Hồ Ly Nhỏ Xuyên Không Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Các Nam Chính

Chương 10: Có người thay cô lên tiếng, cô không cần lo nữa

Trước Sau

break

Tạ Đình Kha lạnh mặt:
"Tôi mới nói một câu, em đã cãi lại mười câu?"

Tạ Thời Viên nghiêng đầu, tránh tay người đàn ông đang đưa tới muốn chạm vào tóc cô.

Tạ Đình Kha chẳng thể nói rõ được tâm trạng hiện tại là gì. Tạ Thời Viên đặc biệt để ý chuyện phải hơn thua với Tạ Viên Viên, đặc biệt phản cảm chuyện anh xem Tạ Viên Viên là em gái.

Chỉ cần anh nghiêng về phía Tạ Viên Viên một chút, cô liền trở mặt ngay.

"Người có giá trị mới xứng đáng được che chở." Anh rốt cuộc cũng lên tiếng, "Khi em trở thành người có giá trị, tất cả mọi người sẽ thiên vị em."

"Vậy nếu anh thiên vị em, có nghĩa là anh sẽ yêu em sao?" Tạ Thời Viên hỏi lại.

Tạ Đình Kha như nghe thấy chuyện cười.
"Bạch Gia Thuật nói đúng. Dù nhà họ Tạ không cho em đi học, thì anh cũng nên tìm cho em một ngôi trường, để em học hành tử tế, khỏi suốt ngày nghĩ mấy chuyện vớ vẩn."

Yêu cô ư?

Tại sao lại phải yêu cô?

Ngay cả bản thân mình anh còn không yêu, thì lấy gì yêu người khác?

Tạ Thời Viên bực mình thật rồi, xoay người bỏ đi.

Vẫn là Bạch Gia Thuật thú vị hơn, ít nhất còn chịu lén nắm tay cô.

Chứ như Tạ Đình Kha, kiểu đàn ông kiệm lời lại cố làm ra vẻ cấm dục, bề ngoài lạnh nhạt nho nhã, nhưng thực chất thì đầy ham muốn.

Tạ Đình Kha đứng im một chỗ, sắc mặt không thay đổi.
Tạ Viên Viên khóc lóc chạy ra, trông thấy anh đang đứng ở hành lang bệnh viện, liền chạy lại gần, vừa định ôm lấy cánh tay anh.

Tạ Đình Kha lạnh lùng liếc sang.

Tạ Viên Viên vội thu tay lại, lí nhí nói:
"Anh... anh à..."

"Tạ Thời Viên dạo này bị kích động, em tránh xa cô ta một chút." Tạ Đình Kha chỉ nói vậy.

Tạ Viên Viên cắn môi, hơi bất ngờ vì anh lại bênh vực Tạ Thời Viên:
"Chị ấy... nhất định phải giành Gia Thuật với em sao? Dù em đã đính hôn với anh ấy rồi, chị ấy vẫn không chịu buông tay?"

"Lần này là chuốc thuốc, vậy lần sau thì sao? Liệu họ có thật sự..."

Nếu không có sự xuất hiện của Tạ Thời Viên, có lẽ Tạ Viên Viên đã chẳng phải lo lắng đến vậy.

Cô ta đã tính toán kỹ càng, Tạ Thời Viên giở trò quyến rũ không thành, sau đó bị cả mạng xã hội chửi rủa, nhục nhã đến mức không dám ngẩng mặt lên, thậm chí phải tự sát.

Nhưng mọi việc lại hoàn toàn lệch hướng.

Tạ Thời Viên bỗng dưng như biến thành một người khác.

Ánh mắt cô nhìn Bạch Gia Thuật cứ như thể đang nhìn một món đồ nằm sẵn trong tay. Điều khiến Tạ Viên Viên càng bất ngờ hơn là — Bạch Gia Thuật lại không phản cảm như cô ta nghĩ.

Là vì khuôn mặt kia ư?

