Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 50: Băng hỏa linh thể.

Trước Sau

break
Trách không được, trách không được, khi Hạ Thiên vào cửa đã mơ hồ cảm thấy có gì đó là lạ, chân khí trong cơ thể hình như vận chuyển hơi nhanh một chút. Cũng khó trách khi hắn nhìn thấy Liễu Mộng thì cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc. Lúc đầu hắn còn cho rằng cảm giác quen thuộc vì Liễu Mộng khá tương tự Liễu Vân Mạn, nhưng bây giờ hắn mới biết, sở dĩ cảm thấy quen thuộc vì trên người nàng có một khí tức thân thiết, cả hai cùng một loại người.

Ngịch Thiên Bát Châm là một loại châm pháp đặc biệt, biết bao nhiêu năm kể từ khi ra đời thì người chính thức học được châm pháp này là rất ít. Đại sư phụ của Hạ Thiên được xưng là nhất đại thần y cũng thật sự không học được Ngịch Thiên Bát Châm, chỉ đơn giản vì Ngịch Thiên Bát Châm có yêu cầu đặc biệt với thể chất của người cần học.

Tác dụng chính thức của Ngịch Thiên Bát Châm cũng không phải là phương pháp châm cứu, trọng điểm của nó chính là khí, mà khí tức này có tên là băng hỏa linh khí, người muốn học Ngịch Thiên Bát Châm phải có băng hỏa linh khí.

Băng hỏa linh khí cũng không phải khí tức trời sinh mà cần phải tu tập, nhưng cũng có yêu cầu rất cao đối với vẻ tu tập, đó chính là băng hỏa linh thể, như vậy mới tu luyện được Băng Hỏa Thần Quyết, cuối cùng mới có được băng hỏa linh khí. Dùng băng hỏa linh khí làm cơ sở, như vậy Ngịch Thiên Bát Châm mới có được hiệu quả thần kỳ.

Băng hỏa linh thể là một loại thể chất đặc biệt, có thể nói là biết bao triệu người cũng khó kiếm được một người. Hơn nữa đối với người bình thường thì băng hỏa linh thể cũng không phải thứ gì đó tốt đẹp, nếu không được tu luyện Băng Hỏa Thần Quyết thì phần lớn người có được băng hỏa linh thể sẽ không sống thọ. Thậm chí có một vài người có được băng hỏa linh thể, khi tu luyện băng hỏa thần quyết cũng đi đời nhà ma, đó cũng là nguyên nhân mà từ khi ra đời thì Ngịch Thiên Bát Châm có rất ít người học được.

Hạ Thiên cảm thấy mình rất may mắn, hắn có được băng hỏa linh thể, lúc ba tuổi đã được gặp thần tiên tỷ tỷ, sau đó có được cơ hội học tập Băng Hỏa Thần Quyết, học được Ngịch Thiên Bát Châm. Nhưng hôm nay hắn mới biết vận may của mình quá lớn, hắn lại gặp được một người có băng hỏa linh thể, hơn nữa còn là một người phụ nữ xinh đẹp.

Thật ra tu luyện Băng Hỏa Thần Quyết rất dễ nhưng hầu như không có đường tắt để đề cao công lực, chỉ có một con đường tắt duy nhất, đó chính là tìm một người cùng có băng hỏa linh thể để tu luyện. Nếu đối phương là người khác phái, hơn nữa còn tình nguyện tu luyện cùng giường, như vậy hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội.

Hạ Thiên chợt hồi tưởng lại buổi tối trước khi xuống núi, lúc đó hắn ôm lấy thân thể mềm mại của thần tiên tỷ tỷ mà dùng giọng lưu luyến không rời nói:

- Thần tiên tỷ tỷ, sao chị không theo em xuống núi?

- Chị có bệnh, chị không thể rời khỏi đây.

Đây là câu trả lời thuyết phục của thần tiên tỷ tỷ cho Hạ Thiên.

- Thần tiên tỷ tỷ, sao em không kiểm tra được bệnh của chị?

Lúc đó Hạ Thiên cảm thấy rất kỳ quái, hắn đã kiểm tra trong ngoài cao thấp của thần tiên tỷ tỷ một lần, cũng không thấy nàng có vấn đề gì.

- Căn bệnh của chị rất đặc biệt, tạm thời cậu không kiểm tra được đâu.

Thần tiên tỷ tỷ nở nụ cười dịu dàng:

- Nhưng chờ cậu học xong Ngịch Thiên Bát Châm, như vậy có thể chữa trị tốt cho chị.

- Thần tiên tỷ tỷ, ý của chị là, em phải học xong toàn bộ Ngịch Thiên Bát Châm, như vậy mới có thể chữa tốt căn bệnh của chị, sau đó chị mới xuống núi với em sao?

Hạ Thiên vội vàng hỏi.

- Thật ra cũng không cần học được toàn bộ Ngịch Thiên Bát Châm, nói chung đến Tứ châm, nhiều lắm thì đến Ngũ châm đã có thể chữa hết bệnh cho chị rồi.

Thần tiên tỷ tỷ trả lời.

