Hạ Lăng Vân tấn cấp, trên ngọn núi phía tây nước Kim Phượng tấn cấp thành bát phẩm tiên quân. hắnkhông cảm thấy mình cần phải tuyên cáo cho mọi người biết hắn tấn cấp, không đáng vì việc này mà tốn một viên truyền âm thạch. Tuyết Hoa lại cảm thấy ẩn dấu thực lực, lần sau lúc gặp nguy hiểm có thể lật ngược thế cờ, cũng dặn Hạ Lăng Vân không nói cho ai biết.
Hạ Lăng Vân sử dụng thủy mộc linh lực kiểm tra năng lực mới của bản thân.
hiện tại thân thể hắn luôn duy trì ở trạng thái: Thân thể bị tiêu hao năng lượng lập tức chủ động hấp thu năng lương thiên địa bổ sung, không có cảm giác đói khát, dưới tình huống thông thường, có lẽ hắnđích thực là không ăn khói lửa nhân gian.
hắn có thể nháy mắt biến mất từ đỉnh núi xuất hiện tại chân núi, lại từ chân núi di chuyển tới cạnh Tuyết Hoa. Tu vi của hắn lúc thất phẩm cũng có thể làm vậy, nhưng khoảng cách chỉ ba bốn trượng. Lúc đánh nhau với kẻ địch mạnh, hắn chỉ tạm thời chạy xa khoảng ba bốn trượng mà thôi.
hắn đạt tới cảnh giác phản phác quy chân (cảnh giới tối thượng, quên đi võ học, chiêu thức bản thân, chỉ dựa vào tình cảnh mà xử lí). hắn thu liễm khí tức của mình hoàn toàn không khác gì người bình thường. Tuyết Hoa phóng thần thức ra ngoài cảm ứng, cũng không cảm ứng được tu vi và linh lực của hắn, giống như hắn chỉ là một văn sĩ bình thường. Mà khi hắn phóng thần thức kiểm tra Tuyết Hoa, Tuyết Hoa vốn nhạy bén lại không phát hiện ra dù một chút.
Tinh thần của hắn có thể đồng thời điều khiển phân thân tiểu hồ ly, thậm chí bỏ bản thể, dùng lược lực lượng của mình và ý thức toàn bộ chuyển lên người tiểu hồ ly...
Tuyết Hoa còn vui vẻ hơn hắn, liên tục nói hắn lợi hại, nếu gặp lại giao long, chắc chắn không để nó chạy thoát.
Hạ Lăng Vân khiêm tốn mỉm cười. Lúc Thanh Đồng đối mặt với giao long dùng không gian di chuyển thế nào? Khi hắn đối mặt với đối thủ có không gian di chuyển mới hiểu thế nào là truy tung, phong kín vị trí đối thủ.
Sau khi kiểm tra toàn bộ tu vi hiện giờ của mình, Hạ Lăng Vân mang theo Tuyết Hoa đi tiếp tục về hướng Tây. Bời vì thần thức của hắn mở rộng hơn một trăm năm mươi dặm, còn có thể lợi dụng phân thân hồ ly đi phá hủy pháp trận tinh thần, nên bọn họ có chút thời gian nghỉ ngơi.
Phía Tây nước Kim Phượng núi non trùng điệp, có một ít dân tộc thiểu số, giữa đường Tuyết Hoa và Hạ Lăng Vân từ trên cao thấy nhà gỗ và hàng rào, ruộng bậc thang, liền đáp xuống bên trong rừng cây ngoài thôn, ý định nghỉ tạm hai ngày.
Rất nhiều ngọn núi hùng vĩ, rừng cây nguyên thủy, thác nước dòng suối, ở đây linh khí thiên địa hơi ít nhưng không có chỗ nào không có.
Thấy một nam một nữ chạm rãi tới gần thôn, đột nhiên trong thôn lao ra bốn tráng hán tay cầm dao bầu.
Các ngươi là người hay yêu quái? Bọn họ quát lên, mặt mũi tràn ngập cảnh giác. Trông thấy nữ tử bên người Hạ Lăng Vân, cả đám nhìn đến ngây người. Nữ tử này xinh đẹp quá, nhất định là yêu quái!
Đương nhiên là người rồi. Tuyết Hoa hung hăng trừng mắt liếc nhìn những thôn dân bị dung mạo nàng mê hoặc. Hai người đáp xuống đây vì pát hiện bên trong dãy núi không chỉ có rất nhiều thôn dân mà còn có Tiên Quân.
Hạ Lăng Vân nhìn bọn họ, lập tức phát hiện họ chỉ là người bình thường. Người nơi này thật gan dạ, có can đảm trực tiếp đối diện với yêu quái. Đám Tiên Quân đâu rồi, nếu họ có cảm ứng, nên biết Tuyết Hoa, cường giả thất phẩm đến.
Chờ một chút, bọn họ không phải yêu quái. Xa xa truyền đến giọng nói nữ tử như chuông bạc.
Tuyết Hoa nghe giọng nói nhìn lại phát hiện người quen. Ha ha, cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu thêm xanh, bọn họ lúc vô tình đã tìm được Lệ Quân Hoa và Thanh Đồng rồi.
Đệ tử Lệ Quân Hoa bái kiến Hạ tiên quân. Nữ tử áo đỏ nhanh trong ôm quyền khom lễ với Hạ Lăng Vân. không gặp 25-26 năm mà nàng vẫn giống như lúc bọn họ chia tay, giữa lông mày thêm phần thành thục, gương mặt trứng ngỗng giờ thành gương mặt gầy trái xoan.
Hạ Lăng Vân vô cùng kinh ngạc không ngờ Lệ Quân Hoa và Thanh Đồng lại ở chỗ này nói: Quân Hoa hiền chất, miễn lễ.
Thanh Đồng, đã lâu không gặp. hắn lịch sự chào hỏi Thanh Đồng. Hơn hai mươi năm không gặp Thanh Đồng có vẻ nhã nhặn hơn nhiều.
Quả thật Thanh Đồng văn nhã hơn trước kia, thấy Hạ Lăng Vân chủ động chào hỏi lập tức chắp tay nói: Hạ tiên quân, mọi chuyện của ta đều tốt, từ lúc chia tay tới giờ người vẫn ổn chứ? Vừa rồi ta khôngphát giác người đến. Mái tóc của hắn vẫn buông dài rối tung, gương mặt tinh xảo, da thịt như tuyết, lông mày nhỏ, đôi mắt hồ ly câu hồn, đôi môi đỏ lộ vẻ phong lưu, toàn thân phát ra mùi thơm rất nhạt.
Lệ Quân Hoa hành lễ với Hạ Lăng Vân xong mỉm cười nói với Tuyết Hoa: Tuyết Hoa, đã lâu không gặp. Ta nghe nói ngươi đã thành Hạ phu nhân, chúc mừng mừng. Nàng sớm biết, tiểu hồ ly Tuyết Hoa biến hóa chư ahoafn chỉnh muốn nhúng chàm Tiên quân tuấn mĩ không nhiễm phàm trần rồi.
Quân Hoa hiền chất, hai người vẫn ở chỗ này sao? Hạ Lăng Vân hoàn lễ với Thanh Đồng rồi hỏi Lệ Quân Hoa. Nếu như vậy, khó trách ở đây được an bình.
Lệ Quân Hoa lắc đầu nói: không phải, hôm trước đệ tử mới tới. Nàng rời khỏi nước Tây Lĩnh rồi đi lịch lãm rèn luyện, sau khi có kinh nghiệm, thì trách nhiệm trảm yêu trừ ma cứu người cũng đến.
Thanh Đồng dò xét nhìn Tuyết Hoa, cái mũi linh mẫn hít sâu hai cái, kinh ngạc nói: Tuyết Hoa, ngươi không chỉ hấp dẫn hơn trước mà mùi trên người cũng rất thơm. Ngũ quan Tuyết Hoa lộ vẻ tinh xảo thành nữ tử quyến rũ thành thục, đường cong thân thể thêm yểu điểu.
Lệ Quân Hoa còn chưa dạy dỗ hắn thật tốt!
Tuyết Hoa không mang pháp khí dịch dung lập tức cười lạnh: Hồ ly thối, ngươi đừng tưởng nói một câu khen mà ta sẽ tha thứ cho ngươi. Nàng tuyệt đới không tha thứ cho chuyện cách đây hai mươi năm hắn ở vùng duyên hải đông nam phóng thích mị hương hồ ly đực, khiến nàng mất mặt.
Nàng xoay mặt nói với Lệ Quân Hoa: Lệ Quân Hoa, ngươi cũng mặc kệ không quản giáo hồ ly tinh phóng đáng của ngươi?
Lệ Quân Hoa lạnh lùng lườm Thanh Đồng, bình tĩnh nói: không cần quan tâm hắn, hắn không phải là gì của ta, ta cần gì quản hắn? Thanh Đồng, sắc hồ ly này thật sự là cẩu không thể đổi được mặt người, đối diện với hồ ly cái, lòng lại rục rịch rồi.
Ta không là gì của nàng? Thanh Đồng lập tức phẫn nộ như bị dẫm phải đuôi mèo kêu lên, Ta chính là nam nhân hợp thể song tu với nàng?
Hừ, cũng chỉ là một nam nhân mà thôi. Lệ Quân Hoa giận dỗi nói, Vẫn là nam nhân thối cả ngày nghĩ tới chuyện câu dẫn hồ ly muội muội. hắn đôi khi còn lẩm bẩm huyết thống thiên hồ không để đứt đoạn, hi vọng có hai tiểu thiên hồ. Nàng khinh!
Ta không có! Thanh Đồng vội vàng nói, Lệ Nhi và Tuyết Hoa đã thành hồ ly nhà người ta rồi, ta đãkhông còn muốn các nàng rồi. hắn nhìn Lệ Quân Hoa, ánh mắt gợn nước lưu chuyển đầy tình ý.
Lệ Quân Hoa thấy thế, lập tức quay mặt tránh đi mị hoặc của hắn.
Hừ, tỉ muội ta là người ngươi có thể muốn sao? Tuyết Hoa khẽ nâng cằm kiêu ngạo.
Ta là hồ ly đực cường đại, ngươi và Lệ Nhi là hồ ly cái, khi đó vì sao ta không thể muốn? Nhíu mày, Thanh Đồng kiêu ngạo nói: Ta hiện tại có nữ nhân mình yêu, mới không cần hồ ly tinh lẳng lơ phóng đãng như các ngươi.
Phi, ai là hồ ly phóng đãng lẳng lơ? Ngươi cũng không tự soi gương! Tuyết Hoa lập tức nổi giận đùng đúng hét lên, Ngươi có gương mặt bất nam bất nữ, thoạt nhìn giống người- yêu Gương mặt thoạt nhìn giống hồ ly, như xà tinh!
Thanh Đồng cũng nổi giận, nhe răng trợn mắt rít gào: Ngươi nói ai bất nam bất nữ? Mặt ta đẹp nhất, tuyệt mĩ vô song! Ta có phải nam nhân hay không, Quân Hoa biết rõ!
Tuyết Hoa: Ha ha ha....
Lệ Quân Hoa:.....
Giờ là lúc hai tên hồ ly này để ý chuyện nhỏ nhặt!
Hạ Lăng Vân xấu hổ sờ sờ mũi nói, Quân Hoa hiền chất, chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi ôn chuyện?
Vâng, Tiên Quân. Lệ Quân Hoa ôm quyền nói, dẫn Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa tới chỗ nàng tạm ở.
Nhà gỗ nho nhỏ trên sườn núi, Hạ Lăng Vân Tuyết Hoa, Lệ Quân Hoa Thanh Đồng mặt đối mặt, có mộtthiếu nữ địa phương pha trà cho bọn họ.
Quân Hoa hiền chất, ta nhận được thiên lý truyền âm thạch của người khác, nói ngươi và Thanh Đồng đả thương giao long, còn lấy huyết nhục của hắn, đang tìm phương pháp tìm kiếm tung tích hắn phải không? Hạ Lăng Vân hỏi.
Lệ Quân Hoa gật đầu nói: Đúng vậy. Đệ tử và Thanh Đồng vì việc này mới tới đây.
Giao long ẩn thân ở đây? Khả năng này không lớn. Tuyết Hoa kinh ngạc nói. Ở đây rất yên tĩnh.
Lệ Quân Hoa phất tay để sơn nữ kia lui ra ngoài, trầm mặc thật lâu, dứt khoát nói: Tiên Quân, vãn bối có tội. Trong lòng nàng cất dấu một bí mật, không dám nói, nhưng mà cất giữ lâu rồi, cảm giác áy náy càng lớn mạnh.
Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa hai mặt nhìn nhau. Nàng có tội gì?
Lệ Quân Hoa dừng một chút một hơi nói ra: Mười hai năm trước, ta mang theo Thanh Đồng tu luyện ở sơn mạch Xích Long, vô tình tiến vào động, sau đó bị vây trong mê cung dưới mặt đất. Hai người chúng ta tìm tòi thật lâu, cuối cùng tiến sâu xuống dưới lòng đất. Chỗ đó linh khí ngũ hành rất đậm, Thanh Đồng mượn linh khí kia bộc phát linh lực toàn thân, dùng lực lớn nổ tung mê cung đó.
Hạ Lăng Vân lập tức nhìn về phía Tuyết Hoa, Tuyết Hoa từ trong mộng cảnh đã biết rõ chuyện này rồi.
Lệ Quân Hoa áy náy nói: Ta và Thanh Đồng thoát khỏi miệng núi lửa, tìm một thôn trang nghỉ ngơi. thôn kia gọi là Nạp Nhã, trong thôn có một vu bà, bà nói đất trung núi chuyển là điềm xấu, mà chúng ta đi từ hướng đó liên hệ rất lớn tới điềm xấu, nên vừa vào đã đoán quẻ.
Vu bà xem bói kết quả đại hung, nói phong ấn hung thú giao long thượng cổ bị phá vỡ, giao long sẽxuất hiện, đại lục Ngũ Hành và giới tu tiên sẽ lâm vào loạn thế, tinh linh yêu quái bị giao long đầu độc tiến vào nhân loại, từ nay về sao đại lục Ngũ Hành sinh linh đồ thán. Lệ Quân Hoa vừa nói, sắc mặt tái nhợt, hai tay trên đùi nắm chặt.
Thần sắc Hạ Lăng Vân ngưng trọng, hóa ra tai nạn bắt đầu từ một lần thí luyện của Lệ Quân Hoa và Thanh Đồng dưới mặt đất.
Bà nói ta và Thanh Đồng phá hủy phong ấn ba ngàn năm sau mới mất hiệu lực, khiến giao long đangtràn ngập thù hận xuất hiện trả thù nhân loại, ta phải có trách nhiệm giệt trừ nó. Lệ Quân Hoa cúi đầu, người khác không nhìn ra được vẻ mặt nàng lúc này.
Thanh Đồng ngồi bên người nàng chen miệng nói: Ai biết chỗ đó có phong ấn? Chỗ phong ấn đó là do ta phá hủy, ta sẽ chịu trách nhiệm với việc này. Thực lực Lệ Quân Hoa lúc đó không thể phá hủy tầng nham thạch. Cho nên, đầu sỏ phá hủy phong ấn là hắn!