"A!" Cô gái kia lập tức hét lên thảm thiết.
Tạ Thời Viên túm tóc cô ta, buộc người kia phải ngẩng mặt lên, chỉ có thể đối diện với ánh mắt của cô. "Từ Diễm nhỉ?"
Tạ Thời Viên nhớ ra tên đám thiếu nữ thích buôn chuyện kia rồi. Toàn là bạn thân của Tạ Viên Viên, vừa nịnh nọt cô ta, vừa giày xéo nguyên chủ.
Dường như chỉ có cách liên tục hạ thấp nguyên chủ, chúng mới chứng minh được lòng trung thành với Tạ Viên Viên.
Chụp lén nguyên chủ, photoshop ảnh thân mật giả với đàn ông chẳng là gì. Lúc không có ai, còn dám ra tay đánh người.
"Cô Từ này, dạo này cô tiêm Botox nhiều quá thì phải? Mặt vừa sưng vừa cứng, nhìn xấu đi trông thấy." Tạ Thời Viên cười khẽ. "Cô nói xem, tôi tát cô một cái, liệu có thành mặt heo luôn không?"
"Aaa! Tạ Thời Viên, cô đang nói cái gì vậy! Mau thả tôi ra! Thả ra ngay!" Từ Diễm gào loạn cả lên. "Mọi người chết hết rồi à? Không ai ra giúp à? Bảo vệ đâu, bảo vệ đâu rồi!"
"Cô Tạ, xin cô đừng kích động, có gì cứ từ từ nói…" Nhân viên bán hàng cuống lên, thầm thấy may mắn vì nãy giờ vẫn cung kính với Tạ Thời Viên. Không thì giờ này, người bị nắm tóc chính là cô ta rồi.
"Tạ Thời Viên, cô điên thật rồi à? Không quyến rũ được đàn ông, liền quay sang trút giận lên tụi tôi sao? Mau thả Từ Diễm ra!" Một đám phụ nữ bên cạnh la ó. Tạ Thời Viên chỉ liếc sang một cái.
Cả lũ theo phản xạ lùi hẳn mấy bước.
Quá đáng sợ. Từ Diễm bị Tạ Thời Viên túm lấy, đến sức vùng vẫy cũng không có.
Tạ Thời Viên mạnh tay quật người xuống đất. Từ Diễm ngã sõng soài như chó ăn bả.
Người phụ nữ điên cuồng hét lên, tức muốn nổ phổi, cố gượng dậy.
"Aaaa—!!"
Tiếng thét đau đớn xé họng.
Tạ Thời Viên giẫm thẳng lên mu bàn tay cô ta. Một tiếng “rắc” nhỏ vang lên, như xương bị nghiền nát.
Khuôn mặt cô vẫn mỉm cười, giày cao gót giẫm từng nhát lạnh lùng lên bàn tay bị đè.
Tiếng la hét đầy tuyệt vọng. Máu đỏ tươi rỉ ra, bắn tung tóe lên đầu mũi giày hình đầu rắn.
Tạ Thời Viên nhíu mày, giọng luyến tiếc: "Cô làm bẩn đôi giày mới của tôi rồi."
"Aaaa!"
Từ Diễm đau đến phát điên, cảm giác như lòng bàn tay nát bét. Cô ta hoàn toàn không ngờ sẽ bị giẫm lên một cách tàn bạo như thế.
Những người phụ nữ đứng xem đều chết lặng. Đây không phải là Tạ Thời Viên mà họ quen biết. Cô ta trước kia dù có đánh nhau cũng không dã man thế này.
Một người lao tới định can, liền bị Tạ Thời Viên tát thẳng một cái. Mặt lệch hẳn, nửa bên má sưng đỏ.
Tạ Thời Viên quay sang nhìn người cuối cùng. "Còn cô? Cũng muốn bênh cô ta à?"
"..."
Cả nơi lặng như tờ.
Ai nấy nín thở. Ngoài việc liên tục lắc đầu, không ai dám nói một lời.
"Tạ Thời Viên! Cô là con tiện nhân khốn kiếp! Cô dám đánh tôi! Tôi sẽ không tha cho cô!" Chỉ còn Từ Diễm nằm dưới đất gào lên.
"Cô chụp lén tôi, chế nhạo tôi, bôi nhọ tôi… Vốn dĩ đã chẳng có ý định tha cho tôi. Với loại người từ đầu đã muốn đối đầu, tôi việc gì phải nhân nhượng, đúng không?" Nụ cười của Tạ Thời Viên vẫn không đổi.
Cô giữ nguyên tư thế đạp người, cúi xuống lục trong túi Từ Diễm lấy ra điện thoại, cầm tay cô ta mở khóa vân tay.
Lướt xem ảnh và các đoạn chat trong ứng dụng.
Càng nhìn, nụ cười càng sâu.
"Thì ra cô không chỉ thích chụp lén tôi, còn thích chia sẻ lung tung."
Tấm ảnh bị tung ra truyền thông không phải do Từ Diễm trực tiếp gửi cho phóng viên, nhưng chính cô ta đã chia sẻ khắp nơi, gửi vào đủ các hội nhóm, giọng điệu cười cợt, rủ người ta photoshop ghép mặt cô với đàn ông khác, xem ghép ai “hợp” nhất.
"Tạ Thời Viên! Cô là đồ cướp! Ai cho cô đụng vào điện thoại của tôi? Bảo vệ! Bảo vệ đâu rồi!?"
Bảo vệ trung tâm thương mại đứng ngay đó, nhìn mà không dám bước tới.
"Chuyện cá nhân thôi mà, đến cảnh sát còn chẳng can thiệp." Tạ Thời Viên mở camera quay video, vừa ghi lại hình ảnh vừa nhìn quanh.
Thấy có người đang chụp lén, ánh mắt tỏ vẻ phẫn nộ vì cô dám hành hung nơi công cộng, còn đạp người máu me bê bết dưới chân.
"Người bị hại" thì hét đến rách cổ họng, tay gần như biến dạng. Còn cô—vẫn cười, chỉ cười, cứ như không phải chuyện của mình.
Tạ Thời Viên thản nhiên nói: "Ai chụp lén tôi, làm ơn quay cho đẹp, quay nét một chút. Nếu quay xấu, bôi nhọ tôi, tôi sẽ giẫm gãy tay người đó."
Hôm nay, cô vừa mới đổi tên tài khoản mạng xã hội.
Đã là nữ phụ độc ác, vậy thì phải diễn cho trọn vai.
Và đây chính là một màn trình diễn gần như hoàn hảo.
Cô thu chân lại, giơ điện thoại lên cao rồi thẳng tay ném trả lại cho Từ Diễm.
"A!" Lại một tiếng hét đau đớn vang lên.
Chiếc mũi vừa mới sửa của Từ Diễm bị đập lệch hẳn.
Cô ta đau đến ngất xỉu tại chỗ.
"Diễm Diễm! Cậu không sao chứ?" Đám bạn gái chết khiếp. "Cô ấy… cô ấy không mất máu mà chết rồi đấy chứ!?"
"Nếu cô ấy chết, nhớ báo cho tôi. Tôi sẽ đến viếng."
Tạ Thời Viên vừa ra hiệu cho nhân viên gói đồ mới mua, vừa quay lại mỉm cười, như không có chuyện gì xảy ra.
Mấy cô kia: "!!!" Hoàn toàn sụp đổ.
...
Tối muộn, nhà cũ họ Tạ.
Gió thu lùa qua cửa sổ, ánh đèn trong nhà sáng rực. Trang trí cổ điển sang trọng, nhưng chẳng có chút ấm áp nào.
Phòng ăn rơi vào bầu không khí căng như dây đàn, nặng nề, thấp thỏm.
Mỗi cuối tuần, mọi người đều phải về nhà cũ dùng bữa với bà cụ Tạ.
Đáng ra đây là lúc quây quần sum họp, nhưng bữa cơm mới qua nửa chừng, quản gia đột nhiên nhận một cuộc điện thoại, liền ghé tai bà cụ Tạ thì thầm vài câu.
Ngay sau đó, bà cụ đập mạnh đôi đũa xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh quét khắp mọi người.
Mấy đứa con cháu nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang nhìn Tạ Thời Viên.
Cô ngồi gần cuối bàn, cách bà cụ một đoạn. Đang gắp miếng cá nướng bỏ vào miệng, thưởng thức đến mê mẩn.
Bà cụ Tạ ánh mắt sắc như dao.
Cô cuối cùng cũng nhận ra, chớp mắt một cái: "Bà ơi, sao bà nhìn cháu như vậy?"
Nói ra thì buồn cười thật, từ ngày nguyên chủ trở về, mọi người trong nhà đều xem cô như vết nhơ, tìm mọi cách đuổi đi. Chỉ có bà cụ là nhất quyết giữ lại.
Nhưng bà cụ cũng không thương cô.
Dù ai nói gì, lấy lý do gì, bà cụ cũng không đồng ý đuổi cô đi.
Vì sao?
Nguyên chủ không hiểu. Tạ Thời Viên tạm thời cũng chưa rõ.
Cô ngẩng đầu nhìn bà, vẻ mặt dịu dàng đến lạ, hoàn toàn không có chút gì gọi là ngang ngược hay tàn nhẫn.