Rầm, núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua, hãy để lại tiền mua đường. Lệ Nhi cao ngạo nói, lắc lư bảy cái đuôi biểu lộ thân phần thất vĩ thiên hồ.
Thất vĩ thiên hồ! Lệ Quân Hoa kinh ngạc nói, không kìm nổi nhìn chăm chú vào bảy cái đuôi trắng như tuyết. Nó, thật là đáng yêu, tuy là biểu hiện lúc này hơi hung dữ.
Sư muội. Lâm Vân Phàm nhanh chóng kéo Lệ Quân Hoa ra phía sau, đưa kiếm ra trước ngực cảnh giác nhìn chăm chú thiên hồ truyền thuyết thượng cổ. Thái Hư Huyễn Cảnh giống như cái mê cung vĩnh viễn không ra được, chỗ băng tuyết này có lẽ là nơi chôn thân của hắn và sư muội. Nhưng, chỉ cần hắncòn một hơi thở, hắn sẽ bảo vệ tiểu sư muội thật tốt.
Đem... Lệ Nhi nghĩ nghĩ nói, Đem tất cả các thứ trên người các ngươi ra đây, ta sẽ không làm tổn thương các ngươi. Nàng thật sự không nghĩ ra được, một tu sĩ nhị phẩm hệ hỏa và một nữ tu sĩ nhị phẩm hệ phong trên người còn có đồ vật gì đáng giá để nàng cướp. Nhưng nếu nàng chạy đến ảo cảnh băng tuyết chơi, không thể thiếu việc giày vò bọn họ một phen, biểu lộ sự uy phong của thất vĩ thiên hồ.
không có khả năng! Lâm Vân Phàm trầm giọng nói. Nơi băng tuyết này một mảnh trắng xóa, ngoại trừ thất vĩ thiên hồ đột ngột nhảy tới, hắn và tiểu sư muội còn chưa thấy bóng dáng một động vật nào chạy qua. không có đồ ăn, không có đan dược, không có linh thạch, pháp khí, bọn họ tay không tấc sắt, dù có linh lực bảo hộ thân thể cũng chẳng sống được bao lâu. Tu sĩ, không phải là người dễ dàng buông tha cho tính mạng của mình!
không giao? Ta ăn các ngươi! Thấy bọn họ từ chối Lệ Nhi lập tức quát lên, vung vẩy đuôi hồ ly, tạo thành cuồng phong lốc xoáy.
Cuồng phong cuốn theo tuyết đọng dưới thân nàng đánh về phía Lâm Vân Phàm và Lệ Quân Hoa.
Lâm Vân Phàm cầm pháp kiếm đỏ rực quét ngang, tay trái chạm vào mặt kiếm, một vòng tròn màu đổ lập tức bao phủ quanh hai người. Nơi băng tuyết thế này cùng giao đấu với thất vĩ thiên hồ, biện pháp duy nhất của bọn họ chính là phòng thủ.
Lệ Quân Hoa lấy một cái trâm gài hình san hô trong pháp khí trữ vật, quán chú linh lực toàn thân vào đó, bắn về phía thiên hồ.
Lệ Nhi động tác nhanh nhẹn, thoáng cái nhảy ra nơi khác. Luồng sáng rơi xuống băng tuyết, lập tức nổ tung biến thành một cái hố rộng.
Hừ, các ngươi sao có thể là đối thủ của ta? Hồ ly Lệ Nhi kiêu ngạo cười to, nhe răng trợn mắt với bọn họ, tăng tốc độ đẩy mạnh vụn băng lao về phía họ.
Lâm Vân Phàm bình tĩnh tỉnh táo, tăng thêm linh lực hỏa, ngăn chặn băng tuyết. Có lẽ thất vĩ thiên hồ chỉ cần thêm chút lực, hỏa linh tráo của hắn sẽ không duy trì nổi, nhưng thiên hồ này chỉ dùng một lực mà tấn công, như muốn xem họ có thể kiên trì bao lâu.
Vù, vù vù! Lệ Quân Hoa liên tục bắn ra mấy đạo hỏa quang. Cùng lúc, nàng cũng lấy ra lệnh bài hỏa diễm, phát kích về phía thiên hồ. Rầm, rầm, rầm! Hỏa diễm gặp được vật thể lập tức nổ tung, khiến bên ngoài tạo thành nhiều hố sâu hút.
Ha ha ha. Lệ Nhi vui vẻ tránh phải tránh trái, né được hai luồng tấn công của pháp khí. Thực lực của bọn họ kém nàng rất xa, nàng chỉ dùng bảy phần thực lực đã có thể chơi đùa.
Lệ Quân Hoa biết không thể tổn thương được thất vĩ thiên hồ, nhưng vẫn không cam lòng, tiếp tục thúc dục trâm gài tóc san hô và lệnh bài, hi vọng có thể tạo chút thương tổn cho đối phương.
