. Không ai muốn rơi vào nguy hiểm ấy.
Ngón tay tôi lướt trên màn hình hồi lâu, thời gian của các tin tức đã đến ba năm trước.
Không có…
Không có tin tức mà tôi muốn tìm.
Tôi sốt ruột, lập tức sàng lọc điểm thời gian, điều chỉnh lên tiếp hai năm nữa.
Năm năm trước, các tin tức lớn liên quan đến ma đều tập trung vào sự kiện tự sát tập thể. Nhóm người đó muốn tạo ra một ma vương nhân tạo, thống trị một khu vực, giành được toàn quyền sinh sát. Đương nhiên, tuổi của những người tự sát ấy đều chỉ mới mười mấy, vẫn là các thanh thiếu niên trong thời kì nổi loạn. Họ đã tự sát thành công, cũng đã biến thành ma, nhưng không thành ma vương và bị một nhóm chuyên gia tiêu diệt.
Có không ít các bài báo liên quan phân tích hiện tượng này, nhắc nhở phụ huynh chú ý đến trạng thái tâm lý của con cái ở lứa tuổi vị thành niên, còn phổ cập kiến thức về sự khác biệt giữa hồn ma và ma vương.
Sự ra đời của ma vương chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, chính phủ cũng không đồng ý để ma vương xuất hiện.
Đọc đến đây, tôi đã thấy ớn lạnh.
Tôi lại điều chỉnh thời gian.
Sớm hơn…
10 năm trước – Ma vương “Áo Đỏ” bị giết, nhân dân thành phố Miên đồng loạt mặc áo đỏ ăn mừng.
15 năm trước – Bạo gan nghe máy, không sợ ma gọi đến.
20 năm trước – Cái chết lần thứ hai của vua bóng đá thành phố Hoàn, ma vương bóng đá bị tiêu diệt, lớp bóng đá thanh thiếu niên thành phố Hoàn mở trở lại.
23 năm trước…
30 năm trước…
Tôi nhìn thấy bản scan của bài báo trắng đen.
Bài báo có đính kèm ảnh, trên tấm ảnh đen sì có một người để tóc dài đang quay đầu lại, đôi mắt phát sáng nhìn trừng trừng về phía ống kính. Tiêu đề bên trên là: “Toàn thành phố ra quân, bắn chết ác ma.”
Cơn ớn lạnh trong lòng tôi đã chai lì.
Tôi đã không thể nào lướt xem tiếp những bản scan báo thời xưa nữa.