"Tạ Thời Viên, gan cô to thật đấy! Vì muốn leo lên giường của anh Gia Thuật mà dám hạ thuốc anh ấy sao?"
"Quả nhiên là con gái của một ả gái điếm, mới học được những thủ đoạn hèn hạ thế này! Ngay cả vị hôn phu của em gái mình mà cũng không buông tha!"
"Đừng có giả vờ đáng thương nữa! Mau mặc quần áo vào rồi cút khỏi đây cho tôi!"
"Á...!"
Đau quá...
Tạ Thời Viên cảm thấy có một lực rất mạnh đang kéo giật mình dậy. Trong cơn choáng váng, cô mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên một tấm thảm lông trắng muốt. Một thiếu niên đang thô bạo lôi cánh tay cô.
Xung quanh là những thiên kim tiểu thư ăn mặc lộng lẫy đang xì xào bàn tán:
"Loại người như Tạ Thời Viên mà cũng còn tồn tại trên đời à? Tạ Viên Viên và tổng giám đốc Bạch đã đính hôn rồi, vậy mà cô ta vẫn mặt dày quyến rũ vị hôn phu của em gái mình."
"Đã gần như cởi sạch sành sanh ra rồi, định cưỡng bức tổng giám đốc Bạch chắc? Giờ thì hay rồi, chuyện bại lộ hết cả, xem nhà họ Tạ có còn giữ cô ta không?"
Những ánh mắt khinh thường từ khắp nơi bắn tới, khiến đầu óc Tạ Thời Viên trong thoáng chốc trở nên mơ hồ.
Thiếu niên trước mặt cô, dáng vẻ tinh xảo, khí chất cao ngạo, mày mắt đẹp như tranh, cứ như bước ra từ truyện tranh vậy.
Chỉ là ánh mắt anh ta nhìn cô khiến người ta rợn sống lưng, như đang nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn và ghê tởm nhất trần đời.
"Khốn kiếp, cô không biết xấu hổ à? Anh Gia Thuật là vị hôn phu của Viên Viên, cô dám làm ra chuyện thế này sao? Mặt mũi cô để đâu rồi?!"
Tạ Thời Viên hơi nheo đôi mắt phượng, lặng lẽ nhìn xung quanh. Sau đó như chợt hiểu ra điều gì, ánh mắt lập tức thay đổi, môi cong lên nở một nụ cười mị hoặc.
"Kích thích thật đấy... quyến rũ vị hôn phu của em gái mình."
Đây là thế giới cuối cùng rồi sao?
Cô rất thích màn mở đầu như thế này.
Cậu thiếu niên đang lôi cô – Bùi Diệu – khựng người, vẻ mặt khó tin. Rõ ràng người phụ nữ này còn hoảng loạn, chối cãi trong sợ hãi cách đây chưa lâu, mà giờ lại ngẩng đầu cười rực rỡ, vừa ranh mãnh vừa ngây thơ.
Như một con rắn trắng xinh đẹp, cô cúi đầu nhìn thân thể trần trụi của mình, chậm rãi gom mái tóc dài đang rũ trước ngực ra sau lưng.
Đường cong nóng bỏng hiện rõ dưới lớp voan mỏng manh gần như trong suốt, chẳng thể che lấp được vẻ quyến rũ chết người của cô.
Cô nửa nằm trên thảm trắng, đôi chân dài duỗi ra, dưới ánh đèn sáng lên một lớp ngọc trắng óng ánh.
Ánh mắt vốn độc ác vặn vẹo dường như đã hóa thành yêu khí cuốn hút, nụ cười mơ hồ, ánh mắt mị hoặc long lanh như sóng nước.
“Anh đã bảo tôi mặc quần áo, vậy có thể thả tay ra trước được không?”
Bùi Diệu sững lại.
Anh nhìn xuống cổ tay mình đang nắm chặt, lập tức buông ra, gằn giọng: “Cô tưởng tôi muốn chạm vào cô sao? Loại đàn bà như cô, tự mình sa đọa, không biết liêm sỉ! Nếu không vì sợ cô làm bẩn đất nhà họ Bạch, cô có đưa tới tận cửa tôi cũng chẳng thèm!”
“Đường đường là con gái nhà họ Tạ, đến cả xách giày cho Viên Viên cũng không xứng!”
Tạ Thời Viên từ tốn đứng dậy khỏi thảm.
Thân thể như ngọc, vừa khêu gợi vừa thanh thoát, nửa kín nửa hở, gợi cảm đến mê người.
Cô tiến một bước đến gần Bùi Diệu, như thể đang hít hà một mùi hương nào đó: “Mùi thật tệ.”
Là mùi của sự ghét bỏ.
Bùi Diệu lại khựng lại, cảm giác như mình đang đối diện với một nữ yêu quái đang tiến gần.
Rõ ràng cô chỉ khoác một lớp voan mỏng, nhưng ánh mắt, nụ cười, dáng vẻ tiến sát lại, đều khiến người ta có cảm giác như cô đang trần truồng, lộ ra một sự dụ dỗ chí mạng từ trong xương tủy.
Tư thế ấy khiến anh nhìn rõ mồn một bờ ngực trắng ngần bên dưới lớp vải mỏng.
Thế nhưng nụ cười của Tạ Thời Viên lại không còn vẻ hung dữ, thù hận như trước đây.
Mà là một sự hứng thú đầy hưng phấn, như thể anh đã trở thành con mồi, còn cô muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Cô điên rồi à?! Còn không mặc quần áo vào ngay đi? Bao nhiêu người đang nhìn đấy! Không biết xấu hổ là gì sao?!”
Tạ Thời Viên nghiêng đầu, tóc dài xõa vai, làn da trắng như tuyết.
Cô tiến thêm một bước, giọng ngọt lịm như rót mật: “Tại sao... phải biết xấu hổ?”
“Cô... cô cô cô—” Bùi Diệu mặt biến sắc, muốn lập tức ném cô ra ngoài. Cô tiến lại gần anh như thế, chẳng khác nào đang quyến rũ anh như quyến rũ Gia Thuật!
Cảm giác vô cùng khó chịu, mùi hương nhẹ thoảng trên người cô lại ngày càng rõ.
Đôi môi đỏ gần như muốn cắn vào tai anh, ánh mắt cô chan chứa tình tứ, cười khúc khích mị hoặc: “Thế nào là... liêm sỉ?”
“Tạ Thời Viên, con mẹ nó, cô lại giả điên giả dại phải không? Đừng tưởng tôi không đánh phụ nữ!” Bùi Diệu bị mùi hương ám đến nhức đầu, run lên một cái rồi vội vã lùi ra xa.