Các hạ, người cùng là thất vĩ thiên hồ, sao lại còn gây khó dễ cho hai tu sĩ cấp thấp như bọn ta? Lâm Vân Phàm trầm giọng nói. Thất vĩ thiên hồ là tinh quái thất phẩm, hắn và tiểu sư muội không phải là đối thủ.
Ha ha ha ha, tại ta nhàn rỗi, nên thuận tiện chơi đùa với các ngươi. Lệ Nhi cười nói, tiếp tục phóng thích gió, để gió cuốn tuyết vụn đất công kích họ.
Hỏa linh chặn cuồng phóng, khiến tuyết tan thành nước, dưới chân Lâm Vân Phàm và Lệ Quân Hoa biến thành vũng nước đọng. Lâm Vân Phàm ổn định phòng ngử sau đó lấy bắn kiếm khí. Hỏa diễm do kiếm khí bắn ra đuổi theo hồ ly Lệ Nhi. Thanh kiếm này tiếp nhận ý niệm của chủ nhân, chỉ cần tinh thần lực hắn còn, pháp trận trên tiểu kiếm sẽ vận hành, luôn luôn công kích mục tiêu.
Ha ha, thú vị, pháp khí này ta muốn. Lệ Nhi nhìn tiểu phi kiếm đang đuổi theo mình, liền thích rồi. Nàng há mồm phun, một luồng linh khí màu lam bao trùm phi kiếm, sau đó ngưng tụ thành băng. Pháp lực trên tiểu phi kiếm bị đóng băng, linh lực vận hành chấm dứt, lập tức rơi trên mặt đất.
Nàng cười lớn đe dọa: Các ngươi sớm chút mang bảo bối cho ta, thì sao ta lại tấn công? Khà khà khà, bây giờ các ngươi muốn van xin cũng đã muộn.
Lâm Vân Phàm và Lệ Quân Hoa không lên tiếng, chỉ phòng thủ, lợi dụng pháp khí công kích Lệ Nhi.
Ồ? thật lâu Lệ Nhi đột nhiên kinh ngạc hỏi thăm, Này, ngươi chỉ là tu sĩ nhị phẩm phong hỏa? Sao linh lực còn chưa tiêu hao? Thân ảnh màu trắng bỗng hóa thành một đạo ảo cảnh đánh về phía Lệ Quân Hoa. Mấy ngàn năm nay, nàng gặp được khá nhiều tu sĩ, nhưng chưa từng thấy tu sĩ nhị phẩm nào có thể liên tục phóng thích pháp lực lâu như vậy.
Lâm Vân Phàm vẫn luôn khống chế linh lực duy trì Hỏa linh trao đột ngột điên cuồng vận dụng linh lực, để tăng thêm vòng bảo hộ cho hắn và sư muội.
Lệ Nhi lao vào trên người như khoác thêm áo lửa, lập tức bị đẩy lui lông trên người cháy đen, còn có mùi khét lẹt.
Oa ô ~~ Da lông bị đốt, Lệ Nhi đau quá hét lên ~~~~(>_<)~~~~ nàng được phụ thân nuông chiều từ bé, trên người còn có mùi phụ thân, các tinh quái giai Tiên trong huyễn cảnh cũng không dám tổn thương nàng, nàng chưa từng bị thiệt, không ngờ...
Nàng tức giận, mạnh mẽ tạo ra cuồng phong, vì vậy đất tuyết lập tức thay đổi, chỗ đứng của Lâm Vân Phàm và Lệ Quân Hoa biến thành một đống tuyết cao hai ba mươi mét.
Thấy bọn họ bị tuyết chôn sống, Lệ Nhi bay tới đỉnh nhảy vài cái nói: Hi vọng các ngươi sẽ không chết đơn giản như vậy. Nàng có thể trêu chọc tu sĩ tiến vào huyễn cảnh, nhưng nếu giết họ, phụ thân sẽkhông tha cho nàng.
Sau khi trả thù, nàng nằm trên mặt tuyết phía xa, nhòm về phía núi tuyết. Nàng có bộ lông màu trắng, vùi mình trong tuyết gần như không ai phát hiện được.
Ngọn núi tuyết cao hai mươi mấy mét dần dần thụt xuống, cuối cùng tan thành nước. Mất khá lâu, hai thân ảnh dần dần xuất hiện.
Thấy họ bình yên vô sự, Lệ Nhi mới xuyên qua ảo cảnh chạy về Thái Nguyên Cung bên cạnh phụ thân.
Nội cung Thái Nguyên Cung, Hạo Linh tiên tôn ngồi ngay ngắn trên bảo tọa ngọc bích, nhìn huyễn chi kính đang trôi nổi giữa đại điện. Thấy nữ nhi nhảy ra khỏi huyễn chi kính, ông đau lòng nói: Lần này chịu thiệt rồi hả? Ông nhìn nữ nhi trêu đùa chúng tu sĩ trong huyễn cảnh đồng thời kiểm tra phẩm chất của những tu sĩ này.
Oa huuuuu ~~~ Lệ Nhi bổ nhào vào ngực phụ thân... khóc lớn, bắt đầu làm nũng.
Đáng đời. Hạo Linh Tiên Tôn nhẹ nhàng trách, lấy từ trên không một chiếc bình nhỏ, đổ ra dịch lỏng màu xanh lá, bôi nhẹ lên mặt và đỉnh đầu Lệ Nhi. Đứa nhỏ này, lông bị cháy, da cũng bị đốt. thật khôngngờ nữ nhi còn chịu đau xác định đối phương bình yên mới chạy về cạnh ông làm nũng.
Linh dịch mát lạnh bôi lên vết thương nóng rát, Lệ Nhi cảm thấy bớt đau, mới thút thít nói: Phụ thân, con đau quá. Con sẽ không tha cho hai người họ, nhất là tên nam nhân kia.
Lệ Nhi, là con chủ động bắt nạt người ta, còn khiến mình bị thương? Hạo Linh Tiên Tôn dạy bảo, Con cũng quá liều lĩnh, lỗ mãng, hỏa là pháp lực có tính công kích mạnh nhất trong ngũ hành pháp thuật. Hỏa linh tráo dù là pháp thuật phòng ngự, cũng có thể phản kích. Con còn chủ dodongjd ùng thân thể thí nghiệm uy lực của nó, còn nói mình không ngốc?
Ngao, ô gào. Lệ Nhi kêu gào, không thuận theo phụ thân nhảy loi choi trong ngực ông đáp lại.
Cha không hiểu ngôn ngữ hồ ly, vẫn là nên nói tiếng người đi. Hạo Linh Tiên Tôn mỉm cười nói, ôm Lệ Nhi trấn an nàng.
Lệ Nhi tức giận thờ phì phì nói: Con sẽ cho hắn đẹp mắt, con sẽ chỉnh hắn muốn sống không được muốn chết không xong.
Gương mặt hiền lạnh của Hạo Linh Tiên Tôn lập tức trầm xuống, nghiêm túc nói: Lệ Nhi, phụ thân có dạy con trả thù người khác? Phụ thân không tích hài tử tâm địa ác dộc. Con trêu đùa chúng sinh trong huyễn cảnh, phụ thân để con chơi, nhưng chỉ trêu đùa, tuyệt đối không được làm hại tính mạng bọn họ.
Phụ thân, con biết, người đừng tức giận, con sẽ không giết người. Lệ Nhi thấy phụ thân tức giận, lập tức lắc lắc bảy cái đuôi làm nũng, Con là nữ nhi ngoan của người, con sẽ không làm hại nhân loại, con chỉ đùa bọn họ, tuyệt đối không ảnh hưởng tới tính mạng bọn họ.
Biết là tốt rồi. Hạo Linh tiên tôn vuốt ve đầu nàng nói: Mấy ngày nay con ở nhà dưỡng thương, đừng ra ngoài giày vò người khác.
Vâng. Lệ Nhi liên mồm nói, hiện tại lông nàng bị đốt rồi, tạm thời không nên gặp người. Nàng khôngmuốn biến thành hình người, vì lúc này sẽ không xinh đẹp. Nàng là nữ nhi xinh đẹp đáng yêu của phụ thân, dung mạo cực giống mẫu thân, nên nàng không thể để phụ thân thấy nàng lúc hình người bị thương tổn, khiến phụ thân thêm thương tâm.
Lệ Quân Hoa, Lâm Vân Phàm... Hạo Linh tiên tôn trầm ngâm nói.
Hai người này không tệ.
Đúng, Lệ Quân Hoa có thuộc tính linh căn giống con như đúc. Thể chất nàng ta vô cùng đặc biết, tốc độ hấp thu linh khí vô cùng cao, con mới thấy lần đầu.
Hạo Linh tiên tôn nói, Lâm Vân Phàm linh căn hỏa tinh khiết, linh gốc cũng khá tốt. Hai người này khá được, hi vọng họ sẽ chịu được khảo nghiệm của huyễn cảnh.
Lệ Nhi quay đầu về phía huyễn chi kinh. Thời gian của ảo cảnh và Thái Nguyên Cung khác nhau, nàng mới về chốc lát nhưng trong huyễn cảnh Lâm Vân Phàm và Lệ Quân Hoa đã ở trong ảo cảnh băng tuyết nhiều ngày, đồng thời đang đối diện với gió tuyết cực lớn bên trong ảo cảnh.
Nàng thấy Lâm Vân Phàm dốc sức liều mạng bảo hộ Lệ Quân Hoa, sau đó rơi xuống núi tuyết, Lệ Quân Hoa cũng muốn làm uyên ương cùng chết nên nhảy xuống theo rồi.