Hạ Thiên đã sớm có chìa khóa nhà của Lãnh Băng Băng, vì vậy hắn căn bản không cần nhấn chuông cửa mà trực tiếp mở cửa vào nhà. Nhưng khi hắn vào trong nhà thì thiếu chút nữa tưởng mình đi nhầm, sao trong nhà lại có nhiều người như vậy?
Lúc này có bốn người trong phòng khách, trong đó có hai người mà Hạ Thiên quen biết, chính là Lãnh Hồng Bác và Vương Vi, còn có một cặp nam nữ trung niên, Hạ Thiên chưa từng gặp mặt. Khốn nổi Lãnh Băng Băng mà Hạ Thiên muốn gặp lại không có mặt ở phòng khách.
Người phát hiện ra Hạ Thiên đầu tiên chính là cặp nam nữ trung niên, khi thấy một người xa lạ tiến vào thì bọn họ có chút căng thẳng, nhưng cũng không nói gì.
- Anh rể.
Lãnh Hồng Bác thấy trong phòng chợt xuất hiện một người thì vội vàng đứng lên, hắn mở miệng chào hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên không quan tâm đến Lãnh Hồng Bác, đến bây giờ hắn vẫn còn muốn đánh tên khốn này vì đã cản trở chuyện tốt của hắn.
Đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, Lãnh Băng Băng từ bên trong đi ra, Hạ Thiên cuối cùng cũng vui sướиɠ, hắn đi về phía nàng:
- Băng Băng.
- Cậu đến rồi à?
Khi thấy Hạ Thiên thì Lãnh Băng Băng có chút vui mừng, cũng có chút ngoài ý muốn:
- Cậu đến sao không điện thoại cho tôi?
- Tôi về nhà tất nhiên sẽ không cần điện thoại trước.
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên, chỗ này dù là nhà của Lãnh Băng Băng, nhưng dù thế nào cũng là nhà hắn, bây giờ hắn về nhà mình, cần phải điện thoại trước sao?
- Nếu điện thoại trước thì tôi có thể chờ cậu về mới dùng cơm, bây giờ chúng tôi đã ăn trước rồi.
Giọng nói của Lãnh Băng Băng có chút dịu dàng, điều này làm cho đám người trong nhà sinh ra một cảm giác quái dị, vì Lãnh Băng Băng nói chuyện với bọn họ cũng chưa từng dịu dàng như vậy bao giờ.
Lãnh Băng Băng dừng lại một chút rồi lại hỏi:
- Cậu ăn cơm tối chưa? Nếu chưa thì bây giờ tôi sẽ cùng cậu ra ngoài dùng cơm.
Bây giờ vẫn chưa đến tám giờ, bình thường đây là giờ ăn tối của khá nhiều gia đình, nếu chưa ăn tối cũng là bình thường, vì vậy Lãnh Băng Băng mới hỏi như thế.
- Tôi đã ăn rồi.
Hạ Thiên quả thật đã ăn tối, hắn cùng ăn với Diệp Mộng Oánh.
Hạ Thiên nhìn cặp nam nữ trung niên và nhịn không được phải hỏi:
- Băng Băng, bọn họ là ai?
Lãnh Băng Băng khẽ giới thiệu một lượt với Hạ Thiên, cuối cùng hắn mới hiểu, thì ra bọn họ là cha mẹ của Lãnh Hồng Bác, cũng chính là cậu mợ của Lãnh Băng Băng, là Lãnh Chí Tường và Phan Mỹ Hà.
- Cậu, mợ, đây là Hạ Thiên, là chồng cháu.
Lãnh Băng Băng cũng giới thiệu Hạ Thiên cho mọi người, nhưng Hạ Thiên rõ ràng là người chẳng hiểu lễ, hay nói cách khác hắn chẳng muốn giữ lễ, vì hắn căn bản cóc chào hỏi cậu mợ Lãnh Băng Băng.
Hạ Thiên nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Lãnh Hồng Bác và Vương Vi còn ở đây? Bây giờ lại kéo cả cha mẹ đến đây?
- Chúng ta đi.
Lãnh Băng Băng kéo Hạ Thiên lên lầu, đi vào phòng ngủ của nàng, sau đó nàng dùng giọng có chút bất đắc dĩ nói:
- Vụ án Hồng Bác gặp phiền toái, vì vậy cha mẹ của cậu ấy đều đến đây.
- Vì sao phiền phức như vậy?
Hạ Thiên cảm thấy rất kỳ quái, hắn còn tưởng rằng việc này đã xong.
Lãnh Băng Băng cũng chỉ còn cách giải thích cho Hạ Thiên, vốn tất cả rất thuận lợi, Lãnh Hồng Bác được định vị là phòng vệ, điều này là không có vấn đề. Nhưng có câu có tiền có thể điều khiển cả ma quỷ, vì vậy mà vài ngày qua báo chí cố ý nói chuyện này thành cố ý giết người, còn nói Lãnh Băng Băng bao che em họ. Điều làm cho Lãnh Băng Băng cảm thấy không tưởng chính là tất cả nhân chứng trước đó đều phản cung.
Lãnh Băng Băng trước đó đã tìm được bốn năm nhân chứng để chứng minh Lãnh Hồng Bác bị Hà Chấn và hai người khác vây công, nhưng bây giờ đám nhân chứng này đều nói trước đó bọn họ nói dối, bọn họ căn bản không phát hiện ra những vấn đề trên, bọn họ chỉ thấy Lãnh Hồng Bác đâm Hà Chấn một dao rồi bỏ chạy.
Mà con dao cũng là căn cứ mấu chốt, vì Lãnh Hồng Bác chụp được con dao ở tiệm trái cây ven đường, như vậy cũng chứng minh hắn bị ép mới phản kháng. Lần đầu tiên ông chủ sạp trái cây cũng khai ra điều này, nói rằng con đao kia của quán mình, nhưng bây giờ hắn lại phản cung.
Lúc này ông chủ tiệm hoa quả lập tức phủ nhận quán mình có dao, hắn công bố mình bán trái cây, không phải chỉ bán dứa, hoa quả không cần gọt vỏ để bán, vì sao phải mang theo dao?
Tóm lại ông chủ sạp trái cây phủ nhận con dao là của mình, thậm chí còn nói Lãnh Hồng Bác lấy dao trên người ra. Vì vậy lúc này tính chất sự việc không còn như trước, mang theo dao bên người, rất dễ dàng bị coi là có ý giết người. Có thể nói tất cả chứng cứ bây giờ rất bất lợi với Lãnh Hồng Bác, nếu nói hắn cố ý giết người thì quá miễn cưỡng, nhưng nói hắn cố ý đả thương người thì cực kỳ rõ ràng.
Mà đợt khẩu cung lần này đám người kia đều có sự nhất trí kinh người, bọn họ cho rằng mình bị Lãnh Băng Băng tra tấn bức cung, vì Lãnh Băng Băng nên bọn họ không dám trái ý.
- Đám ngu ngốc kia đúng là muốn chết.
Hạ Thiên rất bất mãn, đám ngu ngốc kia rõ ràng muốn vu tội vợ hắn, đúng là không biết sống chết.
- Cha mẹ Hà Chấn rất giàu có, nghe nói trước kia là ông chủ than đá, buôn bán lời vài trăm triệu, những năm này lại tham gia bất động sản, không biết buôn bán lời được bao nhiêu nhưng tiền không thành vấn đề.
Lãnh Băng Băng lắc đầu:
- Bây giờ xã hội này ai cũng tham tiền, dù bất kỳ lời nói nào cũng có thể xoay chuyển được.
Lãnh Băng Băng vừa nói vừa kéo Hạ Thiên đến bên cạnh cửa sổ, nàng kéo màn rồi chỉ ra một tòa biệt thự cách đó vài chục mét:
- Cậu thấy không, biệt thự đó vừa được bán đi, người mua chính là cha mẹ Hà Chấn, bọn họ bây giờ đều ở đây, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào chúng ta.
- Đám ngu ngốc kia nhìn chằm chằm vào đây làm gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Không rõ ràng lắm, nghe nói có một phóng viên cũng ở đó, hình như muốn chụp hình chỗ này.
Lãnh Băng Băng cảm thấy điều này chẳng có gì không đúng, nàng không có gì sợ người khác, hơn nữa phòng nàng thường kéo màn.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm về phía đối diện, hắn mở miệng nói:
- Có một tên ngốc dùng kính viễn vọng nhìn về phía bên này, tôi đến bắt hắn.
Lãnh Băng Băng không quan tâm thì chẳng phải Hạ Thiên sẽ bỏ qua, bên kia có tên ngốc rình vợ hắn, đây tuyệt đối là điều khó chịu.
- Chồng, đừng làm loạn, chuyện này cứ để tôi giải quyết.