Đàn ông mà, đều là động vật thị giác, luôn bị thu hút bởi những thứ xinh đẹp, chói mắt.

Lần đầu tiên Tạ Viên Viên nhìn thấy Tạ Thời Viên, cô ta đã biết — cô gái đó, là người nổi bật đến mức không thể làm ngơ.

Lúc nhỏ, Tạ Thời Viên được cưng chiều nuôi lớn, còn cô ta chỉ là một đứa con riêng bị nuôi ở ngoài. Cô ta từng lén nhìn thấy Tạ Thời Viên từ xa.

Cái cảm giác chênh lệch ấy, cả đời không thể quên.

Giống như thiên nga trắng và vịt con xấu xí.

Tạ Thời Viên có người mẹ dịu dàng, đoan trang, có người anh trai tuấn tú, có một hôn ước hoàn hảo — tất cả mọi người đều nâng niu cô ấy trong tay, yêu thương cô ấy vô điều kiện.

Sao có người lại sinh ra đã nắm mọi thứ trong tay như thế?

Tạ Viên Viên từng mơ thấy, con thiên nga trắng kia sa vào bùn lầy, vĩnh viễn không thể ngoi lên.

Và đúng thật, giấc mộng ấy đã thành hiện thực — Tạ Thời Viên đi lạc.

Mẹ cô ấy, người từng yêu thương cô vô hạn, cũng đã mất.

Tạ Vũ Đức cưới vợ mới. Tạ Viên Viên thay thế vị trí của Tạ Thời Viên, trở thành đại tiểu thư nhà họ Tạ. Suốt bao năm nay, cô ta chăm chỉ học hành, nỗ lực tỏ ra hoàn hảo, cuối cùng cũng nhận được sự yêu mến từ tất cả mọi người.

Khi gặp lại Tạ Thời Viên, thiên nga trắng năm nào đã biến thành một đứa con gái lớn lên trong kỹ viện, mồm năm miệng mười, vừa thô lỗ vừa thiếu dạy dỗ.

Anh trai không thích cô ấy, cha không thích cô ấy, ngay cả vị hôn phu lẽ ra thuộc về cô ấy — cũng chẳng còn là của cô ấy nữa.

Tạ Thời Viên đã trở thành biểu tượng cho sự nhơ nhớp, đê tiện.

Mỗi khi ai đó nhắc đến cô ấy, đều là giọng điệu khinh miệt:
"Con gái kỹ nữ thì chỉ đến thế mà thôi."

Làm sao có thể sánh với các tiểu thư danh môn khuê các?

Tạ Thời Viên đã đánh mất ánh hào quang lấp lánh năm nào.

Vị trí giữa hai người họ, đã hoàn toàn hoán đổi.

Cuộc đời của họ, đã cách biệt một trời một vực.

Tạ Viên Viên bỗng thấy bất an. Không ai thích mọi việc đi chệch khỏi tầm kiểm soát. Mà hôm nay, tất cả là thứ cô ta đã đánh đổi rất nhiều mới có được, cô ta tuyệt đối không cho phép bất cứ sai sót nào.

"Em trông chừng Bạch Gia Thuật cho kỹ. Những gì em lo lắng sẽ không xảy ra đâu." Giọng Tạ Đình Kha lạnh nhạt, ánh mắt sắc lạnh quét qua gương mặt đẫm nước mắt kia.

Tạ Viên Viên chột dạ, lẩm bẩm:
"Nhưng Gia Thuật đâu phải người em có thể giám sát..."

Tạ Đình Kha đáp:
"Cậu út nhà họ Bùi cũng bênh em, có người thay em ra mặt rồi, em không cần lo nữa."

Tạ Viên Viên khựng lại.

Tạ Đình Kha chẳng nói thêm gì, chỉ lạnh lùng cười khẩy rồi quay người bỏ đi.

Trong xe.

Tạ Đình Kha mở một cuộc họp trực tuyến ngắn. Nửa tiếng sau, anh gập laptop lại, dặn trợ lý phía trước:
"Tạ Thời Viên phù hợp học lớp mấy?"

"Hả?" Trợ lý ngẩn người.

Mặt trời mọc đằng tây rồi sao? Sao tự nhiên từ miệng Tổng Tạ lại nghe thấy ba chữ "Tạ Thời Viên"?

Từ khi Tạ Thời Viên quay về Tạ gia đến nay, gây ra không biết bao nhiêu chuyện thị phi, Tổng Tạ gần như đã cắt đứt mọi tin tức liên quan đến cô ta.

Đêm qua cô ta chuốc thuốc cho người thừa kế nhà họ Bạch, nếu không sợ chuyện ầm ĩ gây ảnh hưởng đến danh tiếng Tạ thị, Tổng Tạ chắc chắn cũng chẳng thèm ra mặt.

Vậy mà một đêm trôi qua, anh không chỉ đích thân dẫn Tạ Thời Viên đến nhà xin lỗi, còn bắt đầu để ý đến tình hình học hành của cô?

"Gửi cô ấy đến trường học đi. Đỡ suốt ngày chỉ nghĩ mấy trò dụ dỗ đàn ông." Anh nhớ lại hôm qua, cô bám lấy anh, vừa làm nũng vừa lấy lòng.

Không cẩn thận là lại chạy đến trước mặt Bạch Gia Thuật, kể lể chuyện nhà họ Tạ không cho đi học.

Trên áo vest anh vẫn còn vương mùi hương dịu nhẹ của thiếu nữ.

Anh không nghi ngờ gì, có khi một ngày nào đó cô lại nhắm vào anh thật cũng nên.

Mùi thơm ấy không giống nước hoa, mà giống như… hương cơ thể.

Nửa đêm nằm trên giường, ánh mắt như biết quyến rũ của cô, cộng thêm mùi hương thoang thoảng kia, vẫn còn như quấn lấy tâm trí anh.

Cô đúng là có sức hút thật.

Cũng đúng là một món hàng có thể bán được giá cao.

"Bình hoa không có giá trị, chỉ khi có đầu óc, nó mới đáng giá." Tạ Đình Kha nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh, "Mau chóng sắp xếp cho Tạ Thời Viên một ngôi trường."

Trợ lý liên tục gật đầu, bất chợt giơ điện thoại ra sau ghế:
"Tổng Tạ, chuyện này… anh có muốn xem không?"

Tạ Đình Kha liếc nhìn màn hình, lạnh lùng nói:
"Không cần."

Tạ Thời Viên tâm trạng rất tốt, rời khỏi bệnh viện liền đi thẳng đến trung tâm thương mại cao cấp nhất thành phố.

Tạ gia không thích cô, nhưng gia tộc lớn dù làm màu đến đâu, cũng không đến mức cắt xén sinh hoạt phí. Tuy không bằng Tạ Viên Viên, nhưng số tiền cô nhận được cũng không ít.

Cô vung tay mua một đống váy hàng hiệu cao cấp, cùng màu nhưng nhiều kiểu dáng khác nhau.

Tiện tay, cô đổi tên tất cả tài khoản mạng xã hội của mình thành: “Nữ phụ độc ác”.

Ngay trong ngày hôm đó, bốn chữ “Nữ phụ độc ác” đã leo thẳng top hot search.

Không biết ai đã chụp lại ảnh tối qua. Trong bức hình mờ mờ, cô đứng giữa một đám tiểu thư quyền quý ăn vận sang trọng. Mái tóc dài xõa xuống, trên người chỉ khoác một tấm voan mỏng, chân trần — cách ăn mặc vừa khiêu khích vừa thuần khiết ấy, tạo nên sự đối lập hoàn toàn với những người còn lại.

[Sốc! Thiên kim sa ngã nhà họ Tạ dụ dỗ người thừa kế nhà họ Bạch thất bại, bị bắt gian tại trận!!!]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc