- Không đổi thì thôi, tôi chắc chắn sẽ không thua.
Kiều Phượng Nhi thấy Hạ Thiên không chịu đổi thì thở phì phò nói một câu, sau đó xoay người đi ra.
Hạ Thiên lại nhìn Thư Tịnh, hắn dùng lời lẽ thấm thía nói:
- Vợ Tịnh Tịnh, chị phải chăm chỉ một chút, chị xem Kiều Phượng Nhi muốn ức hiếp rồi kìa.
- Tôi biết rồi.
Thư Tịnh cũng rất muốn mìn mạnh lên, trước đó nàng không cảm giác mình không bằng Tôn Hinh Hinh và Liễu Vân Mạn, nhưng bây giờ nàng phát hiện Kiều Phượng Nhi muốn ức hiếp mình, vì vậy mà tâm tính hiếu thắng cũng bùng phát.
Thư Tịnh nhìn Tôn Hinh Hinh và Liễu Vân Mạn đang chăm chú luyện võ, nàng nói với Hạ Thiên:
- Cậu đến dạy lại một lần nữa, tôi còn chưa nhớ rõ động tác.
Thư Tịnh biết mình không bằng Tôn Hinh Hinh và Liễu Vân Mạn, không phải vì nàng ngốc mà sắc lang Hạ Thiên này thật sự không thành thật, hắn làm hết phận sự dạy bảo nhưng vấn đề là có hơi quá chức phận. Hắn dạy các nàng động tác và hay uốn nắn, đến lúc này bắt buộc phải tiếp xúc thân thể, rất nhiều lần hắn nói dạy các nàng võ công nhưng thực chất giống như cố ý chiếm tiện nghi.
Tuy vài ngày trước Thư Tịnh đã bị Hạ Thiên cởi một lần, sau đó còn giúp nàng tắm rửa, nhưng sau đó nàng thầm coi đó chỉ là một thầy thuốc giúp nàng cải tạo cơ thể mà thôi. Sau khi nàng nghĩ như vậy thì không còn quá xấu hổ, điều này làm nàng cảm thấy quan hệ giữa mình và Hạ Thiên là không quá thân mật.
Nhưng vì Thư Tịnh có cảm giác chưa đủ thân mật nên khi Hạ Thiên dạy võ, nàng cảm thấy khó thích ứng. Khi những bộ vị trên người bị đụng chạm thường làm nàng phân tâm, vì vậy mà không thể chuyên tâm.
Luyện võ rất cần thiên phú, nhưng dù có thiên phú mà không chăm học thì vẫn không tốt. Tuy thiên phú của Thư Tịnh mạnh hơn so với Tôn Hinh Hinh và Liễu Vân Mạn, nhưng Tôn Hinh Hinh và Liễu Vân Mạn đã sớm có quan hệ mật thiết với Hạ Thiên, dù hắn có đụng chạm thì các nàng cũng không xấu hổ, tất nhiên cũng sẽ chẳng phân tâm vì bất kỳ động tác nào của hắn. Thực tế một động tác nho nhỏ của Hạ Thiên cũng làm các nàng cảm thấy vui sướиɠ.
Vì vậy mà Thư Tịnh so ra kém Tôn Hinh Hinh và Liễu Vân Mạn cũng là bình thường, nhưng bây giờ Thư Tịnh quyết định rèn luyện cho tốt, nàng bị người ta cho rằng dễ ức hiếp, đúng là quá mất mặt.
- Mình bị hắn xem sạch, hơn nữa còn bị sờ tất tần tật, cũng chỉ thiếu lên giường cùng hắn, bây giờ bị đụng chạm vài cái thì có gì là không đúng?
Thư Tịnh an ủi mình vài câu như vậy, tất nhiên cũng vì như thế mà tình hình khả quan hơn. Khi Hạ Thiên dạy võ cho nàng, dù vẫn là sờ mó va chạm nhưng nàng không còn phân tâm như trước.
Hạ Thiên tiếp tục dạy bảo các bà vợ cấp tốc rèn luyện, Kiều Phượng Nhi ở dưới lầu lại cảm thấy bức bối. Ngày mai sẽ tỷ võ, xác suất thắng của nàng hình như ngày càng nhỏ, nàng phải làm sao bây giờ?
Lúc này cũng không phải chỉ có một mình Kiều Phượng Nhi cảm thấy tâm tình không tốt, trong phân cục công an quận Đông, tâm tình của Lãnh Băng Băng cũng không được khá cho lắm.
Lãnh Băng Băng tâm tình không tốt cũng chẳng vì nguyên nhân công tác, bây giờ nàng vẫn còn là phó cục trưởng cục công an quận, nhưng cục trưởng cục công an thành phố Bì Chí Mẫn bây giờ rất khách khí với nàng, vì vậy quyền lực của nàng ở phân cục chẳng khác nào một cục trưởng.
Những ngày qua Hạ Thiên đều không tìm đến Lãnh Băng Băng, nhưng điều này cũng không làm cho Lãnh Băng Băng cảm thấy vui, vì nàng biết rõ những ngày qua Hạ Thiên đang làm gì, trong lòng ngoài nhiều khi có chút ghen tuông thì cũng không có ý nghĩ gì khác với Hạ Thiên.
Điều chính thức làm Lãnh Băng Băng cảm thấy phiền não chính là chuyện của em họ Lãnh Hồng Bác, cũng chính là chuyện Lãnh Hồng Bác dùng dao gọt trái cây đâm người.
Vụ án này vốn chẳng có gì phiền toái, Hà Chấn bị Lãnh Hồng Bác đâm một dao cuối cùng cũng được bệnh viện cứu chữa, đã không còn chết người, hơn nữa Lãnh Hồng Bác phòng vệ lúc tự vệ, theo lý sẽ không gặp phải phiền toái gì. Trước đó Lãnh Băng Băng vì ổn thỏa còn tìm nhiều nhân chứng, đã chứng minh Lãnh Hồng Bác vì tự vệ mà ra tay, vì thế dù đâm người, bây giờ người không chết, tối đa chỉ phải trả tiền viện phí mà thôi.
Lãnh Băng Băng cảm thấy Lãnh Hồng Bác khá may mắn, nếu chỉ bồi thường tiền thuốc men thì nàng vẫn có thể tiếp nhận được. Nhưng hôm nay Hoàng An Bình điện thoại cho nàng, sự việc có chút biến hóa, vì gia trưởng của đối phương đến náo loạn, chỉ sợ sẽ phát sinh phiền toái.
Vụ án này vẫn luôn do Hoàng An Bình phụ trách, nghe nói vài ngày trước cha mẹ Hà Chấn đã lên thành phố Giang Hải. Lúc bắt đầu cha mẹ Hà Chấn không nói gì nhiều, nhưng hôm nay nhiều tờ báo Giang Hải đồng loạt đưa tin, tiêu đề là: "Vở kịch cố ý giết người đến phòng vệ chính đáng!"
Tin tức này miêu tả hình tượng Lãnh Hồng Bác vì tranh giành tình nhân mà cố gắng trả thù Hà Chấn, tất nhiên Hà Chấn trở thành kẻ bị hại. Tin tức còn ám hiệu cảnh sát bao che Lãnh Hồng Bác, thậm chí còn nói Lãnh Hồng Bác có thân thích là quan lớn, dù không điểm danh nhưng rõ ràng tin tức kia chĩa vào Lãnh Băng Băng.
Hoàng An Bình nói rõ với Lãnh Băng Băng, hôm nay cha mẹ Hà Chấn đến cục công an, bọn họ nói rõ không muốn Lãnh Hồng Bác bồi thường tiền thuốc men, bọn họ chỉ muốn Lãnh Hồng Bác ngồi tù, vì Hà gia không thiếu tiền.
Điều này làm cho Lãnh Băng Băng cảm thấy phiền, nàng không ngờ đám người này làm sai mà muốn dựa vào tiền để đổi trắng thay đen. Nàng tìh nguyện bồi thường tiền thuốc men xem như đã nhượng bộ, đối phương còn muốn ép Lãnh Hồng Bác vào tù sao?
Dù quan hệ giữa Lãnh Băng Băng và cậu em họ Lãnh Hồng Bác không tính là tốt, nhưng dù là thế nào thì Lãnh Hồng Bác cũng là em họ của nàng, nàng cũng không thể chịu đựng được loại sự việc như vậy phát sinh, hơn nữa Lãnh Hồng Bác là một đứa em họ duy nhất của nàng.
Tiếng đập cửa khẽ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lãnh Băng Băng, nàng ngẩng đầu và phát hiện Đồng Giang đang đứng ngoài cửa.
- Có chuyện gì?
Lãnh Băng Băng mở miệng hỏi.
- Cục trưởng, có người tự xưng biết rõ vụ nổ ở trường trung học cơ sở Giang Đại Phụ, nhưng đối phương muốn đích thân nói với chị.
Đồng Giang cung kính trả lời, bây giờ hắn đã trực tiếp gọi Lãnh Băng Băng là cục trưởng.
"Vụ nổ ở trường trung học cơ sở Giang Đại Phụ?"
Lãnh Băng Băng lập tức coi trọng điều này. Lúc đầu nàng coi đó là sự kiện khủng bố tập kích, vì vậy cũng không nằm trong phụ trách của nàng. Nhưng sau này Mộc Hàm phát hiện sự việc chĩa vào hạ thiên, vì vậy để cho Lãnh Băng Băng điều tra, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có kết quả.