- Đối với yêu cầu học được châm thứ năm của chị thì ít nhất cũng mất mười năm nữa.

Hạ Thiên có chút bất an.

- Không sao, chị có thể chờ mười năm.

Thần tiên tỷ tỷ an ủi Hạ Thiên.

- Thần tiên tỷ tỷ, ŧıểυ Kiều nói dưới núi rất vui, em nhất định sẽ nhanh chóng học được châm thứ năm, sau đó trị tốt bệnh tình cho chị, đưa chị xuống núi cùng dạo chơi.

Hạ Thiên đảm bảo bằng lời thề sắt son.

- Chị tin cậu có thể làm được.

Thần tiên tỷ tỷ trước nay đều rất có lòng tin với Hạ Thiên.

- Hạ Thiên, cậu làm sao vậy?

Bên tai vang lên một âm thanh làm Hạ Thiên bừng tỉnh, hắn quay đầu lại nhìn, hắn thấy Liễu Vân Mạn đang dùng ánh mắt sầu lo nhìn mình:

- Có phải bệnh tình của cô cô rất nghiêm trọng hay không?

- À, không phải, chị Vân Mạn, chị yên tâm, em có thể chữa trị tốt cho cô ấy.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Liễu Mộng, ánh mắt hắn rất nóng bỏng. Có Liễu Mộng hỗ trợ thì hắn có thể chỉ cần ba năm sẽ học xong châm thứ năm, đến lúc đó có thể đưa thần tiên tỷ tỷ xuống núi dạo chơi, đúng là quá tốt.

Tất nhiên cũng vì vậy mà căn bệnh của Liễu Vân Mạn sẽ không còn là vấn đề, trong một năm học xong châm thứ ba là quá dễ.

- Thật sự có thể chữa sao?

Liễu Vân Mạn rất vui mừng, sau đó lại có chút nghi hoặc:

- Hạ Thiên, cậu có thể nói cho tôi biết, cô cô của tôi bị bệnh gì? Trước nay chúng tôi đều không thể biết được.

- Đúng vậy, Hạ thần y, Mộng nhi rốt cuộc bị bệnh gì?

Bà lão Ninh Tố Nga ở bên cạnh cũng không nhịn được phải mở miệng hỏi.

- Thật ra cũng không phải bệnh, nhưng thể chất của cô ấy có chút đặc biệt.

Hạ Thiên thuận miệng giải thích:

- Trong cơ thể nàng có hai luồng khí nóng lạnh đang bùng lên rối loạn, vì vậy mà thân thể xảy ra vấn đề, chỉ cần dẫn đường cho chúng thì sẽ không có việc gì.

- Vậy bây giờ anh có thể trị luôn được không?

Liễu Vân Mạn không chờ được phải hỏi ngay.

- Ừ, có thể.

Hạ Thiên quay đầu nhìn mọi người:

- Chị Vân Mạn, mọi người có thể ra ngoài một lát được không?

- Sao?

Liễu Vân Mạn có chút ngạc nhiên.

- Hạ thần y chữa bệnh không được quấy rầy, chúng ta ra ngoài chờ đợi.

Ninh Tố Nga lập tức có phản ứng, bà nói xong thì dẫn đám phụ nữ rời khỏi phòng, ngay cả Tôn Hinh Hinh cũng tự giác đi ra ngoài.

Hạ Thiên đóng cửa phòng, sau đó hắn ngồi xuống bên giường.

- Chào chị Mộng, tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong địa huyền hoàng thiên.

Hạ Thiên cười hì hì với Liễu Mộng:

- Tôi biết rõ chị có thể nghe thấy, tôi có một việc rất quan trọng muốn nói với chị.

Liễu Mộng không có phản ứng.

Hạ Thiên vẫn tiếp tục nói:

- Chị Mộng, chị cũng giống như tôi, cũng là người trời sinh có băng hỏa linh thể, vì vậy chị nhất định phải là vợ tôi. Lúc này tôi muốn cứu chị cũng chỉ biết dạy cho chị Băng Hỏa Thần Quyết, nhưng Băng Hỏa Thần Quyết rất quý, nếu chị đồng ý làm vợ tôi thì tôi mới dạy.

Liễu Mộng vẫn không có phản ứng.

- Này, nếu chị không muốn làm vợ tôi thì nháy mắt vài lần, nếu không thì lắc đầu. Tốt, chị không nháy mắt, cũng không lắc đầu, như vậy coi như đồng ý, bây giờ chị chính là vợ tôi.

Hạ Thiên nói xong những lời này thì khẽ cúi người, hắn hôn lên bờ môi đỏ mọng của Liễu Mộng:

- Này, Chị Mộng, bây giờ chị là người của tôi.

Nếu lúc này Liễu Mộng có thể mở miệng thì nhất định sẽ chửi ngay, làm gì có loại người nào vô sỉ như vậy?

- Chị Mộng, tôi sẽ lập tức chữa bệnh cho chị, chị phải nhớ rõ cách vận hành băng hỏa linh khí nhé.

