Hồ Ly Nhỏ Xuyên Không Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Các Nam Chính

Chương 4: Bây giờ anh chỉ nhận Tạ Viên Viên là em gái, còn em thì không cần nữa rồi

Trước Sau

break

Khóe môi Tạ Thời Viên khẽ cong, nụ cười càng lúc càng rõ, cô vén lọn tóc lòa xòa bên tai, giọng nói nhẹ tênh:
 Sao thế? Tôi đâu có quần áo xộc xệch, phát điên phát dại mà về nhà, dì Trần thất vọng vậy sao?

Chủ cũ của thân xác này vốn đã bị người ngoài dè bỉu, về đến nhà còn phải nghe những lời châm chọc, đến nỗi trở thành một quả bom chỉ chờ phát nổ.

Trần Uyển Như vốn ghét cô ta, nhưng trước mặt người ngoài lại tỏ ra ân cần dịu dàng.
Không biết điều thì bị mắng là không biết ơn, còn mang thêm tiếng xấu là đồ vong ân phụ nghĩa.

Chưa từng có ai nghĩ rằng, bắt một đứa trẻ phải sống cạnh người đàn bà đã gián tiếp khiến mẹ ruột mình qua đời, là chuyện tàn nhẫn đến mức nào.

Đồ khốn, mày làm mất sạch mặt mũi nhà họ Tạ! Mày lấy đâu ra gan dám làm chuyện dơ bẩn như thế!

Tạ Vũ Đức gầm lên, vung tay định tát.

Cái tát còn chưa kịp rơi xuống, Tạ Đình Kha đã đứng chắn trước mặt cô.

Tạ Thời Viên lập tức núp ra phía sau anh, không biết lấy đâu ra sức, túm chặt vạt áo anh như thể quyết tâm biến anh thành tấm khiên sống.

Thấy anh quay đầu lại, gương mặt không vui, cô gái nhỏ liền chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt lém lỉnh nhưng giọng nói lại mềm nhũn:
 Anh ơi, thấy chết mà không cứu là không được đâu đó~

Sắc mặt Tạ Đình Kha tối sầm lại.

Tạ Thời Viên không phải lần đầu gây chuyện. Trước kia cô làm sai, bị Tạ Vũ Đức mắng, chẳng bao giờ cầu xin, lại càng không đi tìm anh nhờ giúp đỡ.

Ngày đầu tiên cô trở về nhà, từng vui vẻ gọi anh là “anh”. Nhưng đến khi xảy ra mâu thuẫn với Tạ Viên Viên, anh lại đứng về phía Viên Viên, quay sang trách cô.
Từ đó trở đi, cô không gọi anh là “anh” nữa.

Nực cười thật. Giữa mùa đông giá buốt, đẩy Viên Viên xuống ao, chẳng lẽ lại là chuyện đúng đắn sao?

Chẳng lẽ anh muốn bịt mắt làm ngơ, bênh vực cô vô lý à?

Cô chuốc thuốc Bạch Gia Thuật, mà lại còn tỏ ra đáng thương.

Tạ Đình Kha trầm giọng ra lệnh:
 Bỏ tay ra.

Nhưng Tạ Thời Viên lại nói tiếp, giọng mềm như tơ lụa:
Anh à, lúc mẹ còn sống, anh đối xử với em rất tốt. Khi đó anh sẽ không cùng phe với mẹ con Tạ Viên Viên để bắt nạt em. Sao bây giờ lại đối xử với em như vậy?

Tạ Viên Viên là em gái anh, còn em thì không phải sao? Rõ ràng em quen anh trước, thế mà bây giờ anh chỉ nhận mình cô ta, còn em thì không cần nữa. Anh chỉ đứng nhìn, mặc kệ em bị bắt nạt.

Ánh mắt Tạ Đình Kha vụt lạnh.

Trong lòng Trần Uyển Như bất giác trùng xuống.

Nhắc lại chuyện cũ… khi đó bà ta vẫn chưa gả vào Tạ gia. Mẹ ruột của Tạ Thời Viên là người môn đăng hộ đối với Tạ Vũ Đức, là vợ cả danh chính ngôn thuận của Tạ gia.

Khi ấy, cụ bà Tạ không biết từ đâu mang về một đứa trẻ, đặt tên là Tạ Đình Kha, ép Tạ Vũ Đức phải nhận làm con.

Lúc đầu, cả nhà họ Tạ đều không chấp nhận Tạ Đình Kha.
Chính mẹ của Tạ Thời Viên là người đầu tiên mở lòng đón nhận anh, đối xử tốt với anh, dạy dỗ anh.

Khi đó, Tạ Thời Viên mới chừng hai ba tuổi. Nhưng mấy năm sau, cô đột nhiên mất tích. Từ đó, chẳng ai còn nhắc lại những chuyện năm xưa.

Tạ Thời Viên xưa nay chưa từng lợi dụng quá khứ để làm bộ làm tịch, cũng chẳng biết dùng mấy chiêu trò đó để làm người khác mềm lòng.

Khi cô mới về nhà, chỉ bằng một chút khích bác, Trần Uyển Như đã khiến cô chán ghét Tạ Đình Kha. Chẳng những không gọi “anh”, mà ngay cả ánh mắt cũng không buồn liếc tới. Cô còn nhiều lần cãi tay đôi, mắng anh là “đồ con hoang không biết từ đâu chui ra”.

Nay lại chủ động tìm anh che chở?

Tạ Đình Kha không phải con ruột nhà họ Tạ, nhưng còn trẻ mà đã có tài, được cụ bà Tạ tin tưởng, thậm chí coi trọng hơn cả Tạ Vũ Đức.

Huống chi, thân thế của Tạ Đình Kha...

Trần Uyển Như siết chặt tay, không thể để Tạ Đình Kha đối xử tốt với Tạ Thời Viên, lại càng không thể để sau này anh trở thành chỗ dựa cho cô ta.

Nếu con bé đó có được sự bảo hộ của anh, sau này còn đuổi được nó khỏi Tạ gia nữa không? Mấy thứ đồ trong tay chẳng phải đều sẽ rơi vào tay nó sao?

Thời Uyên, con lớn rồi, cứ bám lấy anh con làm nũng như vậy là không phải đâu. — Trần Uyển Như lắc đầu.

Sắc mặt Tạ Vũ Đức lại càng khó coi, gầm lên:

 Đình Kha, tránh ra cho ta!

Ba, khuya rồi. Có chuyện gì mai nói tiếp. Bây giờ ta phải xem nhà họ Bạch muốn xử lý thế nào. Giọng Tạ Đình Kha trầm ổn, gương mặt tuấn tú lạnh như băng.

Anh cao lớn, thẳng lưng đứng chắn trước mặt Tạ Vũ Đức, khí thế đè bẹp tất cả mọi người.

Tạ Vũ Đức nghiến răng:
Mày nhìn xem nó thành cái dạng gì rồi! Chuyện này mà để lộ ra ngoài thì còn mặt mũi nào nữa? Vì giành hôn phu của em ruột mà lên giường bỏ thuốc!

 Đây không phải lần đầu nó hại Viên Viên! Ganh ghét Viên Viên mà không vượt qua nổi, liền dùng thủ đoạn dơ bẩn làm tổn thương con bé!

Tạ Thời Viên nhếch môi:
Thôi đi. Mấy cái chiêu đó chẳng phải tôi học được từ dì Trần sao? Bà ấy năm xưa chỉ là một thư ký nhỏ nhoi, không phải cũng nhờ thủ đoạn chẳng ra gì mà leo lên làm tình nhân của ba à? Tôi đem cái kiểu của “tiểu tam” đó áp dụng lên con gái cưng của bà, vậy mà ba lại không chịu nổi?

Tạ Vũ Đức tức đến phát run, giơ tay định đánh, nhưng Tạ Đình Kha lại chắn trước mặt cô.

Trần Uyển Như cắn đến rách môi. “Tiểu tam”... con nha đầu chết tiệt này trúng tà rồi sao, dám mắng thẳng vào mặt bà ta như vậy?

Cô gái trước mắt như có hai gương mặt. Một giây trước còn ngây thơ trong sáng, giây sau đã buông thả táo tợn đến tột cùng.

Bàn tay mềm mại siết lấy vạt áo Tạ Đình Kha như cầu cứu, dáng vẻ yếu ớt cần được bảo vệ. Nhưng thân hình mảnh mai lại dán sát vào lưng anh, đầu ngón tay vô tình vẽ vòng tròn trên tấm lưng rắn chắc.

Tạ Đình Kha nhận ra cô đang làm gì, lập tức nắm lấy tay cô. Tạ Thời Viên nhăn mặt vì đau, gương mặt ửng đỏ lộ rõ vẻ tủi thân:
 Anh à, anh làm đau em rồi...

—Tôi không phải Bạch Gia Thuật, không phải người cô muốn quyến rũ. Cô không cần diễn trò với tôi. Tạ Đình Kha lạnh lùng nói, không bỏ qua ánh cười lóe lên trong mắt cô.

Cô rõ ràng là làm sai, không hề hối lỗi, còn muốn dùng cái chết của mẹ ruột để thao túng cảm xúc anh.

Nghĩ đến người phụ nữ đó...

Ánh mắt Tạ Đình Kha sắc lẹm, anh cúi thấp đầu, nói khẽ chỉ để hai người nghe được:
Chỉ lần này thôi. Không có lần sau.

Anh sẽ không bao che cho cô.

Cô làm sai, phải tự gánh hậu quả.

Nhưng... có thể cho cô một cơ hội.

Chỉ lần này thôi, không có lần sau~ — Tạ Thời Viên bắt chước giọng điệu của anh, mỉm cười ngoan ngoãn.

Lông mày Tạ Đình Kha nhíu chặt hơn nữa.

Thật kỳ lạ. Suýt nữa thì anh tưởng cô đang thật sự đau lòng.
Tưởng rằng vì bị anh phớt lờ, không coi cô là em gái nên cô mới buồn như vậy.

Tưởng rằng cô đang tủi thân kể về sự bất công mà mình phải chịu.

Nhưng ngón tay cô lại nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên lưng anh, men theo sống lưng trượt dần xuống dưới...

Tạ Đình Kha lập tức túm chặt tay cô lại:
 Ngoan. Đứng yên.

 Anh không cho em nắm tay, cũng không cho em chạm vào anh... Em chỉ muốn gần anh thôi mà. — Tạ Thời Viên phụng phịu.

Tạ Đình Kha: “….”

Tối nay Tạ Thời Viên khác hẳn mọi ngày. Lạ đến phát sợ.

Cô giống như một sinh vật kỳ lạ.

Một loài yêu tinh lẩn khuất trong núi sâu.

Ánh mắt cô không có chút cảm xúc của con người, chỉ toàn là mê hoặc và khiêu khích.

Nếu không phải gương mặt ấy vẫn giống y nguyên, anh thật sự đã nghi ngờ cô bị tráo người rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc