Sáng sớm, như thể vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.
Từ trước đến nay, người bị cả nhà cười nhạo luôn là Tạ Thời Viên. Đâu ai ngờ đến ngày cô lại có thể ngang ngược tác oai tác quái trong nhà, còn đánh gãy tay của Tạ Vũ Đức. Cảnh tượng đó cứ như một con điên vừa trốn ra khỏi trại tâm thần, giết người đánh người mà chẳng phải chịu trách nhiệm gì cả.
Trời vừa sáng, Tạ Vũ Đức tay bó bột, còn Trần Uyển Như thì ngơ ngác như bừng tỉnh khỏi mộng mị.
Không phải mơ, mà là sự thật.
“Thời Viên có phải bị ma nhập rồi không?” Bà ta lẩm bẩm. “Nó nói muốn moi tim tôi ra, cái biểu cảm, ánh mắt đó… hoàn toàn không giống đùa giỡn chút nào.”
Trần Uyển Như hoảng hốt đưa tay ôm ngực. “Sao có thể như vậy? Sao mình lại có thể bị một thứ rác rưởi lớn lên trong kỹ viện dọa cho phát sợ như thế?”
“Một con tiện nhân lớn lên trong thanh lâu, tâm cơ thâm sâu, trước đây giả vờ ngoan ngoãn chỉ là để che giấu năng lực thực sự!” Sắc mặt Tạ Vũ Đức âm trầm như nước. “Nếu hôm qua không phải có Tạ Đình Kha cản lại, tôi đã đánh cho nó một trận thừa sống thiếu chết rồi!”
“Đình Kha bị sao thế nhỉ?” Trần Uyển Như bất mãn. “Thời Viên gây ra chuyện lớn như vậy, nó còn đứng ra bênh vực! Một người đàn ông xuất sắc như vậy, lẽ ra phải là chỗ dựa của Viên Viên chứ!”
“Tôi nhớ năm đó Đình Kha được lão phu nhân đón về Tạ gia, cả nhà đều lạnh nhạt, chỉ có mẹ của Thời Viên đối xử tốt với nó.” Ánh mắt Tạ Vũ Đức trở nên phức tạp.
Hôm qua, cả Tạ Đình Kha lẫn Tạ Thời Viên đều có gì đó rất kỳ lạ.
Nhìn kiểu gì cũng giống như Tạ Thời Viên đang trêu chọc Tạ Đình Kha, mà anh thì suýt chút nữa bị cô ta dụ dỗ. Cũng chính vì thế, anh mới mất lý trí mà đứng ra nói giúp cô ta.
Con gái ông, nhân phẩm thì tồi tệ, ngoài khuôn mặt ra chẳng có gì đáng để người ta ngó đến.
Giá trị duy nhất của nó, chính là trở thành một món quà thật đẹp, để Tạ gia dùng lấy lòng những quyền quý bậc nhất.
Vấn đề là… nên “tặng” cho ai đây?
Trong mắt Tạ Vũ Đức thoáng hiện lên một tia sắc lạnh đáng sợ.
…
Cùng thời điểm ấy, tại một bệnh viện tư nhân.
Một cô gái có gương mặt ngọt ngào đang ngồi bên giường bệnh, khóe mắt hoe đỏ, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào:
“Anh Gia Thuật, anh có đau lắm không? Anh đừng giận chị em, đừng trách chị ấy… Chị ghét em nên mới giận lây sang anh… Em xin lỗi, em thay mặt chị xin lỗi anh… Cầu xin anh tha thứ cho chị ấy…”
Ánh nắng gay gắt rọi qua cửa sổ sát đất, chiếu vào căn phòng trắng muốt như tuyết.
Người đàn ông có gương mặt yên tĩnh và dịu dàng kia vừa mới tỉnh lại từ cơn hôn mê, gắng gượng ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường.
Ánh sáng ấm áp phủ lên khuôn mặt thánh khiết dịu hiền ấy, hàng mi dài cong khẽ rung, đổ xuống mí mắt một chiếc bóng dịu dàng đến chấn động lòng người.
Anh không nói gì, chỉ một góc nghiêng thôi cũng đẹp đến nao lòng.
Ai lại nỡ làm tổn thương một người như thế?
Cô thư ký đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh đó, không khỏi thầm thở dài trong lòng:
“Nhị tiểu thư Tạ gia quả thật là một người tốt…”
Tạ Thời Viên gây chuyện, làm tổn thương tổng giám đốc Bạch, cuối cùng vẫn là Tạ Viên Viên đứng ra xin lỗi.
“Anh cảm thấy thế nào rồi?” Giọng cô thư ký khẽ khàng, như sợ làm phiền đến vẻ yên tĩnh hiếm hoi của anh. “Bác sĩ và y tá đều đang chờ ở ngoài, nếu thấy khó chịu, xin đừng cố chịu đựng.”
“Tôi vẫn ổn.” Giọng anh khàn khàn, nhẹ nhàng.
Chỉ một câu nói, nước mắt Tạ Viên Viên lại rơi lã chã.
Người đàn ông như vậy, là vị hôn phu của cô.
Tương lai, họ sẽ là một gia đình.
Anh dịu dàng, từ bi và điềm tĩnh đến nhường ấy…
Nếu không vì Tạ Thời Viên, cô thật sự không muốn làm tổn thương anh.
Không biết nhớ đến điều gì, đôi mắt Tạ Viên Viên lóe lên chút áy náy, giọng cô nức nở khẩn cầu:
“Anh Gia Thuật, xin anh đừng chấp chị em có được không? Chị ấy từ nhỏ đã lớn lên trong kỹ viện, không ai dạy dỗ, không được đến trường, không có học vấn, lại luôn ghét bỏ em… Cho nên mới giành giật những gì thuộc về em. Em thật sự xin lỗi… Em không ngờ chị ấy lại làm ra chuyện tổn thương anh… Em phải bù đắp thế nào đây? Em thật sự sợ… Sợ anh xảy ra chuyện…”
Bạch Gia Thuật nghe xong, ngẩng đôi mắt dịu dàng nhìn cô.
Anh không thích nói nhiều, phần lớn thời gian là để Viên Viên líu lo một mình.
“Anh Gia Thuật…” Tạ Viên Viên khóc càng dữ dội hơn.
Cô thư ký vội vàng lên tiếng: “Bạch tổng, Tạ tiểu thư đây lo cho sức khỏe của ngài, đã thức canh suốt cả đêm, nhất định không chịu rời đi.”
“Con gái riêng, giành được hôn ước của chị gái, vất vả lắm mới có được vị hôn phu coi như tạm chấp nhận được. Không canh chặt lấy Bạch tổng nhà các người, chẳng lẽ lại để mặc anh ta bò lên giường tôi chắc?”
Một giọng nữ khẽ vang lên như làn gió mát giữa hè.
Cô thư ký không kịp cản lại.
Một bóng dáng mảnh khảnh như cánh bướm lướt đến gần Bạch Gia Thuật.
Hương thơm nhè nhẹ lan tỏa trong không khí.
Bạch Gia Thuật hơi nghiêng đầu, khoảng cách gần đến mức đôi môi anh suýt chạm vào má cô gái.
Tạ Thời Viên ngẩng khuôn mặt tươi tắn như trẻ thơ lên, nụ cười ngọt như mật, giọng khẽ khàng:
“Em rể, em đến thăm anh nè~ Anh thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“...Tạ Thời Viên!” Bạch Gia Thuật chưa kịp phản ứng, thư ký đã hốt hoảng gọi bảo vệ.
Tạ Thời Viên chau mày:
“Em rể à, em đặc biệt đến thăm anh, thư ký của anh lại gọi bảo vệ đuổi em đi. Em đáng ghét đến thế sao?”
Giọng cô vô tội, mùi hương nồng nàn quyện lấy người đàn ông, khiến cả không khí quanh anh như bị bao phủ.
Đôi mắt quyến rũ ánh lên nét cười, như giấu những chiếc móc câu nhỏ, cô cúi mặt xuống, gò má mềm mại khẽ chạm vào làn da lạnh giá của anh.
Bạch Gia Thuật sững người.
“Em rể, sao anh không nói gì?” Cô lại cúi xuống gần hơn. Đúng lúc ấy, mái tóc dài đen nhánh bị ai đó túm lấy.
Người đàn ông lạnh lùng anh tuấn, giữ chặt lấy mái tóc mềm mại của cô, ra tay không hề nương nhẹ.
Tạ Thời Viên khó chịu quay đầu, vừa vặn chạm ánh mắt chim ưng của Tạ Đình Kha.
“Tôi đưa cô đến xin lỗi, không phải để cô ở đây phát tình.” Anh lạnh giọng.
Như một con hồ ly dâm đãng.
Thấy trai đẹp là đuôi vẫy loạn xạ.
Không cẩn thận chút thôi, cô ta đã dính sát vào người ta rồi.
Nhìn kỹ, đôi tai Bạch Gia Thuật hơi đỏ lên, toàn thân căng cứng không dám cử động. Chỉ cần quay đầu, là có thể hôn vào mặt cô gái kia.
Tạ Viên Viên hoàn toàn chết lặng.
Cái gì đây!?
Cái con hồ ly tinh lẳng lơ, không biết xấu hổ này là ai!?
Cô ta đang làm gì với vị hôn phu của cô!?
“Em rể, sao anh không để ý đến em?” Tạ Thời Viên nói với vẻ tội nghiệp. “Em xin lỗi mà được không? Em không cố ý làm anh bị thương, em không cố tình chuốc thuốc, cũng không định cưỡng ép anh…”
Không được áp sát nữa, cô liền kéo tay áo anh.
Ánh nắng tràn qua cửa kính, phủ lên khuôn mặt xinh đẹp chưa vương bụi trần, phảng phất vẻ ngây ngô non nớt.
Bạch Gia Thuật khẽ nghiêng đầu.
Nói cô là phụ nữ, chẳng bằng nói là cô gái nhỏ. Mái tóc đen dài buông xõa, không buộc không cột, trên người cô là nét tươi sáng thuần khiết của tuổi mười chín.
Anh hơn cô bảy tuổi.
Nghe cô gọi “em rể” bằng giọng điệu nũng nịu kia, không hiểu sao lại rùng mình.
Anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ điên cuồng của cô hôm đó.
Cô vừa khóc vừa hét, nói anh vốn là vị hôn phu của cô, sao có thể vì cô mất tích mà hủy hôn ước?
Đó là thứ mà mẹ cô để lại, cô nhất định phải giành lại cho bằng được.
Cô muốn sở hữu anh.
Thế nhưng chưa kịp động vào anh, Bùi Diệu đã lao vào… rồi cả hai bị đưa đến bệnh viện.