Hạ Thiên nói xong thì lại hôn lên môi đào của Liễu Mộng, một luồng băng hỏa linh khí từ trong miệng hắn truyền sang cho nàng

Liễu Vân Mạn đứng ngoài cửa có chút bất an, người này chữa bệnh sao lại đóng cửa? Cô cô rất xinh đẹp, dù nằm trên giường vài chục năm nhưng thân thể vẫn không héo rút, dáng người có vẻ càng ngày càng trưởng thành, ŧıểυ sắc lang sẽ không lợi dụng cơ hội làm bậy với cô cô đấy chứ?

Tuy Liễu Vân Mạn không có gì phản cảm với Hạ Thiên nhưng lại kiên định cho rằng đối phương là sắc lang. Người này mở miệng là muốn nàng làm vợ nhưng bên cạnh lại có một người đẹp là Tôn Hinh Hinh, đây không phải sắc lang thì là gì?

Trong phòng mơ hồ vang lên tiếng người, Liễu Vân Mạn càng thêm kỳ quái, cô cô đang hôn mê, Hạ Thiên nói chuyện với ai? Chẳng lẽ cô cô đã tỉnh rồi sao?

Nhưng không thể có khả năng này, bây giờ mới qua được một khoảng thời gian ngắn, dù Hạ Thiên là thần y vô địch cũng không thể làm cho một người hôn mê hơn hai chục năm tỉnh lại nhanh như vậy.

Liễu Vân Mạn đang suy nghĩ miên man thì chuông điện thoại vang lên.

- Alo, tôi là Liễu Vân Mạn.

Liễu Vân Mạn nhận điện thoại.

- Chào chị, tôi là Kiều ŧıểυ Kiều!

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ rất dịu dàng:

- Xin hỏi có Hạ Thiên ở đấy không?

Kiều ŧıểυ Kiều sao? Liễu Vân Mạn nghe thấy cái tên này thì cảm thấy chóng mặt, Kiều ŧıểυ Kiều này sao lại gọi cho mình?

Nhưng sau đó nàng lập tức nghe ra vấn đề, thì ra đối phương tìm Hạ Thiên.

- Hạ Thiên đang bận, xin hỏi em tìm Hạ Thiên có chuyện gì không?

Liễu Vân Mạn vội hỏi.

- Em tìm anh ấy có chuyện gấp, nếu anh ấy xong việc thì nhắn là gọi điện thoại cho em ngay nhé.

Kiều ŧıểυ Kiều nói.

- Là thế này, cậu ta đang chữa bệnh cho cô cô của chị, nếu không một lát nữa chị sẽ để cậu ấy gọi lại cho em.

Liễu Vân Mạn có chút do dự rồi nói.

- Như vậy một lúc nữa em sẽ gọi lại.

Kiều ŧıểυ Kiều nói xong thì cúp điện thoại.

Liễu Vân Mạn có chút nghi ngờ nhưng cũng không quá để ý, lúc này tâm tư của nàng lại đặt lên người Liễu Mộng đang ở trong phòng. Nàng nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, hy vọng Hạ Thiên có thể nhanh chóng đi ra.

Khoảng thời gian chờ đợi rất đáng chán, chưa đến nửa giờ mà Liễu Vân Mạn cảm thấy dài như cả thế kỷ. Nàng đi tới đi lui trước cửa, đã có vài lần định gõ cửa nhưng sợ lại quấy rối đến Hạ Thiên, sợ hại đến cô cô, vì vậy cũng rụt tay về.

- Bà nội, cháu về rồi.

Một giọng nói tùy tiện vang lên, một cô gái gầy như cây trúc chợt phóng đến.

Tôn Hinh Hinh nhìn qua thì cảm thấy hoảng sợ, chưa nói mái tóc cô gái được nhuộm vàng óng mà đầu tóc như bom vừa nổ, son phấn dày đặc, các ăn mặc sợ rằng còn khủng bố hơn cả những người phụ nữ đứng đường.

- Mẹ, Nhị thẩm, mọi người đều ở đây sao? Thì ra tìm mãi không thấy ai. Chị, chị cũng về rồi à?

Cô gái gầy như cây gậy chào hỏi mọi người, sau đó ánh mắt chuyển lên người Tôn Hinh Hinh:

- Ủa, ai đây? Không phải Tam thúc lại tìm được Tam thẩm đấy chứ? Nghe cháu nói này, Tam thúc là một ông lão hỏng bét, dù có tiền thì cũng không đáng cho cô dấn thân vào, hơn nữa Tam thúc cũng không có bao nhiêu tiền.

- ŧıểυ Anh, cháu đừng nói lung tung, đây là bạn gái của Hạ thần y.

Ninh Tố Nga quát lớn:

- Mau xin lỗi cô ấy.

- À, xin lỗi chị, hiểu lầm thôi.

Cô gái gầy như cây gậy cũng rất sảng khoái, nàng lập tức xin lỗi, nhưng cũng hỏi ngay:

- Bà nội, Hạ thần y là ai?

- Á... ....

Cô gái gầy như cây gậy chợt thét lên một tiếng, nàng chỉ tay về phía cửa phòng, bộ dạng cực kỳ hoảng sợ. Lúc này cửa phòng cũng vừa mở ra, một người xuất hiện.

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc